Danh Môn

Chương 293: Người Cát La Lộc




Bọn thị vệ nhao nhao dừng bước, nhìn qua Thôi Tiểu Phù, ai cũng không dám tiến lên. Cơn giận trong mắt Thôi Tiểu Phù đột nhiên biến mất, nàng lạnh lùng nhìn kỹ Lý Mạc, chậm rãi nói: “ Hảo a! Hoàng thượng đã trưởng thành, lông cánh cứng vững, ai gia có nói cũng có thể không nghe, hay! Thật sự là hay đây!”

Lý Mạc khom người thi lễ “ Hài nhi không dám cãi mẫu hậu, nhưng những người hầu này chứng thật là vô tội, là mẫu hậu trách sai bọn họ .”

Nói xong, hoàng đế bước nhanh đi tới trước tổ yến, lấy cái bút từ chén ra rồi ngửa cổ Ùng ục! Ùng ục! Liền uống sạch sẽ. Ngài lập tức cúi đầu, cũng không nói một lời.

Một hồi lâu, Thôi Tiểu Phù mới nặng nề hừ một tiếng, xoay người liền đi. Lý Mạc nhìn bóng lưng nàng nhẹ nhàng mà thở dài, tự nhủ: “ Nội cung tham gia vào chính sự, cũng là bất hạnh cho quốc gia!”

Không ngờ những lời này lại bị Lữ Thái Nhất mới đi tới cửa nghe thấy được, thân thể hắn không khỏi chấn động mạnh một cái.

“ Ngươi nói là, hắn dĩ nhiên bảo ai gia tham gia vào chính sự là bất hạnh cho quốc gia sao?” Trong nội cung Thôi Tiểu Phù, nàng vừa uống trà, vừa lạnh lùng hỏi han.

Lữ Thái Nhất gật đầu, vẻ mặt cười nịnh mà nói: “ Thiên chân vạn xác ( ngàn vạn lần đúng vậy), nô tài nghe được rõ ràng, Hoàng thượng xác thật là nói như thế.”

“ Nó thực to gan!”

Phanh! một tiếng giòn tan, Thôi Tiểu Phù đã cầm chén trà trong tay hung hăng đạp xuống mặt đất nát bấy “ Ai gia muốn phế nó!”

“ Thái Hậu bớt giận.” Đại hoạn quan Phùng Ân Đạo vội vàng quỳ xuống, nặng nề dập đầu hai lần mà khuyên nhủ: “ Thái Hậu xin bớt giận, Hoàng thượng chẳng qua là trẻ con, ngài vẫn còn có rất nhiều chuyện không hiểu, thỉnh Thái Hậu tha thứ ngài!”

“ Ba tuổi là biết, Hoàng thượng đã mười tuổi.” Lữ Thái Nhất bên cạnh nói nham hiểm.

“ Ngươi im lặng!”

Phùng Ân Đạo giận dữ, lão hung hăng vừa trợn mắt nhìn kẻ tiểu nhân hèn hạ này, vừa khổ tâm khuyên nhủ Thôi Tiểu Phù: “ Thái Hậu, không nhìn tăng thì cũng nể mặt phật, Lạc vương là đi theo phò tá Thái Hậu tận tâm cống hiến sức lực. Thái Hậu cũng cần nghĩ đến cảm thụ của Vương!”

Thôi Tiểu Phù từ từ ngồi xuống, Phùng Ân Đạo lại từ hướng khác nhắc nhở nàng. Từ sau lần Đại Triều vừa rồi, mấy tháng qua số lần Lạc vương Lý Cầu đến thăm hỏi hoàng thượng càng ngày càng nhiều. Hơn nữa nói chuyện cũng càng ngày càng rõ ràng, có một lần lại còn nhắc tới mẹ đẻ của Lý Mạc, vậy thì chính mình là ai? Hắn chẳng lẽ quên đi giao hẹn ban đầu sao?

Thôi Tiểu Phù đột nhiên ý thức được, Lý Cầu có dã tâm làm thái thượng hoàng. Hắn muốn nhận lại đứa con trai này.

