Danh Môn

Chương 284: Thuỷ vận chi tranh




Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 289-291 : Thuỷ vận chi tranh

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Bùi Tuấn lúc này gật đầu đồng ý “ Được rồi! Trước tiên cứ khẫn cấp theo đường cũ vận chuyển trăm vạn quan tiền thuế. Nhưng hạ lệnh Đoàn Luyện Binh dọc đường bảo vệ an toàn cho thuyền. Còn như việc thuỷ vận Tương Dương, sau này lại thương nghị.”

“ Thái Hậu, thần cũng có một đề nghị. Nếu Binh bộ tả Thị Lang Lý Hoài vừa lúc đi quận Đông Hải khảo sát cải cách nội quy quân đội, có thể mệnh hắn kiêm nhiệm làm Thuỷ vận Tiếp dẫn sư, điều Đoàn Luyện Binh hộ vệ tào thuyền ( thuyền hàng ) an toàn.”

Người đưa ra đề nghị này là Tả Tướng quốc Thôi Ngụ.

“ Thái Hậu, người như thế nào có thể đồng ý với đề nghị của Thôi Ngụ, hắn tất nhiên sẽ không có hảo tâm gì!” Trong Ngự Thư Phòng của Thôi Tiểu Phù ở Tử Thìn Các, Lý Miễn có hơi lo lắng hỏi: “ Thần liền lo lắng, chúng ta thật vất vả mới tranh được Binh bộ Tả Thượng Thư. Nếu như xảy ra cái gì ngoài ý muốn, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ?”

Triều hội đã tan nửa canh giờ, Thôi Tiểu Phù vẫn cảm giác mỏi mệt không chịu nổi. Nàng rất muốn hồi cung nghỉ ngơi, nhưng vẫn còn có rất nhiều chuyện lại không thể trì hoãn, nàng không thể không tự ép lấy lại tinh thần đi tới Ngự Thư Phòng.

Giờ phút này, Thôi Tiểu Phù toàn thân thả lỏng từ từ nhắm hai mắt nửa nằm ở phía sau ngự án. Một hoạn quan đứng ở sau lưng nàng, dè dặt khẽ bấm huyệt Thái Dương cho nàng. Lý Miễn bất giác lo lắng làm nàng có cảm giác buồn cười, nàng không hề mở mắt chỉ mỉm cười nói: “ Ái khanh, ngươi quá lo lắng. Tâm tư Thôi Ngụ ta biết, hắn đơn giản là hy vọng Thôi Khánh Công cướp đoạt thuyền hàng, sau đó lấy cớ Lý Hoài thất trách để buộc tội hắn. Nhưng hắn lại thật không ngờ, nếu như thuyền hàng có thể thuận lợi về kinh thì chúng ta liền có khả năng để Lý Hoài danh chánh ngôn thuận nắm lấy Đoàn Luyện Binh. Bất cứ chuyện gì tình đều là kiếm hai lưỡi, hắn chỉ nghĩ đến gây tổn thương cho chúng ta, cũng không sợ cắt tay mình sao?”

“ Thái Hậu cao kiến!” Lý Miễn than thở một tiếng, lại hỏi dò: “ Thái Hậu như vậy đã nắm chắc, nói vậy hẳn là về phía Thôi Khánh Công đã có thu xếp!”

“ Thu xếp thì lại không có, nhưng ta sẽ cảnh cáo hắn.”

Thôi Tiểu Phù vừa mới nói xong, ngoài cửa liền truyền đến tiếng của Lữ Thái Nhất bẩm báo “ Thái Hậu, Thôi Khánh Công đến, đang ở ngoài điện chờ vào!”

Lý Miễn bị dọa cho hoảng sợ, vội vàng nói: “ Thái Hậu, vậy thần liền cáo lui trước.”

Thôi Tiểu Phù mở mắt liếc nhìn hắn, nhẹ nhàng cười nói “ Được rồi! Ngươi có thể cáo lui .”

“ Thần cáo lui.” Lý Miễn chậm rãi lui xuống. Đợi hắn đi rồi, Thôi Tiểu Phù ngồi dậy, nàng phất tay hạ lệnh đám hoạn quan đi xuống, trong phòng chỉ còn lại có một mình nàng. Nàng thở thật dài, Triều hội hôm nay có thể nói mừng lo nửa nọ nửa kia. Mừng là nàng đoạt được một nửa Binh bộ, lo cũng là hoàng nhi lộ ra sự sắc sảo. Đây là chuyện nàng chưa bao giờ gặp qua một lần. Nó năm nay mười tuổi, còn cách lúc độc lập cầm quyền có tám năm. Chẳng lẽ sau tám năm chính mình liền thành hai bàn tay trắng sao?

Một loại cảm giác chưa từng có đè nén làm Thôi Tiểu Phù hơi khó thở. Nàng không tự chủ được mà nghĩ tới Tần vương Chính.

“ Thái Hậu, Thôi Khánh Công đến.” Tiếng bẩm báo của Lữ Thái Nhất cắt đứt ý nghĩ của nàng.

“ Tuyên hắn vào đi!” Thôi Tiểu Phù tạm thời để việc Lý Mạc lại, vươn thẳng lưng, miệng mỉm cười chờ đợi Thôi Khánh Công yết kiến.

Chỉ chốc lát, Thôi Khánh Công bước dài đi đến, trên mặt vẫn còn giận dữ chưa tan. Mới vừa rồi tại cửa đại điện hắn gặp phải Lý Miễn, Lý Miễn lại lấy giọng giáo huấn báo cho hắn cần lấy đại cục làm trọng. Cái gì gọi là đại cục làm trọng? Thôi Khánh Công chẳng lẽ còn cần người giáo huấn sao?

“ Thần tham kiến Thái Hậu!” Thôi Khánh Công chắp tay, trên mặt cực kỳ không vui. Lý Miễn đã nói như vậy cũng là Thôi Tiểu Phù xúi giục.

“ Nhị ca mời ngồi đi!” Thôi Tiểu Phù nhìn qua sắc mặt của hắn, đợi ngồi xuống liền mỉm cười hỏi: “ Như thế nào, hôm nay trong triều đình cảm giác bị lạnh nhạt sao?”

Thôi Khánh Công dài mặt đáp: “ Lạnh nhạt cũng chưa nói tới, ta chỉ là một vũ phu thôi, lục đục với nhau không phải là thứ ta am hiểu.”

“ Nhị ca không nên nói như vậy, lục đục với nhau không quan trọng gì, thực lực mới là thứ nhất. Nhị ca có trong tay hai mươi vạn đại quân, cái đó mới quan trọng” Thôi Tiểu Phù nhẹ nhàng an ủi hắn, dừng một lát nàng vừa cười vừa nói: “ Nhị ca có thể đã nghe nói chuyện Nội các mới?”

Nhắc tới Nội các, sự chú ý của Thôi Khánh Công bị dời đi. Hắn cũng nghe nói sáng nay mấy điểm, ba người Thủ các, sáu người Phụ các, không biết về phương diện này thì hắn có thể có địa vị không?

Thôi Tiểu Phù phảng phất biết tâm tư của hắn liền cười nói cho hắn: “ Lý Miễn là Thủ các. Hai vị Phụ các thì một là Vi Ngạc, người nữa chính là Nhị ca. Kỳ thật các ngươi đều là như nhau, đều là do ta quyết định.”

“ Lý Miễn?” Lửa giận của Thôi Khánh Công bốc lên, hắn sa sầm mặt mà hỏi: “ Ta tới hỏi ngươi, ngươi cứ luôn miệng nói thực lực là thứ nhất. Vậy vì sao không cho ta làm Thủ các, lại để cho một kẻ bạch diện thư sinh cưỡi lên cổ ta, đây là tại sao?”

Thôi Tiểu Phù thấy khí thế của hắn hùng hùng hổ hổ, đã không tuân thủ lễ quân thần thì cũng thôi, ngược lại còn dùng loại khẩu khí đó nói chuyện đối với chính mình. Trong lòng của nàng cũng có chút tức giận, nàng cực lực khắc chế bản chính mình mà nói: “ Mời Lý Miễn làm Thủ các đại thần, thứ nhất là tư cách và sự từng trải của hắn nếu so với ngươi thì lão luyện hơn, hàng thứ yếu là hắn thường ở kinh thành, còn ngươi lại ở bên ngoài.”

Lời còn chưa dứt liền bị Thôi Khánh Công thô bạo cắt ngang “ Lý do này của ngươi thật sự là không có đạo lý, cái gì gọi là tư cách và sự từng trải của hắn nếu so với ta thì lão luyện hơn. Nếu bàn về tư cách và sự từng trải thì hắn so sánh hơn được Vi Ngạc sao? Vậy sao ngươi không cho Vi Ngạc làm Thủ các đại thần? Thường ở kinh thành càng là lời nói vô căn cứ, Trương Hoán là Thủ các đại thần, nhưng hắn thường ở kinh thành sao? Thế này rõ ràng là ngươi không coi trọng ta.”

“ Đủ rồi!” Thôi Tiểu Phù không thể nhịn được nữa, nàng vụt đứng lên không thể át nổi cơn giận mà chỉ trích hắn: “ Trước mặt ai gia ngươi cũng càn rỡ như vậy sao?”

Ngực nàng phập phồng kịch liệt, tức giận đến nước mắt đều chảy ra “ Ngươi nói cũng không sai, là ta không có để ngươi vào mắt, là ta không dám coi trọng ngươi. Ngươi nhìn lại đi mà tự làm tự chịu. Tấn công Tương Dương ngươi giết bao nhiêu người, tại Tảo Dương ngươi cơ hồ giết sạch toàn thành, ngay cả bé gái vài tuổi đều không buông tha. Đến nay ta không thể gói gọn chuyện này vì ngươi. Chỉ bằng tánh tình như vậy của ngươi mà còn muốn làm Thủ các đại thần, ngươi biết ngươi kém Trương Hoán xa đến đâu không? Chỉ cần một việc người ta từ bỏ Giang Hạ để đi cứu trợ dân chúng Tương Dương đủ để hắn thu được hết nhân tâm thiên hạ. Lại có bao nhiêu đại thần tìm nơi nương tựa chỗ hắn, ngươi biết hắn là ai sao? Hắn là con của Thái Tử Dự, là kẻ địch muốn cùng ta tranh đoạt thiên hạ! Những điều này, ngươi đều thay ta nghĩ tới sao?”

Nói xong lời cuối cùng, Thôi Tiểu Phù cơ hồ khàn cả giọng. Nàng kích động dùng cái chặn giấy nện lên ngự án, nước mắt mãnh liệt tuôn trào từ trong mắt ra. Giờ khắc này, biểu hiện nữ nhân mềm yếu của nàng thể hiện ra ngoài đạt tới cực điểm.

Thôi Khánh Công có chút ngây dại, hắn chưa bao giờ gặp qua muội muội nổi giận lớn như vậy. Môi hắn giật giật, một cảm giác khó chịu ùa vào trong lòng nhưng chỉ cắn răng cúi đầu không nói.

Trong phòng im ắng, phảng phất mưa tạnh sau cơn bão táp. Một lát sau, Thôi Khánh Công đứng lên, xoay người đi ra ngoài.

“ Ngươi đứng lại!” Thôi Tiểu Phù gọi giật hắn lại “ Ngươi muốn đi đâu?”

“ Ta quay về Nhữ Dương.” Thôi Khánh Công lạnh lùng nói: “ Ngươi đã không cách nào thay ta xử lý xong việc Tảo Dương, ta đây trở về giết một nhóm người để ngươi có cái mà thông báo.”

“ Ngươi trở về cũng được, nhưng ta muốn cảnh cáo ngươi, không cho phép ngươi có ý đánh vào thuỷ vận. Chuyện này sự tình quan trọng, ngươi nhất định phải lấy đại cục làm trọng.”

“ Lấy đại cục làm trọng.” Thôi Khánh Công khẽ hừ một tiếng, bước nhanh đi.

Thôi Tiểu Phù thấy hắn đi rồi, nàng toàn thân xụi lơ vô lực ngã xuống. Nàng chưa từng có mệt mỏi như hôm nay.

Tan buổi chầu, Thôi Ngụ liền vội vã lên xe ngựa. Ngựa không ngừng vó câu chạy tới phường Tuyên Dương. Hôm nay là ngày đại ca Thôi Viên quay về Sơn Đông, hắn muốn kịp trước khi đại ca rời đi thì gặp mặt một lần.



Trong viện đã chất đầy hành lý, trưởng tôn ( cháu cả) Thôi Diệu đang chỉ huy bọn gia nhân sắp xếp lên xe ngựa. Hắn thấy Thôi Ngụ đi vào liền bước lên phía trước thi lễ “ Tôn nhi Thôi Diệu ra mắt Nhị gia gia.”

Nhìn đứa cháu thông minh biết lễ này, Thôi Ngụ đột nhiên nhớ lại tiểu hoàng đế Lý Mạc trên triều đình hôm nay. Hai người bọn họ lại có điểm tương tự thì trong lòng hắn xúc động liền vẫy tay với nó “ Ngươi lại đây, Nhị gia gia có chuyện hỏi ngươi.”

Thôi Ngụ tìm cái rương hành lý rồi ngồi xuống cười hỏi Thôi Diệu: “ Ngươi đã gặp đương kim hoàng thượng chưa?”

Thôi Diệu gật đầu “ Cháu từng cùng nhau đọc sách với ngài. Hoàng thượng nhỏ hơn cháu một tuổi.”

“ Ta không phải nói việc này.” Thôi Ngụ có điểm không biết nên nói ra ý tứ của mình như thế nào “ Ta muốn hỏi, ngươi cảm giác được Hoàng thượng là người thế nào? Theo cảm giác của ngươi mà đánh giá.”

“ Cảm giác của cháu?” Thôi Diệu trầm tư một hồi liền nói: “ Cháu cảm giác được ngài rất thông minh, suy nghĩ vấn đề cũng rất có mạch lạc. Nhưng ngài có một nhược điểm, có lẽ người bình thường cũng không coi là nhược điểm. Có điều với thân phận làm hoàng thượng thì cháu cảm giác được rất có chuyện.”

“ Nhược điểm gì?” Thôi Ngụ hứng thú tăng nhiều.

“ Ngài có điểm xử trí theo cảm tính. Ngoài ra những lúc bất lợi đối với chính mình thì ngài hay không khống chế nổi cảm xúc của mình.”

“ Tại sao biết được? Cháu có thể đưa ra một ví dụ.”

“ Vâng.” Thôi Diệu khẽ thở dài một cái rồi nói: “ Hè năm ngoái, sư phụ ra một đề khảo sất chúng cháu, là viết chính tả 《 Thu thủy thiên 》của Trang Tử. Ngài có viết chậm so với cháu chỉ chốc lát, cũng viết sai vài chữ. Sư phụ khích lệ cháu vài câu thì ngài liền giận tím mặt xé tan bài viết chính tả của cháu thành từng mảnh, lại còn ném vào mặt cháu. Từ đó về sau, cháu liền không vào trong cung nữa.”

“ Thì ra là thế!” Thôi Ngụ cười cười hỏi tiếp: “ Chuyện này ông của cháu có biết không?”

Thôi Diệu lắc đầu, “ Không, cháu không nói cho tổ phụ sợ ảnh hưởng tâm tình của người. Chỉ nói qua cho cô.”

“ Cháu rất hiểu chuyện.” Thôi Ngụ đứng lên cưng chiều xoa đầu đứa cháu “ Ông có nhà chứ?”


“ Vâng! Ông ở trong thư phòng, cháu đưa Nhị gia gia đi.”

“ Không cần, ta tự mình đi, cháu cứ làm tiếp đi!”

Thôi Ngụ nhìn bóng dáng nhỏ bé của đứa cháu đích tôn, hắn nhẹ nhàng gật đầu. Hy vọng của Thôi gia chỉ sợ cũng ở nằm trên người chú bé này.

Thôi Ngụ đi qua một hành lang dài tới trước thư phòng đại ca. Một người thị vệ đi vào thay hắn bẩm báo, chỉ chốc lát lại quay ra nói: “ Lão gia mời Tướng Quốc đi vào.”

Thôi Ngụ đi vào thư phòng lại thấy đứa cháu Thôi Hiền ở đó. Thôi Hiền thấy hắn đi vào, vội vàng đứng lên thi lễ với hắn rồi lập tức nói với Thôi Viên: “ Cha, con có điểm không yên lòng với Diệu nhi. Con đi xem một cái.”

“ Ngươi yên tâm, con của ngươi so với ai khác đều có tài hơn, căn bản không cần ngươi quan tâm.” Thôi Ngụ ha hả cười một tiếng, hắn lập tức ngồi xuống.

Thôi Viên liếc mắt nhìn hắn rồi lại nói với Thôi Hiền: “ Đi thôi! Bảo Diệu nhi cùng mẹ nó ở lại một lát, chúng ta xuất phát vào buổi tối.”

“ Vậy con đi.”

Đợi con mình lui ra, Thôi Viên lúc này mới nhìn chăm chú vào Thôi Ngụ, mỉm cười nói: “ Mới vừa rồi Hiền nhi đã nói cho ta việc Triều hội, hay cho Nhị đệ làm một nét bút vẽ rồng điểm mắt.”

Thôi Ngụ thở dài một hơi mà nói: “ Đệ chính vì việc này mà đến tìm đại ca. Lúc ấy là đệ mơ hồ cảm giác được gì đó nhưng không có nắm chắc. Cảm giác được chính mình lúc ấy có điểm xúc động.”

Thôi Viên nheo mắt cười “ Trương Hoán sắp xếp ta cũng vừa mới hiểu được, đúng là cao minh. Nếu như ta không có đoán sai thì vốn là Trương Hoán thu xếp Ngự Sử Trung Thừa Trương Duyên Thưởng nhắc tới đề nghị kia của đệ, lại bị đệ giành trước .”

Nghe xong đại ca nói, Thôi Ngụ rốt cục yên tâm. Hắn chần chờ một phen rồi lại hỏi: “ Đệ chỉ có điểm không hiểu, nếu hắn tuyệt không muốn nhả chức Binh Bộ Thị Lang thì trực tiếp hạ thủ là được. Vì sao phải đi một vòng lớn như vậy?”

Thôi Viên nhịn không được nở nụ cười, “ Nhị đệ, sao đệ không nghĩ sâu hơn một chút. Vì sao Thôi Tiểu Phù phải bổ nhiệm Lý Hoài làm Binh Bộ Thị Lang?”

“ Đại ca là nói tới Thọ Vương.” Thôi Ngụ ngẩn ngơ, hắn rốt cục bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Vào đêm, bầu trời tí ta tí tách mưa rơi. Mưa tháng tư mang theo sự ấm áp. Những hạt mưa bụi cực nhỏ theo gió lất phất, lặng yên không tiếng động làm dịu mặt đất cùng nội tâm mọi người. Ở trong mưa bụi mênh mông này, những ngọn đèn nho nhỏ tỏa ra một ánh sáng ôn hòa thực hợp với tâm tình.

Bên trong thư phòng Trương Hoán, chủ nhân mỏi mệt cả ngày đang dựa bàn viết cái gì đó. Sáng mai, hắn sẽ lên đường đi Giang Lăng và Trường Sa. Trước khi đi, hắn cần thu xếp thỏa đáng rất nhiều chuyện vụn vặt.

Xế chiều, bên trong Trung Thư Tỉnh có mười mấy vị Thượng Thư, Thị Lang cùng với các quan lớn Khanh Giam ( chức quan giám sát) đang trong hội nghị. Bùi Tuấn chánh thức tuyên bố áp dụng chế độ Nội các mới. Ba người Bùi Tuấn, Trương Hoán, Lý Miễn làm đại thần Thủ tịch Nội các. Sáu người Bùi Hữu, Lô Kỷ, Thôi Ngụ, Sở Hành Thủy, Vi Ngạc, Thôi Khánh Công làm Nội các Phụ thần, không hủy bỏ quyền xét duyệt của Cấp Sự Trung mà sửa là Bí Thư Lang phụ trách chỉnh lý văn thư, triệu tập hội nghị.

Trên nguyên tắc mỗi tháng triệu tập hội nghị Nội các một lần để thương nghị quyết sách lớ của quân đội và quốc gia cùng thay đổi nhân sự trọng đại, Ai ngã bệnh hoặc không có ở Trường An thì có thể trao quyền người khác tham dự thay.

Đây là từ năm đầu Khánh Trì khi thi hành chế độ thế gia nội các tới nay, thể chế triều chánh Đại Đường có một lần thay đổi trọng đại nhất. Kỳ thật nó là chế độ trên xác nhận phân phối lợi ích của ba thế lực quyền lực lớn tại triều đình. Từ đó Đại Đường tiến vào thời đại thế chân vạc tam quyền. Trương Hoán khi viết thư về Lũng Hữu cho Hồ Dong thì cũng thông báo cho hắn lần thay đổi trọng đại của vận mệnh triều đình này cùng với phương án Dân Đoàn mới ở Lũng Hữu.

“ Lão gia, Vân tiểu thư đến.” Từ ngoài cửa truyền đến tiếng quản gia bẩm báo nhỏ.

“ Mời nàng đi vào.”

Trương Hoán tranh thủ thời gian viết xong mấy dòng chữ cuối cùng. Cùng với tiếng bước chân sàn sạt! vang lên, hắn viết xong chữ cuối rồi để bút xuống.

“ Đệ, ngươi tìm ta có việc sao?” Lý Phiên Vân mỉm cười đi đến.

“ Đại tỷ mời ngồi.” Trương Hoán vội vàng lấy ra một cái đệm mềm cười đưa tới.

“ Nói đi! Chuyện gì?” Lý Phiên Vân không có hàn huyên, nàng ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề mà hỏi han. Đã muộn như vậy mà đệ đệ còn tìm chính mình đến, tất nhiên là đại sự.

Sự vui vẻ trên mặt Trương Hoán dần dần biến mất, hắn do dự một phen liền nói: “ Chuyện này sự tình quan trọng, ta hy vọng Đại tỷ tự mình đi một chuyến.”

Hắn đứng lên, bước nhanh đi tới giá sách tìm ra một quyển bản đồ Hoài Bắc, trải nó ra ở trên bàn rồi chỉ vào lộ tuyến dài tám trăm dặm của thuyền hàng mà nói “ Ước chừng sau nửa tháng sẽ có một trăm vạn quan tiền sẽ đi qua tuyến thủy vận Hoài Bắc để ngược bắc đến Trung nguyên. Tiếp Dẫn sứ là tân Binh Bộ Thị Lang Lý Hoài. Nếu như ta không có đoán sai thì Thôi Khánh Công cùng Vi Đức Khánh đều phải hạ thủ cướp lấy đợt thuyền hàng này”


Trương Hoán rõ ràng rành mạch đem nhiệm vụ miêu tả qua một lượt rồi cuối cùng hỏi nàng: “ Ngươi còn có gì nghi vấn sao?”

Lý Phiên Vân suy nghĩ một chút liền nói: “ Ta chỉ lo lắng Thôi Khánh Công nghe theo lời Thôi Tiểu Phù khuyên bảo. Nếu như hắn từ bỏ ý nghĩ đoạt thuyền hàng thì ta đây nên làm gì bây giờ?”

“ Đại tỷ không cần lo lắng, cho dù ai khuyên hắn, hắn đều tuyệt sẽ không từ bỏ.” Trương Hoán lạnh lùng cười nói: “ Hắn là một con sói, sói vĩnh viễn cũng thay đổi không được bản tính ăn thịt.”

Muối, sắt cùng thuỷ vận vẫn luôn là huyết dịch cùng mạch sống của kinh tế Đại Đường, hai cái thiếu một thứ cũng không được. Sau loạn An Lộc Sơn, triều đình thực hành phương châm tài chính “ Quân quốc đại kế, trông vào Giang Hoài” . Cũng vì duyên cớ này mà trọng tâm kinh tế Đại Đường cũng dần dần chuyển về hướng đông nam. Nhưng muối, thóc thuế cùng tiền của từ đông nam chủ yếu dựa vào vận tải đường thuỷ đến kinh đô và cung cấp cho nhu cầu quân đội. Đứng trước chiến loạn làm tắc nghẽn tuyến đường thủy Biện Hà lòng sông cạn dần gây trở ngại. Thuyền buồm gặp nhiều trắc trở, đấu tiền vận chuyển đấu thóc cũng khó khăn. Mấy năm đầu thời Khánh Trì phải dốc sức lực lớn khơi thông thuỷ vận, quan phủ mướn thủy thủ lành nghề đôn đốc vận muối thóc và hàng hóa. Cũng bởi vì thuỷ vận trót lọt khiến cho chánh trị ổn định, dân chúng an lành, kinh tế Đại Đường có thể từ từ khôi phục.

Nhưng từ sau khi Thôi gia phát sinh phân liệt, thuỷ vận Đại Đường liền phảng phất lâm vào cơn ác mộng. Quân phiệt Biện Hoài nhiều lần cắt đứt thuỷ vận, cướp sạch thuyền hàng làm cho tài chính triều đình lâm vào hoàn cảnh đi một bước cũng khó. Năm Tuyên Nhân thứ sáu chỉ riêng nợ lương bổng đủ loại quan lại đã gần năm mươi lăm vạn quan tiền, đến tháng ba Tả Tàng chỉ còn tiền không đến hai mươi vạn quan, khủng hoảng tài chính đã thành chuyện lớn hàng đầu uy hiếp sinh tồn triều đình.

Trong Triều hội ngày mùng một tháng tư đã quyết định khẩn cấp điều từ Giang Lăng một trăm vạn tiền thuế muối vào kinh.

Điểm đầu tuyến thuỷ vận Đường triều thực tế là ở huyện Dư Hàng, nhưng bởi vì Diêm Thiết Giam lại ở Quảng Lăng, cho nên các nơi từ Giang Hoài vận tiền lương tới thì trước tiên cũng là tập trung ở Quảng Lăng. Lại từ Quảng Lăng thống nhất sắp xếp lên thuyền bắc vận, dọc theo kênh đào nhập Hoài, lại từ sông Hoài nhập Biện Thủy rồi cuối cùng từ sông Âm tiến vào Hoàng Hà, dọc theo Hoàng Hà đi kênh vận chuyển Thiên Bảo đến Trường An. Uy hiếp chủ yếu xuất hiện ở trên một đoạn từ sông Hoài đến Trần Lưu, nơi này trước sau phải qua địa bàn của Thôi Khánh Công cùng cát cứ vốn của Lý Hoài Quang. Chỉ có là Thôi trước Lý sau, không đợi Lý Hoài Quang động thủ trước thì Thôi Khánh Công đã nuốt vào bụng rồi.

