Danh Môn

Chương 274: Chạy thoát trong đêm




Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 279 : Chạy thoát trong đêm

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Đột nhiên, Bùi Tuấn nhìn thấy trong mật thư xuất hiện một cái tên, Lý Phiên Vân. Trương Hoán hai lần hỏi về nàng. Lý Phiên Vân là ai, Bùi Tuấn biết rất rõ ràng. Lúc này tựa hồ lão nghĩ tới điều gì nên chậm rãi tựa vào lưng ghế, ánh mắt lóe ra không chừng.

Lý Phiên Vân, hắn nhắc mấy lần, khóe miệng dần dần lộ ra một nụ cười đắc ý .

Bóng đêm thâm trầm, vầng trăng tròn nửa mờ nửa tỏ đi qua đám mây đên. Hồ Thái Dịch trong Đại Minh Cung sóng nước trong veo nhẹ vỗ vào bờ. Đây là hồ nhân tạo lớn nhất bên trong Đại Minh Cung, nó rộng ước trăm khoảnh. Ở giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, trên đảo cây mọc cao vút, lờ mờ có thể nhìn thấy lâu thai vũ các giống hệt cõi tiên. Nơi này cũng là chỗ của một cung điện nhỏ nhất đẹp nhất Đại Minh Cung gọi là Bồng Lai các, phải bơi thuyền mới có thể lên đảo.

Chung quanh Bồng Lai các đề phòng nghiêm ngặt, hơn một trăm thị vệ cung đình phân làm ba ban đêm ngày giám thị. Nơi này là chỗ giam lỏng Lý Phiên Vân. Hơn một tháng trước, Lý Phiên Vân muốn rời khỏi Đại Minh Cung mà bị chặn lại, Thôi Tiểu Phù lập tức đem nàng giam lỏng ở chỗ này. Lý Phiên Vân ở tại tầng cao nhất trong Lâu Các, bên người vẻn vẹn có một người cung nữ hầu hạ. Ngoại trừ không có tự do ra, những mặt khác so cùng từ trước cũng tuyệt không có gì khác nhau. Hằng ngày cần gì đều đi thuyền sang bên bờ mà lấy, nếu như muốn rời khỏi nơi này thì khó khăn chồng chất.

Vầng trăng lại trốn vào trong đám mây, bầu trời trở nên ảm đạm. Lúc này, một con thuyền thuyền từ phía Lân Đức Điện chạy nhanh đến. Đây là đến thay đổi một trăm tên thị vệ cung đình. Giáo úy cầm đầu đứng ở đầu thuyền, hắn tay nắm chuôi kiếm bên hông, chăm chú nhìn chằm chằm hình bóng mông lung nhàn nhạt của Lâu Các trên đảo. Ánh mắt hắn cứng lại, trong đầu nhiều lần lặp lại mệnh lệnh của Bùi Tuấn. Mặt nước nổi gió to sóng lớn, trong cơn lắc lưu con thuyền lớn dần dần bắt đầu cặp bờ đảo.

Giờ phút này, Lý Phiên Vân đang đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn màn sương đen dày đặc ở ngoài cửa sổ. Gió đêm quất vào mặt mang sự trong lành đặc trưng của mặt nước thỉnh thoảng lại thổi bay mái tóc nàng. Từ khi nàng bị giam lỏng tới nay, thời gian đã qua hơn một tháng. Thôi Tiểu Phù chưa bao giờ đến gặp nàng, thị vệ dưới lầu cũng chỉ làm trách nhiệm của mình mà không quấy rầy cuộc sống nàng. Mỗi ngày nàng đều sinh hoạt trong tầng ba này, cũng không cảm thấy cô độc hoặc là trói buộc. Tất cả đều bình thản mà trầm tĩnh phảng phất như trở lại những năm tháng trước đây, khi nàng sinh sống tại một đạo quán suốt hai mươi năm.