Nghĩ vậy, trong lòng nàng một hồi lo lắng. Mấy tháng vừa qua mọi chuyện của nàng không thuận. Thôi Khánh Công cuối cùng vẫn còn chặn tào thuyền lại, khác gì ở trước mặt thần dân thiên hạ nện cho mình một cái bạt tai thật nặng. Tối hậu tào thuyền bị Vi Đức Khánh cướp đi rồi tặng một nửa vào kinh, chuyện này cũng không giải quyết được gì.

Mà điều làm Thôi Tiểu Phù hận Thôi Khánh Công cũng không phải hắn cướp tào thuyền mà là hắn cả gan làm loạn, không ngờ chém Lý Hoài thành tàn phế, trực tiếp làm cho người anh em Lý Hoài cùng bản thân mình trở mặt thành thù, chạy đi liên minh cùng Lý Kiều. Làm cho Binh bộ chính mình vất vả cực nhọc đoạt được lại thành mò trăng đáy giếng. Nếu không phải Trương Hoán đã bị đâm ở Di Lăng thì nàng quả thực có điểm hoài nghi chuyện này chính là hắn một tay bày ra.

Cũng bởi vì Lý Hoài trở mặt, khiến cho nàng đúng là ỷ lại Lý Cầu quá nặng. Lý Cầu nắm giữ được một phần thế lực Hoàng tộc lớn nhất, nếu như không có hắn ủng hộ thì đến như địa vị chánh tông của nàng chỉ sợ cũng lật đổ. Có khả năng Lý Cầu cũng nhìn ra điểm này nên liền tùy tiện muốn nhận lại đứa con của mình. Hiện tại thái độ của Lý Mạc đối với chính mình càng ngày càng ác liệt, chỉ sợ có quan hệ cùng lão.



Đang lúc này, một người cung nữ bước nhanh vào phòng nói khẽ với Thôi Tiểu Phù: “ Thái Hậu, Lạc Vương lại vào yết kiến Hoàng thượng .”

Thôi Tiểu Phù ngẩn ngơ, nàng không khỏi thở dài một tiếng, chẳng lẽ chính mình thật sự chỉ có thể nhẫn nhịn tiếp sao?

Đầu tháng sáu, quân Đường lấy Y Ngô làm trung tâm, binh chia làm hai đường tiến về hướng tây. Một đạo do Đại tướng Lý Chí Xa chỉ huy hai vạn người men theo chân núi phía bắc Thiên Sơn tiến quân về hướng Kim Mãn. Kim Mãn cũng là nơi đặt Đô Hộ Phủ của Đình Châu, Bắc Đình. Còn một cánh khác gồm năm vạn đại quân thì do Trương Hoán tự mình chỉ huy men theo chân núi phía nam Thiên Sơn tiến quân đến Cao Xương, đoạt được Cao Xương là cũng ngăn chặn con đường quân Hồi Hột về bắc.

Cao Xương là địa khu Thổ Lỗ Phiên ngày nay. Năm Trinh Quán thứ chín Đường Thái Tông, bởi vì Sơ Lặc quốc vương ba lần phái sứ giả vào kinh thỉnh cầu quy phục Đại Đường, do đó thúc đẩy Đường Thái Tông Lý Thế Dân dứt khoát hạ quyết tâm thiết lập Đô Hộ Phủ tại An Tây. Năm Trinh Quán thứ mười bốn Lý Thế Dân phát binh An Tây, đồng thời với năm đó chiếm lĩnh Cao Xương, thiết lập An Tây Đô Hộ Phủ, cũng lấy Kiều Sư Vọng làm Thủ Nhâm ( trưởng) Đô Hộ. Hai năm sau, Thứ Nhâm ( phó) An Tây Đô Hộ Quách Hiếu Khác nam chinh Yên Kỳ, bắc phá Đột Quyết, đứng chấn tại phía đông phía bắc Thiên Sơn. Quân đội tây Đột Quyết bị buộc lui về nam Thiên Sơn cố thủ Quan Vọng.

Lại trải qua bảy năm khổ tâm tiến hành, quân Đường không ngừng cố gắng, thừa thế tiến tới nên từ trong tay qua Đột Quyết đoạt lại các nơi như Quy Tư, Sơ Lặc, Vu Điền. Quân đội Đột Quyết sợ khí thế mà đầu hàng, tất cả vùng đất bị mất ở phía nam Thiên Sơn được Đường triều thu phục. Đường Thái Tông lập tức lệnh cho Đô Hộ Quách Hiếu Khác đem An Tây Đô Hộ Phủ từ Cao Xương chuyển tới Quy Tư, khôi phục chế độ cũ từ Lưỡng Hán tới nay. Đồng thời tuyên bố chính thức thành lập bốn quân trấn Quy Tư, Yên Doanh, Sơ Lặc, Vu Điền, thống nhất thuộc về An Tây Đô Hộ Phủ quản lý.

Thời gian lại đã qua ước một trăm năm mươi năm, quân đội Đại Đường lại một lần nữa bước lên mảnh đất đã từng ghi nhớ lịch sử Đại Đường huy hoàng. Vô số tướng sĩ Đại Đường cũng nhịn không được mà lã chã rơi lệ .


Vào ngày mùng mười tháng sáu, Trương Hoán chỉ huy năm vạn quân Đường sau khi tiến hành nghỉ ngơi ngắn ngủi tại huyện Bồ Xương thì lại một lần nữa xuất phát nhằm hướng Cao Xương tiến quân.

Ở chân núi phía nam Thiên Sơn là một vùng đất màu mỡ mà xinh đẹp, băng tan dư thừa đã đưa nước vào vùng đất này không ngừng mang đến cho nó nguồn gốc của sự sống. Những ốc đảo phảng phất chuỗi Minh Châu rải rác rơi trong sa mạc Gô Bi.

Trương Hoán ngồi trên lưng ngựa, chăm chú ngắm nhìn đỉnh núi băng phủ ở phương xa giống như viên ngọc bích dưới ánh ban mai chiếu rọi lóe lên ánh sáng tuyệt đẹp. Ở phía trước cách đó không xa là một con sông nhỏ không biết tên. Dòng nước chảy xiết, nước sông trong suốt ngọt lành vẫn còn mang theo cái lạnh hơi tê tê của tuyết trên núi nhằm hướng nam uốn lượn quanh co chảy đi. Hai bờ sông là những bãi cỏ lớn tươi non mơn mởn đầy hoa dại nở rộ đủ mọi màu sắc nhẹ nhàng chập chờn trong gió.

“ Đại quân nghỉ ngơi nửa canh giờ!” Trương Hoán ra lệnh một tiếng, các tướng sĩ quân Đường trải qua một đêm hành quân liền hoan hô như sấm nhao nhao xuống ngựa vọt tới bờ sông rửa mặt uống nước. Thậm chí nhảy vào giữa sông để nước sông lạnh như băng đuổi đi cái nóng, tẩy trừ sự mệt mỏi toàn thân. Hai bên bờ sông lập tức chật ních đen ngòm tướng sĩ quân Đường cùng ngựa.

Trương Hoán cũng có vẻ mệt mỏi kiệt sức, hắn nhảy xuống ngựa đi tới trước một tảng đá lớn ngồi xuống. Rất nhanh, thân binh từ thượng du đưa tới cho hắn một bình nước, hắn uống một hớp. Nước sông ngọt lành, còn có một mùi thơm đặc biệt của cây cỏ hoa dại.

Hắn liền cắn một cái bánh bao, thấy đám thân binh mọi người ánh mắt cố nhịn đến đỏ bừng liền phất phất tay cười nói: “ Các ngươi đều đi nghỉ ngơi đi!”

Đám thân binh lúc này mới nhanh chân nhằm hướng bờ sông chạy đi, Trương Hoán được rồi thanh tịnh, bèn dứt khoát nằm xuống. Dưới thân là mặt cỏ mềm mại tản ra từng đợt hương thơm. Hắn toàn thân thoải mái nghỉ ngơi hoàn toàn.

Đột nhiên, một con châu chấu nhảy lên mũi hắn, Trương Hoán đưa tay bắt được bèn nắm phía sau lưng Tiểu quỷ này. Thấy con châu chấu này tựa hồ vẻ mặt bối rối, hắn nhịn không được nổi lên tính trẻ con lấy tay gại gại dưới bụng nó cười nói: “ Ngươi cho rằng ngươi là Hiệt Kiền Già Tư sao? Cũng dám nhảy lên trên mũi ta mà giương oai.”

“ Ôi! Ôi!” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan. Trương Hoán lập tức ngồi dậy. Thì ra là Hành Quân Tư Mã Quách Sĩ Kỳ của hắn đang hơi xấu hổ nhìn hắn. Trương Hoán thả con châu chấu trong tay cười cười hỏi: “ Quách tiên sinh sao lại không nghỉ ngơi chốc lát?”

Quách Sĩ Kỳ là người Hoa huyện vùng Kinh Triệu, xuất thân tiến sĩ năm Khánh Trì thứ ba, từng nhậm chức Chủ Bạ huyện Tương Vũ quận Lũng Tây. Bởi vì đắc tội Vi gia mà bị bãi quan, sau liền một mực đi du lịch các nơi Tây Vực. Ba năm trước đây đến phủ của Bạch Quang Xa làm môn khách. Bởi vì tinh khôn mưu mẹo mà được Bạch Quang Xa đề cử cho Trương Hoán, đầu tiên là làm phó thủ cho Hành Quân Tư Mã La Nghiễm Bình quân Tây Lương. Cùng với quân Tây Lương lớn mạnh, hắn liền được điều đến Hà Tây, làm Tư Mã quân Hà Tây, quản lý tiền lương trong quân. Lần này Trương Hoán tây chinh hắn cũng theo quân mà đến, dọc đường điều hành ngay thẳng, đảm bảo cung ứng hậu cần cho hơn mười vạn đại quân rất được Trương Hoán tán thưởng, định đem hắn dẫn tới Cao Xương, chuẩn bị lệnh cho hắn tiếp quản thành trì.

Hắn tiến lên thi lễ “ Thuộc hạ có ý nghĩ nhỏ muốn bẩm báo đô đốc.”


“ Đến đây! Ngồi xuống nói chuyện.”

Trương Hoán vỗ vỗ tảng đá lớn, bảo hắn ngồi xuống “ Nói đi! Có chuyện gì muốn bẩm báo với ta?”

Quách Sĩ Kỳ nghiêng nửa người ngồi xuống nói nhỏ: “ Thuộc hạ là lo lắng bên phía Đình Châu.”

Nụ cười của Trương Hoán biến mất, hắn nghiêm nghị nhìn chăm chú vào Quách Sĩ Kỳ ngạc nhiên nói: “ Xin Quách tiên sinh nói thẳng.”

Thở dài một hơi, Quách Sĩ Kỳ rốt cục nói ra lo lắng trong lòng “ Thuộc hạ là lo lắng người Cát La Lộc. Hồi Hột xuôi nam, Bắc Đình trống rống, bọn họ có thể cũng thừa dịp bỏ trống mà vào. Nếu như Lý Chí Xa không có phòng bị rất có thể sẽ bị người Cát La Lộc đánh sau lưng.”

Quách Sĩ Kỳ nhắc nhở Trương Hoán. Người Cát La Lộc mặc dù bị người Hồi Hột hù dọa trở về hang ổ, nhưng khi người Hồi Hột thực hiện quốc sách tây tiến, bọn họ há có thể không tìm kiếm đường lui. Huống hồ dân tộc này trong mắt người Đại Đường vẫn luôn là kẻ bội bạc hèn hạ. Năm đó Đại Đường cùng Đại Thực đánh nhau ở Đát La Tư, chính bởi vì người Cát La Lộc phản bội mà làm cho quân Đường thảm bại. Chuyện lúc trước không quên, còn chuyện về sau, chính mình vào lúc quyết sách thì không nên khinh thường bọn họ. Nhưng là từ lộ trình mà nói, từ Y Ta đến Kim Mãn nếu so với đến Cao Xương thì gần hơn. Chuyện này nếu như phát sinh thì đã xảy ra. Để không ảnh hưởng sĩ khí, chỉ có thể trước hết chưa để ý đến người Cát La Lộc.

Nghĩ vậy, Trương Hoán liền quyết đoán nói: “ Hiện tại chúng ta cách Cao Xương đã không đầy trăm dặm, nhưng cách Kim Mãn lại sơ sơ ngàn dặm. Bên trọng bên khinh, ta trong lòng rõ ràng.”

Hắn đứng lên, lập tức hạ lệnh: “ Thời gian nghỉ ngơi đã hết, lệnh cho đại quân lập tức lên đường tiến quân tới Cao Xương. Trước khi trời tối chúng ta đến thành Cao Xương nghỉ ngơi.”

Binh lính vội vàng thu thập lên ngựa, đại quân khởi động, đội ngũ trùng trùng điệp điệp liếc mắt nhìn không thấy cuối nhằm hướng tây mà đi.

Ngày mười hai tháng sáu, trước đại quân năm vạn quân Đường đứng dưới thành Cao Xương, một ngàn quân Hồi Hột đóng giữ Cao Xương liền đầu hàng quân Đường. Đến lúc hoàng hôn, quân Đường xếp thành hàng đi vào chỗ thành trì cổ xưa này.

Đúng như Quách Sĩ Kỳ lo lắng, vào lúc Trương Hoán còn cách Cao Xương có hai ngày lộ trình thì đội tiên phong quân Đường tiến theo đường phía bắc đến Kim Mãn tại huyện Bồ Loại bị người Cát La Lộc đánh lén. Năm nghìn quân Đường thương vong gần nửa, thảm bại chạy về. Đây là lần đầu tiên quân Đường tiến quân vào Tây Vực phải chịu thất bại. Đại tướng Lý Chí Xa cánh quân phía bắc thăm dò được người Cát La Lộc thế lớn liền đình chỉ tiến quân, lập tức phái hỏa tốc tới Trương Hoán khẩn cấp bẩm báo quân tình đột nhiên xảy ra.

Ngày mười bốn tháng sáu, mấy con ngựa lưu tinh chạy như bay phóng vào thành Cao Xương.


Tướng soái phủ của Trương Hoán ở bên trong Vương Cung Cao Xương quốc cũ. Qua bao đời Cao Xương cố quốc đã tan thành mây khói, vương thất thành bình dân, Vương Cung thành khách điếm. Nơi này trở thành điểm ghi nhớ về các cuộc tranh giành lợi ích giữa các thế lực trong thiên hạ. Đại Đường đi, dân tộc Thổ Phiên đến, dân tộc Thổ Phiên đi, Hồi Hột đến. Đi đi đến đến, ở trong cung điện cổ xưa này tràn ngập dáu vết Đại Đường lẫn tinh thần Hồ Mã.

Chiến mã báo tin dừng lại trước Vương Cung, một Giáo úy nhảy xuống ngựa chạy nhanh lên bậc thang lấy ra một phong thơ nói với thủ vệ: “ Thỉnh bẩm báo đô đốc, Lý Tướng quân phái chúng ta đến bẩm báo có đại sự!” Thủ vệ thấy chuyện quá khẩn cấp liền không dám trì hoãn lập tức xoay người chạy vào Vương Cung.

Chỗ Trương Hoán tràn ngập tập quán xa lạ về chuyện phong tình trong cung điện của nước khác. Không chỉ là nó quá cũ kỹ, cung vàng điện ngọc ngày xưa đã loang lổ phai màu mà là ở một số nơi trong đại điện này tràn ngập quá nhiều dấu vết của lịch sử chém giết. Những mảng lớn trên tường hãy còn bám những vết máu người đen bầm nhìn thấy mà ghê người. Mặc dù hắn đã thấy vô số cảnh Tử Vong, nhưng tòa cung điện vẫn mang tới áp lực làm cho tâm tình của hắn cảm thấy khó chịu. Ngoài ra vào ban đêm, bên cạnh hắn phảng phất tràn ngập oan hồn kêu khóc cùng van xin. Tỉnh lại thì là một loại cô độc vô tận phảng phất một thiếu niên nửa đêm sau khi thức giấc thì phải đối mặt đêm dài từ từ qua đi.

Hắn ở chỗ này đã ba ngày, giờ phút này hắn đang thu thập hành trang chuẩn bị trở lại lều lớn trong quân doanh. Đúng lúc này, từ ngoài điện truyền đến tiếng chạy hấp tấp dồn dập, trong đại điện trống trải thì nó đặc biệt vọng xa.

Trương Hoán đứng thẳng người, trong lòng có một loại cảm giác không rõ.


“ Đô đốc, tướng quân Lý Chí Xa có văn kiện khẩn cấp.” Thân binh chạy vào bên trong phòng, đem tin giao cho Trương Hoán.

Không cần nhìn tin, Trương Hoán liền đã rõ ràng, chỉ sợ là chuyện Quách Sĩ Kỳ nói đã nổ ra. Quả nhiên, câu đầu trong tin liền nói sáng tỏ, tiên phong quân Đường tại huyện Bồ Loại bị người Cát La Lộc hạ độc thủ, tử thương hơn hai ngàn người.

Nhưng càng đọc tiếp, dáng vẻ Trương Hoán cũng càng thêm nghiêm túc. Cuối cùng hắn thu tin rồi từ từ đi tới trong viện.

Năm vạn quân Cát La Lộc, chuyện so với hắn nghĩ còn nghiêm trọng hơn nhiều. Chỉ trong thời gian vài ngày liền chiếm cứ cả một vùng lớn bắc Thiên Sơn, chen vào một chân trong tình hình lọan lạc ở An Tây. Đây là người Cát La Lộc dốc hết lực ra hành động. Trương Hoán đột nhiên ý thức được, lúc này người Cát La Lộc đã không phải một con chó mà dân tộc Thổ Phiên bồi dưỡng để làm nhiễu loạn phía sau Hồi Hột. Nó đã biến thành một con sói, thành người đánh cờ thứ tư trong cuộc cờ An Tây. Nếu như chính mình mà sơ ý thì rất có thể sẽ bị con sói dữ này cắn mà gây tổn thương, do đó đành phải nuốt hận rút lui khỏi bàn cờ An Tây. Trương Hoán mày mặt nhăn tít, biến cố đột nhiên tới quấy rầy kế hoạch An Tây của hắn.

Tiếp chiến, đó là cử chỉ do đã không có lựa chọn nào khác. Trương Hoán do dự chỉ chốc lát liền dứt khoát quyết định điều chỉnh chiến lược, tạm thời từ bỏ kế hoạch xuôi nam, tập trung binh lực đối phó người Cát La Lộc .

Hắn xoay người liền hạ lệnh: “ Truyền mệnh lệnh của ta, lập tức phát thư khẩn cấp tám trăm dặm đến Lũng Hữu, lệnh Hồ Dong lại gia tăng năm vạn binh lực đến Tinh Tinh Hạp.”

Đi hai bước hắn lại hạ lệnh tiếp theo: “ Lệnh Lưu Soái chỉ huy ba nghìn quân giữ Cao Xương, Dương Khải Công dẫn hai nghìn quân thủ Bồ Xương. Đại quân còn lại lập tức khởi binh, quay về Y Ngô.”

Hiệt Kiền Già Tư nhận được tin tức Trương Hoán ra khỏi Tinh Tinh Hạp thì đã là mười ngày sau chuyện đó. Phẫn nộ, sốt ruột, lo âu, bất đắc dĩ, đủ loại ưu tư thay nhau ập đến trong lòng vị chủ soái Hồi Hột. Hắn đã hiểu được, Trương Hoán kỳ thật đã sớm đến Tinh Tinh Hạp, nếu không hắn sẽ không nắm được thời cơ trùng hợp như thế, ngay vào lúc chính mình cùng đại quân dân tộc Thổ Phiên giằng co thì hắn liền đột nhiên hạ thủ.

Lúc này Hiệt Kiền Già Tư đã lún sâu vào trong vũng bùn giao chiến cùng dân tộc Thổ Phiên. Đối mặt quân Đường xông ra thì hắn cũng không thể tránh được. Cùng lúc, hắn lập tức phái người quay về Mạc Bắc thỉnh cầu Khả Hãn viện trợ, về phương diện khác, hắn tận dụng khả năng để phong tỏa tin tức, không cho bọn lính biết đường lui đã đứt. Hắn chỉ hy vọng Trương Hoán tiến quân có thể chậm một chút nào thì chậm .

Nhưng chuyện cũng không phát triển như hắn muốn. Sau nửa tháng, liên tục các tin tức lưu tinh đủ loại báo cho hắn: quân Đường xuôi nam; quân Đường đã cướp lấy huyện Bồ Xương, tất cả quân coi giữ Bồ Xương bỏ mạng; khi quân Đường đến trước Cao Xương, tướng giữ thành đầu hàng.

Nhất là một tin tức cuối cùng làm cho Hiệt Kiền Già Tư cơ hồ cả đêm phải rút quân. Trong lúc hắn cùng với Đại tướng thuộc hạ thương lượng đối sách thì một tin tức không tưởng được truyền đến. Đại quân Trương Hoán đã rời Cao Xương ngược bắc, quay trở về Bắc Đình. Hiệt Kiền Già Tư sau một đêm mê muội rốt cục đã ngẫm ra, đây nhất định là người Cát La Lộc xuất binh

Loạn cục, cả địa khu An Tây, Bắc Đình lâm vào trong loạn cục khó phân. Tại An Tây là quân Hồi Hột cùng quân tộc Thổ Phiên giằng co, tại Bắc Đình là quân Đường cùng người Cát La Lộc chiến đấu. Còn có tại Thổ Hỏa La ở phía nam là mấy vạn quân Đại Thực hãy còn chưa rút lui đang nhìn chằm chằm vào.

Ở giữa vẫn còn đan xen lợi ích người Đột Kỵ Thi, ích lợi người Bạch Phục, ích lợi người Đột Quyết, ích lợi người Sa Đà cùng với ích lợi thiết thân của mấy trăm dân tộc lớn nhỏ.

Trong lúc đó quân Hồi Hột cùng quân tộc Thổ Phiên vẫn giằng co tại Yên Kỳ cùng Quy Tư, ai cũng không muốn dễ dàng ra tay trước. So sánh với nó thì chiến tranh Bắc Đình lại trực tiếp, mau lẹ hơn nhiều lắm.

Trong hạ tuần tháng sáu, đây là thời gian nóng nhất trong một năm. Ánh nắng nóng bỏng chiếu thẳng xuống mặt đất. Đến thời gian gian nan nhất giữa mùa hạ, nắng nóng như ép người ta đến ngạt thở. Cái nóng vô tình kéo theo cơn gió nóng cuồng bạo quét ngang mặt đất Tây Vực.

Một ngày kia vào lúc hoàng hôn, đại quân Trương Hoán rốt cục đã đến Y Ngô. Từ mùng một tháng sáu xuất phát đi Cao Xương, đến ngày hai mươi lăm tháng sáu thì trở lại Y Ngô. Suốt hơn hai mươi ngày, quân Đường cơ hồ đi một cái vòng tròn rồi trở lại.

Huyện Y Ngô cũng là trụ sở quận lỵ quận Y Ngô. Huyện thành rất chật hẹp. Tường thành mỏng manh nhỏ thấp, bên trong huyện chỉ có mấy trăm hộ gia đình. Đại bộ phận cư dân đều phân tán ở các nơi lấy chăn thả mà sống. Doanh trại của Trương Hoán thiết lập tại phía đông nam huyện cách ước ba dặm ở một chỗ ven hồ. Trên đồng cỏ xanh mướt mọc lên vài ngàn nóc lều trại, liếc mắt nhìn không thấy giới hạn kéo dài hơn mười dặm. Trong đó, hậu doanh để chứa lương thảo vật tư được một vòng doanh trại làm thành hàng rào vây quanh. Nơi này có lực lượng hùng hậu đóng giữ. Quân Đường hành quân ngàn dặm đánh nhau, bảo đảm hậu cần liền trực tiếp quyết định được thắng bại của chiến tranh.