Một trăm vạn quan tiền thuế muối nặng đến sáu trăm ngàn cân, phải dùng mấy ngàn chiếc thuyền hàng mới có thể chuyên chở hết. Ngày mười ba tháng tư, Giang Hoài Chuyển Vận Sứ Vương Á Hầu thu thập gần năm nghìn chiếc thuyền hàng, chất đầy trăm vạn quan tiền cùng năm mươi vạn thạch lương thực từ Giang Đô phân theo ba đợt thứ tự xuất phát có hai ngàn Đoàn Luyện Binh Lâm Hoài hộ vệ trùng trùng điệp điệp nhằm hướng bắc chạy tới, nhất thời tin tức lan đi những kẻ có tâm dọc đường nghe tin lập tức vội vã hành động.

Trong ánh bình minh, những giọt mưa bay giống như sương trắng bao phủ trên bình nguyên Hoàng Hoài, nơi này là địa bàn huyện Phù Ly thuộc Bành quận. Hai bờ sông kênh vận hàng đã lục tục nghe thấy tiếng gà gáy, một đám dân chúng dậy sớm sang sông đang lo lắng chờ đợi được lên thuyền. Trên đường cái thỉnh thoảng có người bán hàng rong từ làng quê mệt mỏi gánh hàng đi qua. Đây là một buổi sáng yên lặng mà bình thường.

Đột nhiên, trên đường cái truyền đến tiếng vó ngựa kịch liệt, một đội kỵ binh xếp thành hàng phá tan làn sương mù dày đặc nhanh như chớp chạy tới xẹt qua đám dân chúng chờ qua sông. Một hồi cuồng phong cuồn cuộn nổi lên khiến làn sương mù dày đặc tan ra, đám dân chúng chỉ nhìn thấy ước ba, bốn mươi con ngựa phi qua chỉ chốc lát liền biến mất trong sương mù dày đặc nhằm hướng tây bắc lướt nhanh đi. Người đi đường bàn luận nhao nhao, suy đoán có thể phát sinh chuyện lớn. Nhưng bọn họ chẳng ai đoán được, hai ngày sau liền có khoảng một ngàn chiếc thuyền hàng từ phía nam chạy nhanh đến.

Qua huyện Phù Ly xa hơn tây bắc ước đi hai trăm dặm liền tiến vào ranh giới Tiếu quận. Hồii đầu năm trong chiến dịch Tương Dương, Vi Đức Khánh xuất binh chiếm lĩnh Tiếu quận, nhưng rất nhanh do đại quân của Thôi Khánh Công quay về uy hiếp nên hắn lại từ bỏ Tiếu quận phản hồi Trần Lưu. Trước mắt Đại tướng đóng quân ở Tiếu quận là thuộc hạ nguyên đứng thứ tư trong tứ đại Kim Cương của Thôi Khánh Công -- Mã Đại Duy.

Nắm trong tay hơn hai vạn quân, Mã Đại Duy ước năm mươi tuổi, không giống các Đại tướng thủ hạ của Thôi Khánh Công, hắn là xuất thân quan văn hiếm hoi, ngày thường mặt trắng râu dài. Đầu tiên là Hành Quân Tư Mã của Thôi Khánh Công, trong lúc Lý Hoài Quang tách ra, hắn bởi vì giữ lại được hơn phân nửa quân lương của Thôi Khánh Công mà được Thôi Khánh Công phong làm Tam bảo Đại tướng, trở thành một trong Đại tướng cầm quân của hắn. Hiện tại hành dinh của hắn đóng tại Tiếu huyện.

Một đội quân thám báo do ba mươi người tạo thành rốt cục lúc hoàng hôn thì chạy vào cửa thành Tiếu quận. Chúng chạy thẳng tới hành dinh đóng ở thành bắc. Giờ phút này, Mã Đại Duy đang chắp tay đằng sau đi tới đi lui trong lều lớn. Vào nửa tháng trước, hắn nhận được tin do Thôi Khánh Công dùng bồ câu đưa, lệnh cho hắn chú ý điều tra cặn kẽ hướng đi của thuyền hàng. Một khi thuyền hàng tiến vào Tiếu quận liền lập tức ra tay chặn lại.

Mã Đại Duy xuất thân là chưởng quản tiền lương, so với mọi người thì hắn rõ ràng hơn về tầm quan trọng một trăm vạn quan này đối với Thôi Khánh Công. Đông chinh Tương Dương tuy có thu hoạch, nhưng đại bộ phận đều là thu nhập cho tướng lãnh cầm quân cùng một chút binh lính tham gia đánh cướp. Còn quân đội của Thôi Khánh Công thì lại cũng không có được bao nhiêu tiền tài. Trái ngược, một chiến dịch đó cơ hồ đem tiền lương vài năm tích lũy tiêu hao đến sạch sẽ. Lại còn có Vi Đức Khánh thừa nước đục thả câu, càng làm cho Thôi Khánh Công tổn thất thảm trọng. Hai mươi vạn đại quân của Thôi Khánh Công cơ hồ đã đến tình trạng hết tiền cạn lương. Nếu như không có bổ sung nữa, cho dù quân đội không bất ngờ làm phản, nhưng số đông binh lính bỏ trốn là cục diện không thể tránh né.

Nhưng vào lúc này, triều đình có trăm vạn quan thuyền hàng đi qua. Mặc dù Mã Đại Duy cũng biết rõ cướp bóc thuyền hàng thì về chính trị sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng hắn cùng Thôi Khánh Công như nhau vẫn đang không chút do dự quyết định hạ thủ, dù sao sinh tồn mới là điều cần thứ nhất.

“ Bẩm báo Đại Tướng quân, thám báo có tin tức báo lại.”

Ngoài trướng truyền đến tin tức làm tinh thần Mã Đại Duy chấn động, hắn chờ đã lâu.

“ Mau mau mời bọn họ đi vào!” Mã Đại Duy luống cuống hạ lệnh.

Chỉ chốc lát, Đội trưởng thám báo bước nhanh vào trướng, hắn quì một gối thi lễ mà nói: “ Khởi bẩm Đại Tướng quân, thuộc hạ đã phát hiện hành tung thuyền hàng.”

“ Bọn họ hiện tại ở nơi nào?”

“ Bọn thuộc hạ phát hiện bọn họ đã rời sông Hoài ngược bắc, phỏng đoán hiện tại đã sắp tiếp cận huyện Phù Ly. Thuyền hàng vốn chia làm ba đoàn, sau khi vào kênh vận chuyển lại đổi thành hai đội cách xa nhau không đến năm mươi dặm. Tổng cộng số thuyền ước năm nghìn chiếc, thập phần khổng lồ, tạm thời có hai ngàn kỵ binh hộ vệ.”

“ Trăm vạn quan tiền đây!” Mã Đại Duy cũng hít một ngụm lãnh khí. Năm nghìn chiến thuyền tạo đội hình thì hắn có muốn làm chỉ ít lộ liễu cũng không được. Chuyện thực sự đến trước mắt lại làm hắn có chút bàng hoàng, chẳng lẽ thật sự phải ra tay cướp hết chỗ tiền lương này sao?