Qua nhiều năm như vậy, mặc dù nàng cố gắng giải trừ mâu thuẫn Thôi Tiểu Phù cùng Trương Hoán. Vào mấy năm trước, khi Trương Hoán đêm khuya tới tìm Thôi Tiểu Phù thì nàng đã một lần cho là mâu thuẫn giữa hai người có thể hóa giải. Nhưng cuối cùng sự thật chứng minh mâu thuẫn giữa bọn họ trong lúc đó không có khả năng hòa giải, mà chính mình lại trở thành vật hy sinh thứ nhất cho mâu thuẫn này. Lý Phiên Vân thở dài một hơi, nàng cũng không sợ chết. Nhưng nàng không muốn chết không minh bạch ở chỗ này. Tính thời gian thì Trương Hoán cũng nên quay về kinh.

Nàng biết, nếu như giữa Thôi Tiểu Phù cùng Trương Hoán không đạt được thỏa hiệp gì thì nàng hẳn phải chết không nghi ngờ. Cho dù như thế nào, thời gian của nàng đã không còn nhiều lắm. Nàng xoay người lấy từ dưới giường ra một thanh kiếm đồng, dè dặt mài trên cửa sổ. Trong phòng của nàng không có một mẩu kim loại, ngay cả trang sức cũng không có. Tất cả đồ dùng trong nhà lớn chỉ có một cái giường cùng một cái tủ quần áo. Thanh kiếm đồng này vốn là đai chậu gỗ bằng đồng được nàng nắn thẳng. Nàng lại dùng suốt nửa tháng cứ đêm đến đem nó mài một mặt trên viên đá cho nhọn, làm thành một thanh kiếm đồng vô cùng xấu xí.

Một tiếng răng rắc nhẹ nhàng từ dưới lầu truyền đến. Trong ban đêm yên tĩnh nghe được đặc biệt rõ ràng. Lý Phiên Vân lập tức thu kiếm đồng vào quần áo, ngưng thần lắng nghe nhưng lại không có thêm động tĩnh. Cung nữ hầu hạ nàng ngụ ở dưới lầu, là một người cung nữ mà nàng chưa bao giờ gặp. Nàng tin tưởng đây là Thôi Tiểu Phù chỗ tận lực thu xếp, nhất cử nhất động của nàng đều thông qua cung nữ này truyền tới tai Thôi Tiểu Phù. Cứ cách ba ngày, cung nữ lại quay về trong cung một chuyến để lấy một chút vật phẩm cho cuộc sống hằng ngày . Mà giờ phút này, bóng tối như mực phía trước cây cổ thụ phảng phất có hiệu quả như một cái gương mơ hồ, loáng thoáng chiếu rọi ra tình hình dưới lầu. Bóng dáng cung nữ đang ở trước cửa sổ chỉ rung động rất nhỏ dưới ánh đèn. Lý Phiên Vân lạnh lùng cười, nàng đương nhiên biết cung nữ này đang làm việc gì. Ngày mai là thời gian nàng ta lên bờ, nàng ta đang vội viết báo cáo giám thị đối với chính mình!

Đột nhiên, nàng phát hiện bóng dáng cung nữ dưới lầu tựa hồ trở nên to lớn hơ. Không đúng! Lý Phiên Vân đột nhiên tỉnh ngộ lại, đây nhất định là phía sau cung nữ có người nên mới ra như vậy.

“ Ô” Cung nữ chỉ kêu lên một tiếng đau đớn rất nhỏ, tất cả bóng dáng đều biến mất. Lý Phiên Vân nhanh như chớp, nàng Phụt! thổi tắt đèn liền đi vài bước tới phía sau cửa, nghiêng người trốn ở sau màn cửa, trong tay nắm thanh kiếm đồng thật chặt, không hề nháy mắt nhìn chăm chú ra cửa.



Có thể là có người tới cứu nàng, có lẽ là có người tới giết nàng. Nhưng Lý Phiên Vân không có nửa điểm do dự, nàng thà rằng giết lầm một ngàn, cũng không có khả năng sai lầm một lần.

Két kẹt! Cửa phát ra một tiếng vang nhỏ rồi đẩy ra một cái khe, phảng phất như đang thử dò xét. Hồi lâu thấy không có động tĩnh, chỉ chốc lát nó từ từ mở ra không một tiếng động. Lý Phiên Vân đã nhìn thấy một thanh trường kiếm âm khí dày đặc, cửa càng đẩy càng mở, khi đạt ước chừng một thước rộng thì một bóng người màu xám lóe lên mà vào. Chỉ trong một chớp mắt đó Lý Phiên Vân quyết đoán ra tay. Thanh kiếm đồng tronmg tay nàng vừa mạnh mẽ lại kiên quyết nhằm về phía bóng xám đâm tới. Phác xích! giống như cắt thịt, lực đạo thật lớn đã làm thanh kiếm này đâm xuyên qua cổ người mới đến. Mãu phun ra như suối, Lý Phiên Vân lập tức một cước đá bay thanh kiếm trong tay của hắn rồi dùng lực toàn thân nàng liền đẩy cả kiếm dẫn người đối phương đi ra ngoài. Còn chính mình lại nhào lộn về phía trước, một tay nhặt lấy trường kiếm trên mặt đất thu vào trong tay.

Mấy động tác này mau lẹ nhanh nhẹn thực hiện liền mạch lưu loát làm người bị ám toán thình thịch quay cuồng lăn đi xuống lầu, mang theo tiếng kêu lộc cộc! ngã đến chân cầu thang thì cuộn mình thành một đống.

Một người phía sau gầm nhẹ một tiếng, chém mạ hai đao sang phải trái mà lọt vào gian phòng. Những hắn cũng không đề phòng Lý Phiên Vân đúng là đang quỳ rạp trên mặt đất, nàng nhảy dựng lên, từ dưới đâm lên một kiếm xuyên vào hạ bộ hắn, cổ tay lại tung ra một kình ném hắn đi ra ngoài. Tiếng kêu thảm thiết thật dài xuyên qua màn đêm yên tĩnh, người ở phía dưới cũng không che dấu tiếng bước chân của mình nữa. Tiếng bước chân hổn độn cũng không có xông lên mà là dùng loạn đao chém đứt cầu thang. Chỉ chốc lát, một mùi cháy khét có phần gay mũi từ dưới lầu truyền đến, đây là mùi dầu hỏa. Trong khoảnh khắc khói đặc nổi lên bốn phía.


Xem ra bọn họ sớm có chuẩn bị, giết chính mình diệt khẩu sau đó lại đốt thi thể không để lại dấu vết. Hiện tại giết không được thì định trực tiếp thiêu đốt lầu luôn. Cầu thang đã bị chém đứt, Lý Phiên Vân chạy đến phía trước cửa sổ nhìn xuống phía dưới thăm dò. Hơn một tháng qua, tình cảnh ngoài cửa sổ đối với nàng đã rõ như lòng bàn tay. Lầu cao bốn trượng, phía dưới lát đá, nhảy xuống không chết cũng tàn phế. Nhưng nàng muốn xem chính là phía dưới có người hay không. Rất may mắn là dưới lầu không có ai, cũng không có người gọi cứu hoả, phảng phất trên đảo chỉ có một mình nàng.

Ngọn lửa lớn đã cháy đến rèm cửa sổ lầu hai, ngọn lửa hừng hực liếm vào mái cửa sổ. Đầu cầu thang bên kia càng thấy lửa đỏ bay vút lên, ngọn lửa mãnh liệt từ cửa thăm dò lan vào giống như con ma lửa nhe răng cười mà phun ra lưỡi lửa đáng sợ.

Lý Phiên Vân không hề do dự nữa, uy hiếp tử vong kích thích làm nàng có dũng khí trước nay chưa có. Nàng quát một tiếng, ra sức nhằm hướng cây đại thụ bên ngoài hai trượng nhảy tới. Một bóng người màu xanh trong ngọn lửa hừng hực lăng không nhảy dựng lên, dưới ánh trăng trông đặc biệt táng đởm kinh hồn. Răng rắc! Răng rắc! Liên tiếp tiếng cành bẻ gẫy vang lên, một lực thật lớn đánh mạnh vào cơ hồ làm Lý Phiên Vân gãy xương đùi. Nàng đau đến trước mắt biến thành tối sầm, nhưng ý chí đòi sống mãnh liệt khiến nàng cắn chặc răng chịu đựng. Cuối cùng bám được vào một nhánh cây xù xì rốt cục thân thể mới ngừng rơi xuống.

Nàng ở cách mặt đất đã không được hai trượng. Chịu đựng toàn thân đau đớn kịch liệt, nàng từ từ dọc thân cây trèo xuống. Chân vừa rơi xuống đất, liền phảng phất xương cốt toàn thân đứt ra thành từng khúc. Cơ hồ một bước cũng đều không động đậy, ống tay áo nàng bị xé rách hơn phân nửa, trên cánh tay giống như ngó sen máu tươi đầm đìa, trên gương mặt đẹp đẽ như ngọc điêu khắc cũng có nhiều vết thương.

Giờ phút này, ngọn lửa đã hoàn toàn nuốt chửng chỗ nàng ở trên tiểu lâu. Ngọn lửa mượn gió thổi đi là cung điện cùng rừng cây chung quanh cũng cháy. Tiểu lâu phát ra tiếng kêu cọt kẹt ! đáng sợ rồi mắt thấy đã sụp xuống. Lý Phiên Vân không có thời gian bận tâm đến vết thương. Nàng nhặt trường kiếm trên mặt đất lên, vượt qua tường hoa rồi lảo đảo hướng bờ hồ chạy đi. Thuyền ở trên bến đã không có một chiếc, binh lính trông coi nàng đã bỏ đi không còn một mống. Lúc này, từ xa mơ hồ vọng đến tiếng ồn ào, trên mặt nước tựa hồ có thuyền hướng bên này chạy nhanh đến.

Trong lòng nàng ý nghĩ vừa hành động ngay, nàng bèn lập tức trườn vào trong hồ nước đen kịt. Hồ nước tháng ba cũng không lạnh đến thấu xương, chỉ hơi có chút lạnh lẻo. Nhưng ngâm trong nước hồ động đến vết thương khiến cho nàng có cảm giác bị đâm đau vô cùng.

Lý Phiên Vân bám vào bờ đá lâu ngày đã bám đầy rêu xanhchỉ để lộ đầu trên mặt nước, cả người nép sát vào bờ bến thuyền. Rất nhanh, vài chiêc thuyền con từ bốn phương tám hướng chạy nhanh đến bến thuyền. Lý Phiên Vân lập tức chìm vào đáy hồ, một bóng dáng đen ngòm lướt qua đầu của nàng nhẹ nhàng đụng vào bờ. Lập tức thuyền nổi về phía trên, người trên thuyền lên bờ đi coi tình huống.

Chỉ chốc lát, mặt nước phía trên không còn tiếng động nữa. Lý Phiên Vân chậm rãi từ dưới nước hiện lên, tóc dài xõa vai phảng phất quỷ nước dưới ánh trăng. Mười mấy thị vệ đứng ở bên bờ cách đó không xa, quay lưng về phía nàng đang thảo luận về thế lửa.

Bên cạnh nàng là chiếc thuyền nhỏ mà đám cung nữ dùng để du ngoạn hái hoa, nó xinh xắn nhanh nhẹn chỉ có thể chứa được hai ba người. Đầu thuyền dùng dây thừng buộc qua loa vào cột gỗ trên bến thuyền. Nàng vừa định dùng kiếm chặt đứt dây thừng, nhưng liền thay đổi ý nghĩ từ bỏ việc chặt đứt mà dùng mũi kiếm đẩy cọc gỗ buộc dây lên. Không có sợi dây trói buộc nên chiếc thuyền nhỏ không một tiếng động hướng vào trong hồ trôi đi càng lúc càng xa, dần dần biến mất trong bóng tối.

Hàn lâm viện ở vào phía tây Thái Dịch trì, Hàn lâm học sĩ cũng là văn thư riêng của hoàng đế. Trong thời kỳ Khai Nguyên, Thiên Bảo, Hàn lâm viện trở thành một trung tâm quyền lực khác của Đại Đường . Rất nhiều thánh chỉ của Lý Long Cơ đều trực tiếp từ Hàn lâm viện phát ra để vòng qua Trung Thư Tỉnh. Hàn lâm viện cũng thành một loại thủ đoạn của Lý Long Cơ làm mất quyền lực của Tể Tướng. Nhìn chung lịch sử Đại Đường tới một mức độ nào đó chính là hoàng quyền cùng Tướng quốc quyền đấu tranh. Thời kỳ Đường Huyền Tông lấy Hàn lâm học sĩ, Tập hiền điện học sĩ để đối kháng Thai Tỉnh bị Tướng Quốc khống chế. Sau này Túc Tông lại lợi dụng hoạn quan đối phó Tướng quyền hình thành cục diện Nam nha cùng Bắc nha tranh giành, kết quả hoàng quyền bị hoạn quan cắn xé.

Đó là nói dông dài chứ còn lúc này Hàn lâm viện đã sớm không có Hàn Lâm đại học sĩ nào, mười mấy năm trước liền để không đã thành nơi một đám hoạn quan lộn xộn đến bốn năm mươi người ở. Trên đảo Bồng Lai bùng lên đám cháy, đúng là dịp để biểu hiện nên đại đa số hoạn quan đều chạy đến nội cung nghe theo điều khiển. Chỗ Hàn lâm viện trở nên vắng tanh.


Đột nhiên, một con thuyền nhỏ từ trong hồ hướng bên này trôi tới. Trên thuyền không có ai, đợi tới gần một trụ cầu nhỏ thì thuyền con dừng lại. Chỉ thấy một bóng đen từ trong nước nhô ra lên thuyền, trước tiên nàng dùng kiếm chọc thủng đáy thuyền nhỏ, làm thuyền nhỏ từ từ chìm xuống/ Nàng đi lên bờ lại quan sát qua hai bên không người bèn nhanh chóng hướng vào trong rừng cây trên bờ chạy đi.

Ở góc tây bắc Hàn lâm viện có một hoạn quan tên gọi Chu Quang Huy, hắn nguyên là thiết thân hoạn quan của lão Thái Hậu Trương Lương, sau lại bị Thôi Viên mua chuộc. Nhưng sau khi Lý Hệ chết liền bị điều đến Đại Minh Cung làm Phó tổng quản. Cùng với việc Thôi Viên rơi đài thì hắn cũng mỗi một ngày bị xa lánh, cuối cùng mới chỉ là tiểu đầu mục đám hoạn quan duy trì hoa cỏ cây cối trong Đại Minh Cung, thuộc hạ chỉ có mười mấy người. Bồng Lai cháy, hắn cũng chạy ra đi xem náo nhiệt, đến khi trở lại tiểu viện của mình thì lại ngoài ý muốn phát hiện cửa phòng đã mở ra. Chu Quang Huy bị dọa đến sợ mất mật, hắn vừa muốn đi tìm người thì một thanh trường kiếm lại chỉ vào ngực hắn làm hắn muốn lên tiếng hô lại sợ đến nuốt trở vào.

“ Chu công công, không phải ngạc nhiên, là ta!” Thu trường kiếm lại, Lý Phiên Vân từ phía sau cửa đi ra. Năm đó nàng lần đầu tiên vào cung chính là do Chu Quang Huy thu xếp, sau đó nàng luôn luôn chiếu cố Chu Quang Huy nên quan hệ hai người cũng không tệ.

Chu Quang Huy thấy là Lý Phiên Vân. Hắn thở phào, nhưng có thể thấy được nàng toàn thân ướt sũng, tay áo bị xé rách, trên mặt, cánh tay đầy vết máu thì trong lòng lại cả kinh. Lúc này hắn mới đột ngột nhớ ra, Lý Phiên Vân không phải bị giam lỏng tại Bồng Lai các sao? Nơi đó hiện tại đang nổi trận hỏa hoạn lớn, như vậy nàng là ...

Chu Quang Huy trong lòng một hồi hồ đồ, hắn không biết làm sao đành nhìn đối phương. Lý Phiên Vân cười nhạt nói: “ Không có gì, có người muốn giết ta, ta thừa dịp hỏa hoạn bỏ chạy khỏi đảo, muốn cầu ngươi hỗ trợ.”

“ Nguyên lai là như vậy, mời tiểu thư vào phòng nói chuyện.”

Chu Quang Huy vội vàng đưa Lý Phiên Vân vào phòng. Sau khi đóng cửa xong, hắn lấy ra một chút thuốc trị thương, lại rót một chén trà nóng đứng ở một bên chờ nàng hạ lệnh.

Lý Phiên Vân uống một hớp trà nóng, do dự một phen liền nói: “ Ta liền thẳng thắn nói cho ngươi, ta hy vọng ngươi có thể trợ giúp ta xuất cung đi tìm đệ đệ Trương Hoán. Ngày khác Trương Hoán mà thành công thì sẽ trọng dụng ngươi. Ngươi có bằng lòng mạo hiểm như vậy hay không?”


“ Trương Hoán mà thành công” Ý tứ này Chu Quang Huy đương nhiên rõ ràng. Chớ nói tương lai, hiện tại Trương Hoán đã là một trong ba thế lực của triều đình. Nếu hắn có thể nịnh bợ bề trên thì tự nhiên là đồng ý ngàn vạn lần. Mặc dù là mạo hiểm nếu bị Thôi Tiểu Phù biết thì nguy hiểm, nhưng so với ích lợi có được thì chút nguy hiểm ấy lại thật sự không đáng là gì. Hơn nữa, chính mình năm đó vẫn còn cứu Á thúc của hắn!

Chu Quang Huy cơ hồ là không chút do dự đồng ý “ Xin tiểu thư yên tâm. Ngày mai tất nhiên cần thanh lý phế tích đảo Bồng Lai, đây là chuyện của ta, ta sẽ nhân cơ hội này đem tiểu thư đi ra.”

Lý Phiên Vân gật đầu, nàng cầm lấy thuốc trên bàn cười nói: “ Ta cũng quả thực hơi mệt chút. Tối nay liền làm phiền ngươi .”

“ Không dám, tiểu thư có cần cái gì xin cứ việc căn dặn!”

Ngày hôm sau, tin tức Đại Minh Cung cháy truyền khắp hướng. Bùi Tuấn lập tức vào gặp Thôi Tiểu Phù thỉnh an, cũng muốn tra rõ chuyện này. Không ngờ Thôi Tiểu Phù lại nói bởi vì là hoạn quan trông đảo không cẩn thận đánh đổ ngọn đèn gây ra cháy lớn nên không cần ngạc nhiên. Trồng lại một chút cây cối thì dễ dàng. Do Thôi Tiểu Phù hết sức làm nhẹ đi, chuyện này cũng không giải quyết được gì.

Đến lúc đêm tối, một chiếc xe ngựa dừng ở cửa bên phủ đệ Trương Hoán, trong xe ngựa đi xuống một người mặc trang phục màu xám của hoạn quan, đầu đội mũ rộng vành nhìn không thấy mặt. Người mới đến đi tới đám binh lính bảo vệ nói vài câu, lập tức đi theo binh lính vào trong phủ.

Ước chừng sau nửa canh giờ, xe ngựa Trương Hoán có mấy trăm thân vệ vây quanh chạy như bay mà đến. Trương Hoán xuống xe ngựa bước nhanh đi vào cổng chính. Hắn vừa được trong phủ truyền đến tin tức, có một người quen cũ từ trước ở trong phủ chờ hắn.


Trong một gian phòng yên tĩnh ở dãy nhà sau, Bùi Oánh vừa mới rửa mặt xong đang nói chuyện với Lý Phiên Vân đã thay sang mặc nữ trang. Đến lúc này, tâm tình Lý Phiên Vân rốt cục mới chùng xuống. Một đêm kinh hồn, nàng dựa vào vận may cùng sự tháo vát đã tránh được đại nạn. Trận hỏa hoạn lớn cháy suốt một đêm, đến hừng đông thì mới dần dần dập tắt. Sau khi Chu Quang Huy từ trên đảo trở về nói thì cả đảo nhỏ đã bị đốt thành một mảnh đất trống. Thôi Tiểu Phù nếu muốn đến tìm xương cốt nàng đã là không có khả năng .

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Trương Hoán bước dài đi đến, hắn liếc mắt nhìn thấy Lý Phiên Vân thì không khỏi ngây ngẩn cả người “ Là chị!”

Lý Phiên Vân cười cười đáp: “ Chắc chú không nghĩ tới!”

Bùi Oánh nhìn qua bọn họ liền đứng lên cười nói: “ Hai chị em cứ trò chuyện đi! Ta cũng không quấy rầy.”

Nàng liếc mắt nhìn chồng rồi quay người lại đi. Trương Hoán thấy trên mặt Lý Phiên Vân có nhiều vết máu, hắn từ từ ngồi xuống, kinh ngạc hỏi han: “ Em đang muốn nhờ người nghe tin tức của chị. Lại nghe nói tối hôm qua trong cung phát sinh hỏa hoạn lớn, vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“ Đám cháy lớn kia chính là để thiêu đốt ta mà dựng lên.” Lý Phiên Vân dường như không có việc gì cười cười liền đem việc phát sinh tối hôm qua kể rõ ràng rành mạch cho Trương Hoán nói một lần. Hầu như mỗi một chi tiết cũng không bỏ sót, nàng biết Trương Hoán có lẽ có thể từ đó nghĩ ra điểm gì.

Trương Hoán sau khi nghe xong, hắn lập tức không cần phải nghĩ ngợi nói luôn: “ Đây không phải Thôi Tiểu Phù muốn giết chị, nàng muốn giết chị thật sự là dễ như trở bàn tay, thật sự không cần quanh co nhiều như thế. Đây tất nhiên là có một người khác dính vào.”

“ Ta cũng vậy nghĩ như vậy. Nếu như nàng ấy muốn giết ta thì chỉ cần mẹo nhỏ trong ăn uống của ta, hoặc là đường đường chính chính đi vào bức ta uống thuốc độc. Nhưng kẻ bị ta đâm thủng cổ là người đi từ cầu thang lên trên. Bọn họ nhân số đông đảo, tất nhiên sẽ bị bảo vệ bên ngoài phát hiện, nhưng sự thực thì bảo vệ bên ngoài căn bản là không có động tĩnh. Sau đó lúc ta lại nảy ý niệm nhảy thì phía dưới cũng hoàn toàn an tĩnh, cho nên người định giết ta cũng chỉ có thể là trong đám những thị vệ này.”

Trương Hoán đột nhiên lạnh lùng cười, trong thị vệ cung đình có rất nhiều đều là được chọn ra từ Thiên Ngưu Vệ. Có thể khống chế bọn họ, ngoại trừ Thôi Tiểu Phù ra thì không phải là Bùi Tuấn sao?

Trương gia đại thiếu

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt