Danh Môn

Chương 267: Phát sinh ngoài ý muốn




Bùi Oánh không nói gì, nàng yên lặng chỉnh lại quần áo cho chồng, vỗ vỗ bụi bặm trên người hắn, gương mặt giãn ra với nụ cười: “ Yên tâm đi thôi! Em sẽ chiếu cố già trẻ cả nhà cho tốt.”

Trương Hoán trở lại bên trong nhà hôn hít con trai con gái đang ngủ say. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng hắn cắn răng một cái rồi bước dài ra ngoài cửa mà đi.

Ngoài cửa phủ mấy trăm thiết kỵ đã chỉnh quân xong. Trương Hoán nhảy lên ngựa, khoát khoát tay với đám thê thiếp ra ngoài cửa phủ tiễn đưa “ Đi trở về đi! Ta đi.”

Ầm ầm ầm! Tiếng trống mở cửa thành truyền đến, Trương Hoán thúc dục chiến mã làm chiến mã soải dài bốn vó nhằm hướng cửa phường lướt nhanh đi. Đám người nhà đằng xa đã biến thành những chấm đen nhỏ dần dần biến mất nhìn không thấy .

Bên ngoài thành, dưới ánh bình minh đang dần tới từ bóng đêm trước đó còn dày đặc, chiến mã của Trương Hoán bước từng bước dài chậm rãi. Tiếp theo, nó ngẩng đầu hí dài một tiếng, trong bóng tối truyền đến những tiếng ngựa khác hí theo. Lập tức nghe thấy tiếng chân lộc cộc, hai ngàn quân Tây Lương đóng ở ngoài thành cùng chủ soái hợp lại.

Trương Hoán vút mạnh một roi, giá! Chiến mã tung vó phi nhanh phảng phất âm hồn giữa tháng phi hành. Tiếng gió gào thét thổi qua từ bên tai, trong nháy mắt liền lẫn vào trong bóng đêm dày đặc.

Quận Bình Lương, Lý Chính đã mặc khôi giáp hạng nặng ngẩng đầu ngồi trên lưng ngựa. Ở phía sau hắn mấy vạn đại quân đen ngòm nhìn không thấy điểm cuối, tinh kỳ phấp phới, đao thương như rừng. Hắn lạnh lùng dừng ở phía trước đồi núi chập chùng vàng sẫm. Qua khỏi dải đồi núi này, phía trước chính là quận An Định. Nơi đó có gần hai vạn quân của Lý Nạp đóng, còn có rất nhiều quân lương. Đánh bại hắn là có thể làm cho thực lực của mình lại được khuếch trương, cũng đủ để chống đỡ Bùi Tuấn sắp sửa đến tiến công.

Lúc này, từ hướng tây nam có bụi vàng cuồn cuộn, vài tên quân thám báo phi nhanh mà đến. Bọn họ nhảy xuống ngựa ở trước mặt Lý Chính lớn tiếng bẩm báo: “ Tướng quân, Lũng Hữu truyền đến tin tức, quận Kim Thành tình hình yên ổn, cũng không có quân đội di chuyển.”

Lý Chính chậm rãi gật đầu, hắn đang đợi chính tin tức kia. Hắn đánh cuộc quân lực của Trương Hoán tập trung ở Hán Trung, đối với mình chỉ là tọa sơn quan hổ đấu. Lại đánh cuộc Bùi Tuấn không chắc nhúng tay vào biến cố Sóc Phương, nếu không Trương Hoán từ nam, Bùi Tuấn từ đông thì mình lâm nguy rồi!

“ Xuất binh!” Lý Chính đã vung roi ngựa lên, lớn tiếng quát: “ Trong vòng ba ngày, đánh tan quân Lý Nạp!”

Năm vạn đại quân chậm rãi khởi động, đội kỵ binh, đội bộ binh giống như hai dòng lũ sắt thép mang theo sát khí che trời rợp đất nhằm hướng Kính Nguyên quét đi.

Hán Trung thành Nam Trịnh, Chu Thử cũng căng thẳng đi tới đi lui trong gian phòng, trên mặt đất ném đầy tin tình báo đưa tới. Gần như cứ nửa canh giờ một lần lại báo về cho hắn tình hình Sơn Nam. Trước mắt trong tay Chu Thử tổng cộng khống chế được sáu quận Hà Trì, Thuận Chính, Hán Trung, Dương Xuyên, An Khang, Phù Dương. Nhưng trừ hai quận Hà Trì cùng Hán Trung thì những quận khác đều là núi non trùng điệp, đất đai người ở rất thưa thớt, ruộng cày cũng thập phần thiếu thốn. Nhưng khu vực nhỏ hẹp, không có không gian phát triển chỉ là thứ yếu , mấu chốt bốn phía Hán Trung đã bị Trương Hoán khống chế chắc chắn giống như trên đầu Chu Thử có treo sẵn một tảng đá lớn sẽ tùy thời rơi xuống. Điều này làm cho hắn cả ngày ăn không ngon, ngủ không yên, ngay cả nằm mơ cũng là thấy Trương Hoán nâng kiếm chem. chính mình .

Hán Trung phía tây là Lũng Hữu, phía nam là Ba Thục, phía bắc là Quan Trung, ba mặt đều khiến hắn vô phương vượt qua. Chỉ có mặt đông có đường nối thông Sơn Nam, từ quận An Khang đi về phía đông ba trăm dặm là huyện Thượng Dung quận Phòng Lăng. Cướp lấy Thượng Dung cũng mở ra cánh cửa phía tây của Sơn Nam.

Chu Thử hiện tại chờ đợi chính là tin tức từ huyện Thượng Dung. Dựa theo kế hoạch của nhị đệ hắn, vào lúc hai nhà Thôi Vương giằng co thì có khả năng dùng kỳ binh bất ngờ đoạt được huyện Thượng Dung mà không để tin tức khuếch tán. Như vậy, một khi Thôi, Vương khai chiến thì đại quân Hán Trung liền có khả năng dốc toàn lực xuôi nam, cướp lấy vùng đất Kinh Tương giàu có và đông đúc.

“ Đô đốc, tình báo từ Thượng Dung đến!” Một người thân binh đem một phong thư bồ câu hai tay dâng lên. Chu Thử không thể chờ đợi được liền mở ra. Hắn nhìn thoáng qua, không khỏi hung hăng vỗ trên đùi một cái thật mạnh “ Thật sự là trời cũng giúp ta!”

Tám ngàn quân canh giữ Thượng Dung đã bị Vương Ngang điều đi sáu ngàn, chỉ còn lại có hai ngàn người đều là loại già yếu. Gần như có thể nói, Thượng Dung đã là vật trong túi của hắn. Chu Thử bước nhanh đi tới trước bản đồ, kinh ngạc nhìn vùng đất Kinh Tương rộng lớn phì nhiêu. Ánh mắt của hắn lướt qua Trường Giang kéo dài vô hạn đi xuống phía nam, trong đầu chỉ nhảy ra hai chữ “ nam đế'. Cướp lấy Kinh Tương, có lẽ cuộc sống mới của hắn bắt đầu.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, chỉ thấy quân sư Tề Lộc phá cửa mà vào. Hắn hưng phấn mà huơ một tờ giấy lớn tiếng nói: “ Vương gia, đại sự đã thành. Sóc Phương Lý Chính cũng tạo phản, cơ hội chúng ta đã đến.”

Chu Thử bỗng dưng xoay người lại, vui mừng trong mắt hiện ra rất rõ, hắn không còn do dự nữa lập tức hạ lệnh: “ Lệnh cho Đại tướng Lương Nghĩa lãnh hai vạn binh lấy Thượng Dung. Nếu như để chạy thoát một người thì xách đầu tới gặp ta!”

Đêm. Bờ tây Hoàng Hà, mặt sông Hoàng Hà vẫn đóng một lớp băng thật dầy trắng loá giống hệt một dải lụa ngọc . Nhưng là cùng với những tiếng bước chân của mùa xuân đang dần dần đến thì thời gian tan băng của Hoàng Hà cũng sắp tới.

Dãy Ô Sao Lĩnh đen sẫm nổi lên ở đằng xa, bên dưới là Hội Tây Bảo đồ sộ mới đứng vững. Giờ phút này cửa thành Hội Tây Bảo mở rộng, ba đội binh lính thật dài từ trong Bảo trào ra, khôi giáp chỉnh tề, đội nghiêm chỉnh. Đội quân ước khoảng tám ngàn người nhằm hướng đông mà đi. Cách đó không xa chính là Hoàng Hà đang đóng băng, bắt đầu có người ở hàng đầu binh lính đi xuống mặt băng Hoàng Hà về hướng đông bờ bên kia Hoàng Hà tiến về Hội quận.

Bầu trời đêm, một vầng trăng nhất luân trong veo giữa tháng đang chiếu rọi khắp vạn lý giang sơn Đại Đường.

Một đội kị binh nhẹ như mây trôi vùn vụt trên trời đang xuyên bờ ruộng, lướt qua vùng quê, vó ngựa thon dài cứng cáp đạp xuống vũng bùn nửa nước nửa băng hất văng lên những tảng lớn nước bùn. Phía trước là con đường lầy lội, bọn họ lại phi với tốc độ nhanh hơn về hướng tây, nhằm hướng quận Khai Dương phi đi.



Đây là một đội thám báo quân Tây Lương phụ trách giám sát hành động của Lý Chính. Tối ngày hôm qua, quân của lý Chính đã phát sinh kịch chiến cùng quân chủ lực của Lý Nạp tại Thanh Thạch Lĩnh. Mặc dù quân Lý Nạp cuối cùng thua trận rút lui, nhưng lý Chính cũng là thắng thảm. Một trận chiến này đôi bên thương vong gần đến ba vạn người.

Đội kỵ binh lao lên một đoạn đường núi rồi nghỉ ngơi qua chỉ chốc lát. Ở đằng xa là một cánh rừng rậm lớn, nơi đó đã thuộc về quận Khai Dương.

Cũng đúng vào ngày mùng sáu tháng giêng, Trương Hoán cũng không ở quận Kim Thành mà là tại quận Khai Dương. Giờ phút này, cả chỉ huy trung tâm quân Tây Lương cũng chuyển qua Khai Dương.

Trương Hoán quay về Lũng Hữu đã được bốn ngày. Từ lúc ba ngày trước khi quân đội Lý Chính tiến vào quận Bình Lương thì Trương Hoán liền đã nắm được kĩ càng hành tung của hắn. Rất rõ ràng, Lý Chính là muốn nuốt chửng quân đội hai vạn người của Lý Nạp cùng ba mươi vạn thạch lương.

Mặc dù quân đội Lý Chính chỉ cách quận Khai Dương không đầy trăm dặm, nhưng Trương Hoán cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, mà là yên lặng theo dõi biến động. Đồng thời phái ra lượng lớn thám báo giám sát Lý Chính cùng Chu Thử ở Hán Trung.

Đại quân đã tụ tập ở quận Khai Dương, gần tám vạn quân đội chia làm ba đại doanh đóng quân đều cách xa nhau hơn mười dặm xếp thành hình tam giác. Soái trướng của Trương Hoán thì ở bên trong một quân doanh lớn nhất. Giờ phút này bóng đêm đã phủ xuống, bên trong soái trướng sáng rực, mấy quân nhân văn thư đang bận rộn thu thập hồ sơ văn bản. Trong ngoài soái trướng, ba tầng binh lính cầm đao hộ vệ, đề phòng hết sức nghiêm chỉnh.

Tại soái trướng ở giữa có đặt một sa bàn trận thật lớn dài ước chừng hai trượng rộng một trượng. Trên sa bàn là khu vực Quan Lũng cùng với địa hình Hán Trung bao gồm Hoàng Hà, Tần Lĩnh, Trường An, Phượng Tường và đầy đủ mọi thứ như đường xuyên núi, dòng sông cùng với thành trì quan ải.


Trương Hoán, Hạ Lâu Vô Kỵ, Lý Song Ngư, Lý Tô, Đỗ Mai, Bùi Minh Viễn, La Nghiễm Bình cùng hơn mười đại quan văn võ Lũng Hữu tụ tập dưới một mái nhà đang nghiên cứu sách lược đối ứng của Lũng Hữu trong tình thế biến đổi lớn.

“ Các vị. Dựa theo phân chia mà ta cùng với Bùi Tướng quốc đạt được. Ngài phụ trách khống chế tình thế Giang Hoài, đồng thời điều động mười vạn quân Hà Bắc xuôi nam bình định tên phản loạn Lý Chính . Còn chúng ta thì phụ trách đối phó Chu Thử, phòng ngừa hắn nhân tình hình loạn lần này để đục nước béo cò.”

Trương Hoán dùng một cây gậy dài nhẹ nhàng điểm điểm thành Nam Trịnh trên sa bàn chậm rãi nói: “ Nhưng mà ta cho rằng do sự tồn tại của Chu Thử, chúng ta trên thực tế cần đi chiếm đoạt phía tây Quan Trung, cuối cùng cướp lấy Hán Trung. Như vậy có khả năng đem Ba Thục, Lũng Hữu, Quan Tây nối liền thành một chỉnh thể. Nhưng sự tình quan trọng nên ta muốn nghe qua ý kiến các vị.”

Nói xong, hắn ngẩng đầu liếc nhìn mọi người. Thấy Bùi Minh Viễn muốn nói lại thôi thì liền cười nói: “ Minh Viễn, nói một chút cái nhìn của ngươi.”

“ Đô đốc, đem bốn khối địa bàn của chúng ta nối liền làm một thể, ta hoàn toàn tán thành. Nhưng mà, ta lo lắng khi Lý Chính đang dốc sức phản loạn, chúng ta lại tấn công quy mô Hán Trung thì chỉ sợ người trong thiên hạ có điều bất mãn đối với chúng ta.”

Nói tới đây, Bùi Minh Viễn cũng nhặt lên một cây gỗ dài chỉ chỉ vào Thượng Dung mà nói: “ Ta đang suy nghĩ, nếu như Thôi Khánh Công thực sự dám mạo hiểm khiêu khích thế lực lớn trong thiên hạ mà tiến công Tương Dương gây ra cuộc chiến hai nhà Thôi Vương. Vậy Chu Thử có thể thừa dịp bỏ trống mà vào để lấy Thượng Dung, từ sau lưng bất ngờ đánh chiếm Tương Dương. Nếu nói như vậy, chúng ta có danh nghĩa xuất quân.”

Trương Hoán âm thầm gật đầu, tầm nhìn của Bùi Minh Viễn cũng độc đáo, có thể thăm dò suy đoán ra dụng ý thật sự của Chu Thử. Hắn vừa muốn nói thì Đỗ Mai bên cạnh lại đứng ra cao giọng nói: “ Minh Viễn nói vậy, ta không thể đồng ý.”

Bùi Minh Viễn đem cây gỗ phóng ở trước mặt hắn, trầm giọng nói: “ Thỉnh Đỗ huynh nói rõ.”

“ Rất đơn giản, nếu như Bùi Tuấn khống chế tình thế Giang Hoài thì Tướng quốc há có thể không phân bố trọng binh phòng ngừa Thôi Khánh Công tiến công Tương Dương? Như vậy, Thôi, Vương giao chiến cũng khó có thể phát sinh nên Chu Thử làm sao có cơ hội đánh lén Tương Dương. Nếu như không có danh nghĩa xuất binh như Minh Viễn huynh nói thì chẳng lẽ chúng ta liền án binh bất động sao?”

“ Không!” Đỗ Mai lắc đầu, lại tiếp tục đạo: “ Ta cho là Chu tại Thục Trung, tại Hán Trung làm điều ngang ngược, dân chúng lâm vào cảnh khốn khổ, người trong thiên hạ đã sớm kết luận về hắn. Hắn chính là quốc tặc, là ác ma trong mắt dân chúng Đại Đường, là cái đinh trong mắt quân phiệt thế gia. Nếu như chúng ta có thể trừ khử, ta nghĩ người trong thiên hạ chẳng những không có nửa câu oán hận, ngược lại còn vỗ tay tán thưởng, khen ngợi đô đốc vì dân trừ hại. Chuyện này lợi quốc lợi dân lợi mình, cần gì phải có danh nghĩa để xuất binh?”

Bùi Minh Viễn cũng gật đầu, về mặt nào đó mà nói, lời của Đỗ Mai là có chút đạo lý. Nhưng hắn lại tránh nhắc đến lý chính , xem nhẹ khả năng lớn mạnh của lý chính .

“ Đỗ huynh, ta hỏi ngươi, nếu lý chính đánh bại quân Hà Bắc của Bùi Tuấn , sau đó Hoàng Hà tan băng là hắn thừa dịp chúng ta hãm sâu vào Hán Trung để ra sức phát triển lớn mạnh. Chúng ta đây làm thế nào mà thông báo cho thiên hạ?”

Đỗ Mai ha hả cười một tiếng đáp: “ Minh Viễn như thế nào tự ti vậy? Năm vạn đại quân của hắn đối đầu hai vạn quân Lý Nạp, chiếm ưu thế tuyệt đối mà sau cùng còn có kết cục thắng thảm. Thử hỏi, quân đội như vậy còn có thể địch nổi mười vạn tinh binh Hà Bắc của Bùi gia các ngươi sao?”

“ Được rồi! Được rồi! Hai vị không nên cãi.” Trương Hoán khoát tay áo, cười cắt đứt tranh luận của hai người “ Ta là muốn mọi người tập hợp ý kiến giảm nguy hiểm đến mức thấp nhất, mà không phải đến cuối cùng biến thành không biết theo ai. Ta trước lấy ý của Đỗ Tư Mã vì dân trừ hại, quyết định mặc kệ Chu có biến động hay không đều xuất binh Hán Trung. Sau đó lại lấy sự cẩn thận của Minh Viễn huynh, về phía lý chính ta cũng không có thể phớt lờ, tùy thời chuẩn bị phối hợp quân Hà Bắc tiêu diệt đám phản quân này.”


“ Ý của Đô đốc là chuẩn bị tác chiến hai nơi sao?” Hạ Lâu Vô Kỵ vẫn luôn im lặng đột nhiên hỏi.

Trương Hoán khe khẽ lắc đầu: “ Sự thực là tác chiến ba nơi, ta đã lệnh cho Lận Cửu Hàn ở Trường Sa ngược lên Giang Bắc giám thị quân của Lý Hi Liệt, lại hạ lệnh cho cánh quân Thành Liệt ở Hội Tây Bảo cũng xuất binh Hội quận. Một khi cần thiết là ta lập tức tiến công quận Linh Vũ.”

“ Đô đốc, ta cũng có một ý nghĩ.” Người nói chính là Vị Châu Binh Mã Sử, Trung Lang Tướng Lý Tô, hắn là con thứ của Tự Lệ Vương Lý Kiều, là con cháu nòi hoàng thất duy nhất trong quân Tây Lương. Hắn mặc dù sinh ra trong nhà hoàng tộc giàu có, nhưng hắn từ nhỏ yêu thích võ nghệ, được danh sư hướng dẫn nên luyện được một thân võ nghệ xuất chúng. Sau khi lớn lên hắn gầy dựng một ngàn gia đinh làm hộ vệ quân, bảo vệ an toàn sinh mạng cho Điền Trang cùng tộc nhân.

Trong quá trình Trương Hoán phát triển lớn mạnh đã được Lý Kiều dốc hết sức lực ủng hộ. Chỉ riêng lương thực trong ba năm liền giúp hai trăm vạn thạch. Còn có gần năm mươi vạn quan tiền. Để báo đáp Lý Kiều ủng hộ, Trương Hoán không chỉ có bổ nhiệm con trưởng Lý Hàn làm Lục Sự Tòng quân Lũng Hữu Tiết Độ phủ, là trợ thủ của Hồ Dong. Hơn nữa đứa con thứ Lý Tô cũng gia nhập quân Tây Lương nhậm chức Vị Châu Binh Mã Sứ nắm hai vạn quân đóng ở quận Lũng Tây.

Ý kiến của Lý Tô thường không nhiều lắm, nhưng rất có trình độ. Trương Hoán thấy hắn mở miệng, liền mỉm cười bảo: “ Lý Tướng quân cứ nói không sao.”

Lý Tô đi ra một bước nói với mọi người: “ Chúng ta đến bây giờ tựa hồ luôn xem nhẹ một người, Lý Chính phản loạn, Thôi Khánh Công cùng Chu Thử nếu có dị động thì Bùi Tướng quốc cùng chúng ta đến khống chế. Còn Lý Hi Liệt thì bị Lận Cửu Hàn theo dõi, nhưng còn Lý Hoài Quang ở Trần Lưu thì sao? Ta cảm giác được tựa hồ tất cả mọi người đều không để mắt đến hắn.” Lời của Lý Tô lập tức nhắc nhở Trương Hoán. Đúng vậy, lúc hắn rời khỏi Trường An thì trong lòng trước sau cũng không ý vào kinh bẩm báo công chuyện. Mọi người chỉ nghĩ đến Thôi Khánh Công cùng Chu Thử lại bỏ quên người này.

Chẳng lẽ hắn cũng không làm gì với tình thế này? Trương Hoán lâm vào khó xử.

Ngày mùng ba tháng giêng năm Tuyên Nhân thứ bảy , Sóc Phương Tiết Độ Sứ Lý Chính đột nhiên xuất binh Kính Nguyên, chính thức kéo tấm màn lớn bắt đầu ý đồ cát cứ một phương của hắn. Trong trận đánh tại Thanh Thạch Lĩnh Lý Chính đã trả giá bằng tổn thất một vạn tám ngàn người để đánh bại Lý Nạp. Trong quá trình bại trận lui binh Lý Nạp đem kho hàng đốt sạch sẽ, ba mươi vạn thạch lương thực bị đốt sạch khiến cho Lý Chính xôi hỏng bỏng không chẳng thu hoạch được gì. lý chính giận quá hóa khùng tung binh đánh cướp tài sản của dân. Lúc này mười vạn quân Hà Bắc của Bùi Tuấn đã qua sông vào quận Duyên An. lý chính lúc này tập trung quân đội ngược bắc cùng quân Hà Bắc chiến đấu.

Nhưng vào lúc này, Đoạn Tú Thực bảo vệ tại Tây Thụ Hàng Thành truyền đến một tin tức chấn động triều đình. Gần mười vạn đại quân Hồi Hột đã tới gần tuyến đường Âm Sơn, Đoạn Tú Thực thỉnh cầu triều đình hoả tốc phái binh trợ giúp.

Tin tức đại quân Hồi Hột đến gần làm triều đình kinh hãi, cũng làm loạn bố trí của Bùi Tuấn. Lão lúc này lệnh mười vạn quân Hà Bắc nhanh chóng rút lui về bắc. Để phòng ngừa Lý Chính tiến quân vào Hà Đông để trống, Bùi Tuấn lại hạ lệnh triệu hồi tám vạn quân Hà Đông đóng tại Nam Dương, chỉ chừa ba vạn quân trông coi Thôi Khánh Công.

Đã không còn áp lực của đại quân của Bùi Tuấn, dã tâm Thôi Khánh Công dần dần bắt đầu bốc lên rừng rực.

Nhữ Dương, nơi này là hang ổ của Thôi Khánh Công, đêm trước giao thừa thì hắn quay về tới đây rồi bắt đầu chuẩn bị tiến công Tương Dương. Phải nói rằng chiếm Tương Dương là kế hoạch đã lâu do Thôi Khánh Công chủ mưu. Hoài Bắc có sản lượng lương thực không đủ nên hạn chế sự phát triển của Thôi Khánh Công. Mặc dù bề ngoài hắn tự xưng có ba mươi vạn đại quân, nhưng trên thực tế một bộ phận rất lớn đều là nửa binh nửa nông, cơ hồ không có huấn luyện chính qui gì. Quân giới áo giáp cũng thiếu thốn nghiêm trọng, thực sự có thể chiến đấu là quân đội hắn mang từ Sơn Đông đến. Đáng tiếc gần như một nửa số quân Sơn Đông đều bị Lý Hoài Quang đánh cắp, còn có Lý Hi Liệt cũng chia đi đại bộ phận tiền lương của hắn. Tình trạng trước mắt trong lòng Thôi Khánh Công biết rõ ràng, tất cả do hắn dựa vào việc giữ lại thuỷ vận để bổ sung chi tiêu quân đội khổng lồ của hắn. Một khi thuỷ vận thay đổi tuyến đường thì ba mươi vạn đại quân của Thôi Khánh Công khó có thể tiếp tục duy trì.

Vì lý do này, đột phá khu vực Hoài Bắc vốn bị hạn chế đã trở thành điều khẩn cấp của Thôi Khánh Công. Lúc này, Hoài Nam là khu vực giàu có và đông đúc nhất cả Đại Đường, cũng là nguồn tài chính chủ yếu nhất của triều đình. Chỉ một vùng trong Nguyên, Dương, Thăng, Thường, Tô, Hồ, Hàng liền có khả năng nuôi sống toàn quân. Địa khu giàu có và đông đúc như vậy lại chỉ có mấy vạn quân Doanh Nhược của Sở Hành Thủy khống chế. Mấy tháng trước, Thôi Khánh Công làm ra vẻ muốn tiến công Hoài Nam, lại kích động triều đình phản ứng mãnh liệt. Thậm chí ngay cả Trương Hoán cũng phái quân viễn chinh đến trợ giúp. Thôi Khánh Công cũng biết Hoài Nam đối với triều đình quá quan trọng nên chỉ làm ra vẻ muốn tiến công rồi phải ngừng công kích .

Hoài Nam không thể lấy được, để trấn an đám tướng lãnh thủ hạ đang cực kỳ bất mãn, ánh mắt của Thôi Khánh Công lại lần nữa nhìn về hướng Tương Dương. Trong kế hoạch của hắn chiếm Tương Dương có hai phương án văn võ. Về văn, lợi dụng hắn cùng với Vương Ngang quan hệ sui gia, đầu tiên là hai nhà kết minh, rồi âm thầm lệnh cho Lý Hi lLệt tiến công Tương Dương, hắn thì dùng thủ đoạn trợ giúp Tương Dương để thực hiện kế “ cưu chiếm thước sào” ( chim gáy cướp tổ chim khách ). Còn võ chính là trực tiếp tiến công Tương Dương. Tương đối mà nói, thủ đoạn văn thì cần gian xảo lại càng thêm bí mật. Đúng vào lúc Thôi Khánh Công chuẩn bị chờ dịp năm mới cùng Vương Ngang đạt thành liên minh thì chuyện của Thôi Hùng đột nhiên bộc phát khiến cho kế hoạch của Thôi Khánh Công thay đổi. Hắn đành chuẩn bị mượn cớ báo thù cho con để tiến công Tương Dương.


Cỗ máy chiến tranh đã khởi động rầm rầm, đám bộ tướng từ các nơi chạy tới chỗ Thôi Khánh Công tụ tập ở Nhữ Dương. Chỉ trong vòng năm ngày, Thôi Khánh Công liền triệu tập mười vạn đại quân, những đội quân đến tiếp sau vẫn cuồn cuộn không ngừng mà tập kết đến. Lương thảo, ngựa, dân phu .... vốn tính toán để tiến công Hoài Nam mà chuẩn bị hậu cần quân sự, trưng dụng tân binh, giờ phút này toàn bộ dùng tới .

Trên đường lớn những cỗ xe ngựa chở đầy lương thảo gian nan tiến lên trong mưa phùn. Đoàn xe liếc mắt không thấy cuối, bánh xe lọc cà lọc cọc! Bùn đất bắn tung tóe, một chiếc xe ngựa chở đầy lương thảo mắc vào trong vũng lầy ngăn cản cả đoàn tiến lên, phu xe liều mạng quất súc vật kéo. Mười mấy tên binh lính cùng nhau dùng sức đẩy xe ngựa ra khỏi chỗ lầy lội. Sau khi lấp đầy vũng bùn, đoàn xe khổng lồ tiếp tục đi về phía trước.

Những đội binh lính mới chiêu mộ đi xen lẫn đoàn xe và kỵ binh đang đi bộ xuôi nam. Bọn họ phần lớn y giáp không có, tay còn cầm chĩa sắt, chân đi giày cỏ. Trong đôi mắt trầm tĩnh mang theo vẻ lo lắng.

Đột nhiên, phía sau có mấy trăm thớt chiến mã gào thét mà đến. Sau một tiếng thét ra lệnh cùng roi da vụt xuống, tất cả xe ngựa cùng binh lính đều nhảy xuống ruộng để đường đi thông thoáng. Chỉ chốc lát, những đội kỵ binh khôi giáp chói lòa từ trên đường xa xa chạy tới liên miên không dứt. Liên tục phóng qua gần vạn kỵ binh, mới nhìn thấy gần ngàn người cầm cờ chạy đến. Trong rừng tinh kỳ rợp trời rợp đất một chiếc xe có trăm con ngựa kéo chậm rãi chạy, chung quanh là mấy trăm tên thị vệ bảo vệ đề phòng nghiêm ngặt khắc thường.

Ở phía sau xe ngựa, một lá cờ đen viền vàng cao ba trượng dùng chỉ bạc thêu một chữ Thôi cực lớn. Trong xe ngựa ngồi vênh mặt đúng là Nhữ Dương Quận vương Thôi Khánh Công.

Giờ phút này, Thôi Khánh Công vẻ mặt hớn hở đắc ý. Đại quân Bùi Tuấn mà hắn lo lắng nhất thì hai ngày trước đã vội vàng rút lui lên phía bắc, chỉ có bố trí ở vùng Lâm Nhữ ba vạn quân đội. Hiển nhiên không phải vì kìm giữ Thôi Khánh Công tiến công Tương Dương, mà là phòng ngừa hắn ngược bắc lên Lạc Dương.

Bùi Tuấn đối với hành vi của hắn đã chịu bó tay, chỉ có thể hy vọng vào việc Vương Ngang tự bảo vệ mình .


Thôi Khánh Công tựa như tên lính đã cởi được trọng giáp, toàn thân hắn nhẹ nhàng mà nhe răng cười nhằm hướng Vương gia ở Sơn Nam kéo cây cung khổng lồ.

Mũi tên bắn về phía Tương Dương đã rời cung, đại quân mười vạn binh phân làm hai đường đánh về phía Sơn Nam. Một cánh từ chính diện áp sát quận Hoài An, một đạo khác theo đường vòng quận Nam Dương từ Tân Dã hướng Tương Dương đột kích. Đồng thời, Thôi Khánh Công lại gửi thông điệp Lý Hi Liệt xuất binh trợ giúp. Lý Hi Liệt liền xuất ba vạn binh từ quận Tề An tiến công vùng Giang Hạ, Hán Dương.

Ngay vào lúc Thôi Khánh Công lấy danh nghĩa báo thù cho con tấn công quy mô Tương Dương, con sói đang nằm ngủ gật ở phía sau Thôi Khánh Công - Lý Hoài Quang ở Trần Lưu đột nhiên mở con mắt dỏ máu ra.

Lý Hoài Quang vốn cũng là thuộc hạ của An Lộc Sơn, hắn thấy An Lộc Sơn đại thế đã mất, liền đầu hàng Sơn Đông Thôi gia, mà trú binh Tế Nam. Bởi vì hắn là thân phận phản tướng nên luôn không được trọng dụng. Sau khi Thôi Khánh Công tách khỏi Thôi gia, hắn cũng dẫn quân bản bộ theo Thôi Khánh Công xuôi nam tìm kiếm cơ hội độc lập.

Cơ hội xuất hiện từ dã tâm bành trướng nhanh chóng của Thôi Khánh Công. Thôi Khánh Công muốn mở rộng địa bàn bèn phái Lý Hi Liệt xuôi nam đoạt Hoài Đông, phái Lý Hoài Quang bắc thượng lấy Trần Lưu. Một kết quả bi hài kịch cứ như vậy sinh ra. Hắn cùng Lý Hi Liệt đồng thời thoát ly Thôi Khánh Công để tự lập. Lý Hi Liệt dù là độc lập nhưng lại theo con đường phụ thuộc Thôi Khánh Công. Còn Lý Hoài Quang áp dụng lại là sách lược thuần phục Thôi Tiểu Phù, thuần phục Đại Đường hoàng đế. Cả hai người đều thành công trở thành quân phiệt một cõi, đều tự khống chế châu quận cùng dân cư.

Địa bàn Lý Hoài Quang đã khống chế lấy Trần Lưu là trung tâm, bao gồm các quận Tể Âm, Linh Xương cùng với phía bắc quận Tuy Dương. Đây đều là địa khu dân cư đông đúc, đất đai màu mỡ và trù phú. Hắn trên danh nghĩa là thuần phục Thái Hậu, sự thực hắn cũng không đưa con vào kinh mà là cháu, cũng không vào kinh bẩm báo công chuện. Chỉ hàng năm phái người dâng cho Thôi Tiểu Phù một vò đất cùng một sọt thổ sản. Hắn cũng không can thiệp triều đình đối với việc bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên địa phương mấy quận. Đúng là hắn khiêm tốn cùng biết phối hợp làm cho triều đình luôn luôn không dè chừng hắn

Lý Hoài Quang năm nay cũng là hơn năm mươi tuổi, tóc đã hoa râm, da tay thô ráp, trên mặt nếp nhăn khắc sâu. Nếu vừa nhìn liền phảng phất một lão nông đồng ruộng. Giờ phút này, hắn đang ngồi ở soái trướng híp mắt đọc một phong thư do Bùi Tuấn tự tay viết. Trong thư, Bùi Tuấn yêu cầu hắn sau khi Thôi Khánh Công xuất binh Tương Dương thì thừa dịp tiến công Hoài Bắc trống rỗng, từ phía sau kiềm chế thế công của Thôi Khánh Công. Nếu như Thôi Khánh Công tiến công Tương Dương thất bại thì phần thưởng của hắn là được phong làm Trần Lưu Quận vương kiêm Tiết Độ Sứ bốn quận Biện, Hoạt, Tào Tống, thứ hai là chấp thuận hắn đem địa bàn cướp được cho vào phạm vi thế lực của mình.

Cả hai điều kiện này đều làm trong lòng Lý Hoài Quang cảm thấy hết sức hứng thú, nhất là Trần Lưu Quận vương. Cái này có ý nghĩa thân phận của hắn được khôi phục chính thống, tuyệt đối có thể ngang vai ngang vế cùng Thôi Khánh Công.

Lý Hoài Quang nhắm mắt lại suy tư chỉ chốc lát. Trong tay của hắn chỉ có sáu vạn quân đội, nếu như tiến công hang ổ của Thôi Khánh Công ở Nhữ Dương hiển nhiên là không đủ. Nhưng cướp lấy Bành quận cùng quận Tuy Dương nữa thì lại dư dả. Đây là điều hắn luôn luôn muốn làm mà không dám làm. Hiện tại đã có chỉ lệnh của Bùi Tuấn, hắn liền có khả năng công khai thực hiện nguyện vọng của mình.

Nghĩ vậy, Lý Hoài Quang đắc ý nở nụ cười, hắn ngồi thẳng người lớn tiếng hạ lệnh: “ Đức Khánh ở đâu?”

“ Phụ thân, có hài nhi!” Từ ngoài trướng bước vào một viên Đại tướng, hắn ước hơn ba mươi tuổi, vóc người cao gầy, nước da ngăm đen. Thần thái của hắn kỳ dị mà thận trọng, trên mặt rạng rỡ tỏa sáng, hắn cùng người chung quanh hoàn toàn khác biệt. Nhìn qua hắn làm cho người khác tín nhiệm, khí phách thập phần nam nhân liền phảng phất một chú sói con tính tình ôn hòa, vui tươi.

Hắn tên là Lý Đức Khánh, là con nuôi của Lý Hoài Quang, cũng là Đại tướng đắc lực tâm phúc nhất. Bốn năm trước từ một binh lính bình thường đã bộc lộ tài năng, đơn thương độc mã vào thành ám sát Đô úy Trần Lưu Đoàn Luyện binh , đã lập công lao hiển hách để Lý Hoài Quang không đánh mà thắng chiếm lĩnh Trần Lưu.

Lý Hoài Quang đem kim lệnh tiễn điều binh đưa cho hắn, hạ lệnh: “ Thôi Khánh Công sang tây, chính là đại cơ hội tốt cho chúng ta khuếch trương sang đông. Ta cho con tam vạn quân, hạn cho con trong vòng nửa tháng chiếm đoạt bốn quận Tuy Dương, Bành, Lâm Hoài, Đông Hải. Con có dám tiếp lệnh?”

“ Cha đã ra lệnh, hài nhi muôn lần chết không chối từ!”

Lý Đức Khánh tiếp nhận kim lệnh tiễn, bước dài rời đi. Lý Hoài Quang nhìn dáng đi hiên ngang của hắn mà vừa lòng gật đầu. Giỏi giang, tĩnh táo, kiên nhẫn, đây là điều hắn làm người khác tán thưởng nhất. Chính mình có được đứa con nuôi này, rất may! Rất may!

Nhưng hắn không biết, ngay khi Lý Đức Khánh trong nháy mắt ra khỏi trướng thì trong đôi mắt lại hiện lên một tia cười lạnh khó có thể phát hiện. Nếu như Trương Hoán thấy người này, nhất định cũng bị thất kinh.

Như vậy, Lý Đức Khánh cuối cùng là ai?

Trường An, buổi Đại triều năm mới đã bị hoãn lại vô kỳ hạn. Lý Chính ngang nhiên làm loạn, đại quân người Hồi Hột áp sát, Thôi Khánh Công báo thù Tương Dương. Ba chuyện đại sự cơ hồ là đồng thời bộc phát làm rung động triều đình lẫn thứ dân Trường An. Nội lo ngoại hoạ khiến cho từ Tướng Quốc xuống đến thứ dân đều là vì vận mệnh Đại Đường mà lo lắng. Tửu lâu, quán trà, kỹ viện, sòng bạc, khách điếm, tất cả các nơi công cộng thì cơ hồ tất cả người đều bàn luận về hậu quả ba sự kiện cùng với đối sách có thể của triều đình.

Cũng đang lúc này, một tin tức nhỏ lại lén lút lưu truyền ở Trường An, Hán Trung Chu Thử đã đánh lén lấy được Thượng Dung. Chu Ma vương làm cho người Trường An kinh khủng cũng không chịu cô đơn, tin tức kia giống như hoạ vô đơn chí khiến cho cả Trường An đều bao phủ trong một mảnh mây đen mờ mịt.

Đêm, tinh thần Bùi Tuấn có vẻ không tập trung, lão đi qua đi lại trong thư phòng. Trên bàn, tin tình báo các loại bay tới phủ kín một bàn. Đại quân Hồi Hột đột nhiên áp sát hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của lão. Hơn nữa nhằm đúng vào tuyến Hà Bắc cùng Hà Đông, chỗ mà để giám thị Thôi Khánh Công cùng trấn áp Lý Chính, quân Hà Bắc cùng quân Hà Đông của lão đã điều đi hơn phân nửa.

Tin tức đột nhiên tới hoàn toàn làm xáo trộn sự bố trí của lão. Lão lập tức hạ lệnh rút lui toàn tuyến, biến thế công thành thủ thế. Nhưng cứ như vậy, Thôi Khánh Công liền có được cơ hội hiếm thấy liền bắt đầu tấn công qui mô Tương Dương. Lý Chính cũng có cơ hội lấy lại hơi bắt lính khắp nơi tại phía bắc Quan Lũng. Thậm chí Chu Thử cũng xuất binh Thượng Dung với ý đồ kiếm một miếng khi phân chia Sơn Nam.