“ Ngươi không đoạt, cũng bị Vi Đức Khánh ở phía bắc lấy mất.” Ngoài cửa trướng đột nhiên truyền đến tiếng trách mắng nghiêm nghị. Mã Đại Duy vừa quay đầu lại thì phát hiện là Thôi Khánh Công, không biết hắn đến đã bao lâu?

Mã Đại Duy sợ đến liền bước lên phía trước một bước, quì một chân chào theo nghi thức quân đội: “ Tham kiến Vương gia!”

“ Hừ!” Thôi Khánh Công nặng nề hừ một tiếng, hắn ban đầu từ Trường An trở lại Nhữ Dương, sau khi biết được tin tức Quảng Lăng phát thuyền thì lại lập tức chạy tới Tiếu quận. Vừa rồi tiến trướng thấy Mã Đại Duy trong tình huống biết được tin tức chuẩn xác lại vẫn còn do dự thì trong lòng hắn không khỏi rất căm tức “ Mệt cho ngươi vẫn còn là Hành Quân Tư Mã của ta. Hiện tại trong quân quẫn bách chẳng lẽ ngươi vẫn còn không rõ ràng sao? Lại còn do dự cái gì!”

Mã Đại Duy trong lòng sợ đến phát run, vội vàng giải thích: “ Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ là đang suy nghĩ, ở Quảng Lăng vẫn còn có vô số tiền lương muốn bắc vận. Nếu như chúng ta đánh cướp thì tiếp sau cũng sẽ không trở lại”


“ Ngươi thực ngu xuẩn!” Thôi Khánh Công tức giận cực kỳ “ Chúng ta không chặn thì Vi Đức Khánh cũng muốn động thủ. Chẳng lẽ ngươi vẫn còn trông cậy vào có lần sau sao?”

“ Vâng! Thuộc hạ biết sai.” Mã Đại Duy mặc dù cũng không cho rằng Vi Đức Khánh sẽ chặn thuyền, nhưng vì Thôi Khánh Công dùng quyền bừa bãi nên hắn cũng đành phải cúi đầu nhận sai.

Thôi Khánh Công thu lại vẻ tức giận, nghĩ trăm vạn quan tiền sắp đem đến thì hắn cũng nhịn không được hắc hắc cười nói: “ “ Tốt lắm, ta cứ làm như đã nói. Ta đây chính là muốn tận mắt được thấy trăm vạn quan tiền nhập kho hàng của ta.”

Đi tới cửa trướng, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện nên lại hỏi thám báo: “ Các ngươi có thăm dò được người áp thuyền là ai?”

“ Bẩm báo Vương gia, khi thuyền hàng rời sông Hoài nhập Biện Thủy thì có một đội nhân mã gia nhập thuyền hàng, khí thế rất oai phong, nhưng không biết là ai?”

Thôi Khánh Công gật đầu, nói vậy đây chính là Tiếp Dẫn Sứ Lý Hoài. Nghe nói hắn cũng không đi quận Đông Hải mà trực tiếp từ Bành quận xuôi nam đi Quảng Lăng, hẳn là có trong đội ngũ mới đúng. Nghĩ vậy, hắn lại nói với Mã Đại Duy: “ Lần này Tiếp Dẫn Sứ thuỷ vận là Binh Bộ Thị Lang Lý Hoài mới nhậm chức, nói cho các huynh đệ cẩn thận một chút. Cứ cướp thuyền là được, không nên làm lớn chuyện, càng không thể làm bị thương Lý Hoài, ngươi hiểu chưa?”

“ Thuộc hạ tuân mệnh!”

Đến đêm, đại quân Thôi Khánh Công bắt đầu điều động. Một chi quân đội ước một vạn nhân mã tạo thành hành quân đêm hướng Tiếu quận đến phía đông Biện Thủy.

Ngày mười tám tháng tư, ngay trong đêm Thôi Khánh Công điều động đại quân thì một chi quân đội khác ước hai vạn người cũng y hệt là dọc đường vất vả dọc theo Biện Thủy cấp tốc xuôi nam. Mục tiêu nhằm thẳng thuyền hàng chất đầy tiền lương.

Ở phía nam đêm tới cũng nhanh, ánh mặt trời cuối cùng còn chưa kịp biến mất, những vì sao đã lóe sáng phía chân trời xanh thẫm. Bóng đen xung quanh càng lúc càng dày đặc hợp chung một chỗ khiến cho bình nguyên rộng lớn vô ngần càng thêm chật hẹp

Dưới trời cao hắc ám, một chiếc thuyền dưới ánh sao đang ung dung nhàn nhã đi về phía nam. Trên thuyền nhỏ, Lý Phiên Vân mặc y phục đạo sĩ đang ngồi ôm gối. Nàng nhìn lên bầu trời đêm, khuôn mặt như bạch ngọc dưới ánh sao lóe ra một tầng mông lung sáng bóng, ánh mắt của nàng chứa đầy bầu trời sao.

Ở sau lưng nàng có hai tên thị vệ trẻ tuổi oai hùng, nhìn ra được đều là nữ giả trang nam trang. Đây là hai tên thuộc hạ của nàng, võ nghệ cao cường, trong tay cầm thật chặt trường kiếm.

“ Tiểu thư nhìn kìa!” Một người thị nữ chỉ ngón tay lên bờ, chỉ thấy ước ngoài trăm bộ có từng đám từng đám bóng đen liên miên không dứt đang hăng hái nhằm hướng nam chạy vội. Không ai đốt đuốc, chỉ nghe thấy tiếng bước chân hổn độn, tiếng vó ngựa lộp cộp cùng với âm thanh khôi giáp va vào đao kiếm. Đây là đại đội binh lính đang hành quân đêm. Lý Phiên Vân cười cười, quay đầu lại hỏi người chèo thuyền: “ Nhà đò, hiện tại chúng ta đang tới chỗ nào?”

Người chèo thuyền vừa chèo thuyền vừa cười nói: “ Chúng ta bây giờ còn trong địa bàn huyện Hạ Ấp, nhưng đi qua một chiếc cầu nhỏ phía trước thì chúng ta liền tiến vào Tiếu quận.”


“ Đa tạ nhà đò.”

Lý Phiên Vân lại quay đầu lại dừng ở quân đội trên bờ, một lúc lâu nàng không khỏi tự nhủ: “ Nhanh lên, một trận chiến đấu chó cắn chó sẽ bắt đầu rồi.”

Cùng lúc Lý Phiên Vân ngồi ở trên con thuyền nhỏ chăm chú nhìn quân đội ở trên bờ thì một tướng quân cụt một tay cưỡi ngựa đứng ở trên một gò đất cũng đồng dạng nhìn chăm chú vào thuyền nhỏ của Lý Phiên Vân. Chỉ tiếc bóng đêm lừa gạt ánh mắt của hắn, hắn không cách nào thấy rõ ai là người trên thuyền, càng không thể suy nghĩ nhiều hơn về con thuyền nhỏ.

Vi Đức Khánh vào bốn ngày trước chạy về Trần Lưu thì cũng giống như Thôi Khánh Công, giữa đại nghĩa và thực tế trước mặt thì hắn lựa chọn chính là thứ sau. Hắn đã đã khống chế gần bảy vạn binh lính, là bảy vạn thanh niên trai tráng còn sống sờ sờ. Mỗi ngày cần tiêu hao rất nhiều lương thực, lại còn quân phục, quân giới, lều trướng cùng với vô số chi tiêu hàng ngày khác. Thậm chí còn cả quân lương, hắn không có khả năng làm như Thôi Khánh Công, lấy đánh nhau để phát lương thì hắn không làm được. Vì nghiêm khắc tự hạn bản thân khiến cho hắn đối với quân đội cũng yêu cầu nghiêm khắc, không cho phép đánh cướp, không cho phép gian dâm, không được cưỡng chiếm nhà dân. Nhưng cứ như vậy thì nguồn tài chính cùng lương thực của hắn cũng đã gặp thử thách nghiêm trọng.

Để nuôi sống quân đội, hắn đã bị buộc làm rất nhiều việc bất đắc dĩ. Cướp sạch kho lúa địa phương, cưỡng chiếm ruộng công của quan phủ, giả mạo giặc cỏ bắt cóc con gái nhà giàu bắt bí tiền chuộc .v..v... Hiện tại, cướp lấy trăm vạn quan thuế muối này cũng là việc có ý nghĩa cực kỳ trọng đại đối với hắn.

“ Con nếu như thật sự cần đánh cướp nó thì ta cũng không có biện pháp. Có điều con phải nhớ kỹ, cái nỗi oan này phải đổ lên lưng Thôi Khánh Công”

Lúc gần đi, lời Gia chủ dặn dò phảng phất vẫn còn vọng vào lỗ tai hắn. Vi Đức Khánh nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, chuyện sau này, hắn muốn học tập Trương Hoán thật tốt. Chế độ đồng ruộng gia binh, hắn cũng cho rằng đây là biện pháp tốt nhất để khích lệ sĩ khí, ổn định lòng quân. Mặc dù hắn hận Trương Hoán tận xương tủy, nhưng Vi Đức Khánh đồng thời cũng cực kỳ bội phục hắn. Ngắn ngủn trong thời gian sáu năm mà hắn liền thành đệ nhất đại quân phiệt Đại Đường. Hơn nữa khống chế vững vàng cơ nghiệp của mình. Đám Thôi Khánh Công, Chu Thử hoàn toàn không thể so sánh nổi.

“ Tướng quân, chúng ta đã tiến vào Tiếu quận.” Một người thân vệ đột nhiên chỉ vào một cái cầu đá nhỏ mà nói.

Vi Đức Khánh gật đầu “ Truyền lệnh ba quân, đi thêm năm mươi dặm thì có thể dừng lại nghỉ ngơi, tăng số người thám báo đến phía trước để thăm dò tin tức.”

Hắn đưa tay che mắt nhìn về hướng đen kịt phía trước, mặt đất hoàn toàn đen nhánh, chỉ có ở mép nước thấy những đốm sáng nho nhỏ phảng phất một dải ngọc đen kéo dài về hướng nam. Trong lòng hắn bắt đầu hơi kích động. Giờ phút này, thuyền hàng hẳn là cũng đến Tiếu quận.

Trời dần dần sáng. Một vầng mặt trời đỏ chói tỏa ra vạn đạo kim quang chiếu rọi trên khắp các thửa ruộng của bình nguyên Hoàng Hoài tràn ngập sức sống hừng hực. Ở huyện Vĩnh Thành thuộc Tiếu quận trên dòng Biện Thủy nằm ở phía nam ước mười dặm xuất hiện một cảnh có thể nói là đồ sộ. Chỉ thấy hai đội thuyền hàng không phải điều khiển cứ thế mà đi, đoàn thuyền đen ngòm liếc mắt nhìn không thấy đuôi, ước chừng dài hơn mười dặm. Trên mỗi chiếc thuyền đều chất nặng tiền hoặc lương thực, nước ăn rất sâu. Đi đầu là một chiếc thuyền lớn giống hệt đầu rồng rẽ sóng đạp nước ở phía trước dẫn đường.

Bên bờ phía Hà Tây, những đội kỵ binh chạy qua chạy lại để truyền tin tức về phía trước cùng phía sau. Mặc dù cũng có hai ngàn kỵ binh, nhưng so với đoàn thuyền dài đến hơn mười dặm thì bọn họ liền thể hiện không đáng kể, phảng phất như vài cái cúc áo còn sót lại trên áo khoác dài. Xa xa là những rặng núi thấp liên miên không dứt được phủ kín bởi những mảng lớn rừng cây dày đặc.

Trên thuyền lớn , Binh bộ tả thị lang mới nhậm chức, Tể Dương Quận vương Lý Hoài đang chắp tay đằng sau ngắm nhìn phía trước, hào quang rạng ngời chiếu lên trên người hắn. Trong buổi sớm tràn ngập sức sống, hắn tựa hồ có chút mỏi mệt, trong mắt tràn ngập sầu lo. Xác thật, đội thuyền đã tiến vào địa bàn của Thôi Khánh Công, cơ hồ hắn có một đêm không thể chợp mắt.

Lý Hoài tuổi ước năm mươi tuổi, hắn là con trưởng của Thọ Vương Lý Mạo, có người nói mẹ đẻ hắn chính là Dương quý phi tiếng tăm lừng lẫy. Có điều vì Quý phi vào cung nên để tránh nghi ngờ mà nói thác là thiếp sinh. Nhưng cùng với năm tháng trôi qua, cùng với chuyện xấu Đường Minh hoàng và Dương quý phi đã thành chuyện cũ, chân tướng thân thế hắn cũng không phải trọng yếu nữa.

Lý Hoài còn có một đệ đệ, cũng là con của Thọ Vương. Sáu năm trước, con hắn Lý Diêu suýt nữa trở thành hoàng đế Đại Đường lại bị Lý Cầu đoạt đi cơ hội vạn năm khó gặp. Vì điều này, huynh đệ Lý Hoài cùng Lý Cầu đã kết oán cừu không giải.

Lần này, Thôi Tiểu Phù bổ nhiệm hắn làm Binh bộ Tả Thị Lang cũng chính là vì giảng hòa mâu thuẫn của hắn cùng với Lý Cầu, đền bù sự rạn nứt lớn nhất trong Hoàng tộc.

Lý Hoài bản thân cũng biết điểm này, mặc dù hắn tiếp nhận bổ nhiệm của Thôi Tiểu Phù, nhưng tuyệt không có nghĩa hắn cùng với Lý Cầu liền có thể vui mừng bá vai bá cổ. Không! Ngôi vị Hoàng đế Đại Đường cũng không thể chỉ một chức vụ Binh bộ Tả Thị Lang là có thể đền bù.

“ Vương gia!” Một người kỵ binh ở trên bờ lớn tiếng gọi “ Phía sau không có vấn đề gì, tất cả bình thường!”

“ Phía trước huyện Vĩnh Thành cũng không có vấn đề, rất bình thường!” Một tên kỵ binh khác cũng chạy trở về hô.

Lý Hoài phất phất tay bảo: “ Đã biết, lại đi thăm dò!”

Lúc này, một người tùy tùng của hắn tiến lên thấp giọng nói: “ Vương gia, cả đêm ngài cũng không ngủ, nếu không thì vào khoang nghỉ một lát đi!”

Lý Hoài cảm giác được chính mình xác thật có chút mỏi mệt không chịu nổi, hắn gật đầu, “ Được rồi! Ta liền nghỉ ngơi chỉ chốc lát, đến huyện Vĩnh Thành thì gọi.”

Hắn vừa muốn đi vào cửa khoang thuyền thì đột nhiên, hắn mơ hồ nghe thấy một loại âm thanh kỳ quái. Những tiếng vang ầm ầm khó chịu, tựa như phía chân trời có sấm rền. Nhưng ánh bình minh đầy trời thì làm sao lại có tiếng sét đánh?

Hắn không khỏi dừng bước, kinh ngạc nhìn về phía trên bờ. Chỉ thấy trên bờ kỵ binh cũng nhao nhao ghìm cương ngựa nghi ngờ nhìn quanh mọi nơi.

“ Là ai!” Đột nhiên có một người kỵ binh phát hiện cái gì đó, hắn hét lớn một tiếng. Nhưng chỉ hét lên một nửa thì tiếng quát của hắn liền biến thành tiếng kêu thảm thiết, từ lập tức ngã nhào xuống. Một mũi tên đã bắn thủng cổ họng hắn.

“ Không ổn, có phục binh!” Những kỵ binh khác cũng phát hiện điều dị thường mà kêu to lên. Nhưng đã chậm, từ trong rừng cây mũi tên bay như mưa rào trong khoảnh khắc liền khiến cả trăm tên kỵ binh bị bắn giống như con nhím. Chiến mã hí thê thảm rồi rơi xuống sông.

Lý Hoài sợ đến hồn phi phách tán, hắn nhìn thấy từ trong rừng cây trào ra đông đảo binh lính mà còn kéo dài một dặm về phía sau. Phảng phất như đàn kiến lớn nhằm hướng thuyền hàng đánh tới có trên vạn người, số lượng kỵ binh hộ vệ quá ít mà lại phân tán các nơi nên căn bản là không cách nào chống lại. Những Đoàn Luyện Binh thì chạy trối chết còn quan trọng hơn, có kẻ điều khiển ngựa quay đầu chạy trốn, có kẻ định nhảy xuống sông để bơi chạy trốn.

Trong lúc đoàn thuyền hàng tiến thóai lưỡng nan, phục binh của Thôi Khánh Công đã đánh tới bên bờ sông. Trên thuyền hàng chứa đầy kim tiền dụ dỗ khiến cho bọn hắn đều đỏ mắt, một đám binh lính cuồng hô kêu loạn, nhao nhao nhảy xuống nước bò lên trên thuyền hàng dùng đao đem giấy dầu bổ ra rồi tung rất nhiều rất nhiều đồng tiền lên bầu trời. Dao động cuồng tiếu được.

Lý Hoài đã rõ ràng đây là Thôi Khánh Công hạ thủ đối với thuyền hàng. Sắc mặt hắn trắng bệch, vịn vào mép thuyền bắt buộc mình trấn tĩnh. Hắn không tin Thôi Khánh Công ngay cả mình cũng dám giết.

Nhưng chuyện cũng không có đơn giản như hắn nghĩ. Đám binh lính đã bị kim tiền kích thích mà mất đi lý trí. Bắt đầu có người không để ý cấm lệnh mà bò lên trên thuyền lớn hô hoán ầm ĩ. Bọn họ có lối suy nghĩ đơn giản mà mộc mạc, thuyền đơn sơ sắp xếp chỉ là đồng tiền. Còn chiếc này là thuyền lớn sơn son thếp vàng thì tự nhiên chính kho vàng bạc báu vật.

Mười mấy tên tùy tùng của Lý Hoài vừa lớn tiếng chửi bậy vừa đao phách chém đám loạn quân bò lên trên thuyền. Thuyền lớn tả lắc lư phải trái, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai. Lúc này một đội kỵ binh chạy như bay mà đến, vung đao từ xa kêu gọi binh lính chung quanh thuyền lớn cái gì đó? Lý Hoài tựa hồ nghe thấy là kêu gọi những binh lính này rời thuyền, trong lòng hắn đã hơi thở phào.

Nhưng đúng lúc này, Lý Hoài đột nhiên nhìn thấy từ đầu thuyền lại nhảy lên hai tên trưởng quan, bọn họ toàn thân ướt sũng. Mỗi tên xách một thanh trường đao, ánh mắt giống như lang sói nhìn hắn chăm chú đến lòe lòe phát quang mà chỉ cách hắn không được một trượng.

Lý Hoài bị ánh mắt hung tợn của bọn họ dán vào mà chân tay phát run liền xoay người về hướng bên trong khoang thuyền chạy đi. Năm sáu tên thị vệ bên cạnh hắn vừa rút đao xông lên, vừa mắng to: “ Các ngươi điên rồi sao? Đây là Binh Bộ Thị Lang.”

“ Đại soái cũng không có nói cần bỏ qua cho ai?” Một tên trưởng quan điên cuồng cười một tiếng mà tung người đánh tới. Ánh đao hiện lên, đầu hai tên tùy tùng đã rơi xuống sàn. Một thanh trường đao lạnh ngắt nhằm hướng sau lưng Lý Hoài mạnh mẽ chém tới.

Lý Hoài hai chân đã mềm nhũn e rằng không sao nhúc nhích được, thậm chí ngay cả dũng khí quay đầu lại liếc mắt nhìn cũng không có. Hắn đột nhiên nghe thấy tiếng đao chém đứt xương cốt, một cơn đau đớn kịch liệt từ dưới thân truyền đến. Hắn kêu thảm một tiếng rồi trước mắt tối sầm, không biết gì nữa .

Hai canh giờ sau khi. Đội thuyền thuỷ vận bắt đầu từ huyện Vĩnh Thành quay đầu sang phía tây, dọc theo một nhánh sông chạy nhanh về hướng Tiếu huyện. Trên bờ sông Mã Đại Duy càng không ngừng hướng vào trong xe ngựa Lý Hoài chịu nhận lỗi.

Trương gia đại thiếu

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt