Danh Môn

Chương 248: Ý đồ thật sự




Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 249: Ý đồ thật sự

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Trên cái bàn của lão bên trong xe ngựa chất một phần báo cáo thật dầy. Đây là báo cáo hành tung của Trương Hoán ngày hôm qua. Từ buổi sớm khi Trương Hoán rời khỏi phủ đến tối về phủ, tất cả mọi chuyện làm trong thời gian này bao gồm hắn đi nơi nào? Tiếp xúc người nào, ai tới tìm hắn, đương nhiên có kể lại, có giản lược, có phần ghi chép.

Cứ như vậy cũng là viết kín hơn mười trang, một tập thật dầy. Bùi Tuấn lật xem một mạch, đại bộ phận lão đều không có hứng thú. Tỷ như giữa trưa gặp gỡ Thôi Ngụ, xế chiều bái kiến Thái Hậu tạ ơn ... những điều này là trong dự liệu của lão. Khiến cho lão cảm thấy hứng thú cũng chỉ có ba sự kiện, thứ nhất là thủ hạ mang đến một người thư sinh, sau khi vào phủ lại không đi ra. Hàng thứ yếu là hắn đem hơn mười văn kiện trong mớ đơn thư khiếu nại đều mang về bên trong phủ. Không cần phải nói lão cũng biết đó là thứ bất lợi đối với lão. Nhưng cảm thấy hứng thú nhất là câu nói trong một màn Trương Hoán gặp phải Chu Thử: “ Một ngày nào đó, ta muốn ngươi sống không bằng chết!”

Đọc đến những lời này, hình ảnh Chu Thử nghiến răng nghiến lợi giống như nhảy khỏi trang giấy. Bùi Tuấn cười, có lẽ đây mới là một câu nói có giá trị nhất trong hơn mười trang tình báo. Đã có người muốn thay lão cống hiến sức lực, cớ sao lão không cho làm?

Việc Trương Hoán mở ra hai Quỹ thì Bùi Tuấn trước sau không có can thiệp, nhưng cũng không tỏ vẻ lão sẽ mặc kệ nó. Lão cũng rất sốt ruột, lão biết ba năm vừa rồi Bùi gia đắc chí, đối với kiềm chế nề nếp gia đình có vẻ yếu đi. Mặc dù đại bộ phận con cháu đều làm cẩn thận nói cẩn thận, nhưng vẫn còn có vài đứa con cháu chẳng ra gì gặp phải sự việc đều bị lão dìm xuống. Áp chế chỉ là ngôn luận, nhưng vị tất có thể đè nén lòng người, lão cực kỳ lo lắng Trương Hoán tóm được một hai sự kiện bất lợi đối với danh tiếng Bùi gia của lão.

Nói cũng là buồn cười, Trương Hoán lại là con rể duy nhất của lão. Cha vợ con rể giữa bọn họ từ lúc đó cho tới hôm nay lại biến thành đối thủ chánh trị. Chính con gái mình bởi vì cấn cá giữa chồng và cha nên cũng không vào kinh. Từ điểm này, Bùi Tuấn đã biết rằng Trương Hoán đến lần này là có chuyện không hay.

Lão cũng không cách nào trách cứ con rể bất hiếu, dù sao cũng là lão động thủ trước đoạt đi cơ nghiệp của con rể.

Xe ngựa chậm rãi ngừng lại, thoáng chốc không ngờ đã đến ngoài cửa phủ của mình. Bùi Tuấn xuống xe ngựa, mặc dù đã cực kỳ mỏi mệt nhưng có một số việc trước hết lão muốn thông báo rồi mới có thể nghỉ ngơi.

Sau khi vào thư phòng ngồi xuống không lâu, thủ lĩnh tình báo của lão - Bùi Đạm Danh nhận lệnh chạy về. Hắn vừa vào thư phòng liền khom người thi lễ: “ Thỉnh Gia chủ căn dặn!”

“ Ta giao cho ngươi hai việc. Thứ nhất, ngươi lập tức mau đi tra rõ cho ta, tối hôm qua thư sinh được Trương Hoán gọi vào bên trong phủ là ai? Thứ hai, năm ngoái ta bảo các ngươi đi mua chuộc phụ tá của Thôi Khánh Công là Mã Tư Nghi. Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời, hiện tại tới lúc hắn phát huy tác dụng .”

Bùi Tuấn từ trên bàn cầm lấy tin tốt mới nhận đưa cho Bùi Đạm Danh “ Bảo Mã Tư Nghi theo lời ta nói mà đi làm.”

“ Vâng!” Bùi Đạm Danh tiếp nhận tin, xoay người đi. Ra tới cửa thì lại suýt nữa va vào quản gia đang vội vã chạy tới.

Bùi Tuấn duỗi lưng, mới đứng lên muốn đi nghỉ ngơi thì ngoài cửa lại vang lên tiếng quản gia bẩm báo “ Lão gia, con rể cầu kiến.” “ Ta muốn nghỉ ngơi, bảo hắn buổi tối trở lại.” Bùi Tuấn chỉ đi một bước, lập tức tỉnh ngộ liền mà hỏi ngay: “ Là con rể nào?”

“ Là Lũng Hữu Tiết Độ Sứ con rể Trương Hoán!”

Bốn năm qua, đây là lần đầu tiên Trương Hoán bước vào Bùi phủ. Hắn đứng ở trên bậc thang cửa lớn lẳng lặng chờ đợi Bùi Tuấn tiếp kiến. Không người nào dám để hắn đi vào, cũng không người nào dám ra để chào hỏi hắn . Mấy năm nay Trương Hoán cùng Bùi Tuấn quan hệ căng thẳng, trên dưới Bùi phủ không người nào không biết, Trương Hoán giống như là một thanh đao tràn ngập sát khí, tới gần hắn liền có ý nghĩa tai nạn đến.



Qua khoảng một khắc thì lão quản gia mới chậm chạp đi ra, lão thi lễ với Trương Hoán “ Trương cô gia tới không phải lúc, lão gia tối hôm qua ở trong triều xử lý công vụ đến nửa đêm, vừa mới mới ngủ lại. Hay là buổi tối cô gia trở lại đi!”

“ Nếu nhạc phụ đã nghỉ ngơi, ta đây cũng không quấy rầy.” Trương Hoán lấy ra một phong thơ, lại chỉ chỉ vào mấy cái rương trên mặt đất “ Đây là thư nhà của tiểu thư, còn mang hộ một chút dược liệu thổ sản cho nhạc phụ. Mong quản gia nhận lấy.”

Lão quản gia nhìn Trương Hoán, tựa hồ muốn nói gì đó, có điều là môi giật giật rồi không nói nên lời. Một lúc sau, ông ta bất đắc dĩ áy náy nói: “ Không thể mời cô gia vào phủ, mong lượng thứ cho nỗi khó xử của chúng ta.”

“ Quản gia không cần giải thích, cái này không trách được các ngươi. Không biết hôm nay nhạc phụ có còn phải vào triều hay không?” Trương Hoán thản nhiên như không hỏi han.

Lão quản gia lắc đầu, “ Nếu không có việc gì đặc biệt thì lão gia cũng sẽ không đi.”

“ Đa tạ lão quản gia!” Trương Hoán liền chắp tay cười nói: “ Ta xin cáo từ .”


Hắn xoay người vừa muốn đi thì từ bên trong cửa phủ bỗng nhiên có một người khập khiễng lao ra, liên tục gọi: “ Khứ Bệnh đi thong thả!”

Trương Hoán quay đầu lại, thì ra là Bùi Minh Khải con trưởng của Bùi Tuấn. Trong mấy con trai của Bùi Tuấn thì con trưởng Bùi Minh Khải là người phúc hậu nhất, nhưng cũng không được Bùi Tuấn thích nhất. Đương nhiên bởi vì là thân thể Bùi Minh Khải có tật. Về phương diện khác cũng là bởi vì tâm địa Bùi Minh Khải quá thiện lương, ngay cả người hầu đều không sợ hắn. Bùi Tuấn cho rằng thật sự không thích hợp làm người thừa kế Gia chủ.

Trong hội nghị gia tộc Bùi gia vào tháng chín năm ngoái, người Bùi gia đã nhất trí đồng ý với đề nghị của Bùi Tuấn cho con thứ của Bùi Tuấn là Bùi Minh Diệu trở thành người thừa kế Gia chủ Bùi thị., Bùi Minh Khải đã chính thức mất đi vị trí người thừa kế Gia chủ mà hắn chờ đợi nhiều năm .

Không thể trở thành người thừa kế Gia chủ cũng được, nhưng hắn vẫn chuyện ta ta làm, nhiều lần không để ý đến xu hướng. Tỷ như hôm nay, ngay cả người hầu đều biết không thể cùng Trương Hoán làm quen, nhưng hắn lại tựa hồ hồn nhiên không biết.

Trương Hoán đối với cậu cả này có ấn tượng không tệ, hắn cười thi lễ hỏi: “ Bùi đại ca tìm ta có việc sao?”

“ Kỳ thực cũng không có chuyện gì.” Bùi Minh Khải liếc liếc mắt lão quản gia, nhìn Trương Hoán cười nói: “ Ta muốn đi hoàng thành. Khứ Bệnh có thể chở ta một đoạn đường hay không?”

Trương Hoán gật đầu rồi vẫy tay một cái. Xe ngựa dừng ở góc đường có mấy trăm kỵ binh vây quanh chậm rãi tiến lên, Bùi Minh Khải cùng Trương Hoán lên xe ngựa. Đội hình khởi động nhằm hướng đường Chu Tước phi đi.

Lão quản gia nhìn xe ngựa đi xa, không khỏi cười khổ một tiếng. Vị Đại công tử nhà ta phải bao lâu nữa mới có thể hiểu chuyện đây?

Bên trong xe ngựa, nụ cười của Bùi Minh Khải đã biến mất.” Ngươi cũng đã biết. Cha của ta cũng không có nghỉ ngơi, mà là không muốn gặp ngươi.”

“ Ta biết!” Trương Hoán bình tĩnh đáp.

Bùi Minh Khải nhìn cảnh phố xá ngoài cửa sổ lướt qua cực nhanh. Một lúc lâu, hắn thở dài nói: “ Ta thấy cha mình luôn bất hòa với Thôi Viên , lại trung thành với hoàng đế. Có thể sự thật chứng minh ta sai lầm . Nhưng mắt thấy trong triều sắp sửa đại loạn, quân phiệt địa phương chia rẽ đến nơi, nhưng cha lại say mê với quyền lực không thể tự thoát ra được, đối diện nguy cơ mà làm như không thấy. Nếu như Đại Đường bị phá hủy bởi chiến loạn, dân chúng trôi giạt khấp nơi thì Bùi gia ta đây chẳng phải sẽ thành tội nhân thiên cổ.”

Nói đến đây, Bùi Minh Khải quay đầu lại dừng ở Trương Hoán “ Ta biết ngươi là con của Thái Tử Dự, tất nhiên sẽ không ngồi nhìn Đại Đường đến mức bị chia rẽ. Mâu thuẫn của ngươi cùng cha của ta đã liên lụy tới tiền đồ vận mệnh Đại Đường. Không thể dùng tình riêng cha vợ con rể mà có thể giải quyết. Ta xin ngươi, thực sự đến một ngày nào đó thì ngươi có thể cho Bùi gia chúng ta giữ lại một con đường sống.”


Trương Hoán cười cười, “ Có lẽ ngươi nghĩ hơi nghiêm trọng, không nói chuyện tình cảm cha vợ con rể, ta cùng với Bùi Tướng quốc cũng chỉ là chính kiến bất đồng. Khác xa đám người như Thôi Khánh Công, Chu Thử chỉ có thể dùng đao kiếm để giải quyết. Về điểm này, ta Trương Hoán phân biệt được rất rõ ràng, trừ phi ...”

Nói tới đây, Trương Hoán dừng câu chuyện lại, Bùi Minh Khải hẳn là rõ ràng ý tứ của hắn. Trừ phi Bùi Tuấn cũng có lòng cướp ngôi vua. Hắn nhìn một chút vị con trưởng bị bại trong cuộc tranh giành ngôi Gia chủ, mỉm cười an ủi hắn: “ Nếu như để ta tới vạch ra chỗ sai lầm lớn nhất cả đời này của nhạc phụ thì đó chính là người không lập ngươi là người thừa kế Gia chủ Bùi gia. Nếu tương lai mà Bùi gia thất bại thì nguyên nhân chính vì điểm này.”

Hai người nói chuyện chốc lát thì đã đến hoàng thành, xe ngựa vào Chu Tước Môn rồi từ từ ngừng lại. Bùi Minh Khải xuống xe ngựa nhìn Trương Hoán thành khẩn nói: “ Ta cũng không có thể giúp ngươi được điều gì. Nếu như ngươi làm rõ việc tranh chấp cùng cha chỉ là bất đồng chính kiến thì ta cho ngươi một đề nghị. Ngươi nếu có rảnh thì đừng ngại đến nói chuyện vui vẻ với quan Giám Lệnh về muối và sắt là Dương Viêm. Có lẽ hắn có thể gợi ý cho ngươi.”

Dứt lời Bùi Minh Khải khập khiễng đi xa. Trương Hoán nhìn bóng lưng của hắn mà khẽ lắc đầu. Nếu hắn là Bùi Tuấn thì cũng sẽ không dùng Bùi Minh Khải này để làm người thừa kế Gia chủ. Hắn thiện lương phúc hậu thì cố nhiên là ưu điểm, nhưng hắn không thích hợp để sinh tồn trong quan trường quyền lực đầy đao thương và máu này. Đấu tranh quyền lực cho tới bây giờ sẽ không có con đường cố định nào cả, nhưng có một điểm khẳng định thì đó chính là quyết không thể có nửa điểm lòng dạ đàn bà. Nếu có một ngày Bùi Tuấn thực sự trở thành kẻ địch của hắn thì hắn tuyệt không hạ thủ lưu tình.

“ Quay đầu lại, đi Môn Hạ Tỉnh!” Trương Hoán ra lệnh một tiếng, xe ngựa quay đầu chạy lên đường Thừa Thiên Môn. Đoàn người đông đảo lại nhằm hướng Đại Minh Cung phi đi.

Hôm nay là ngày thứ tư Trương Hoán vào kinh, cũng là ngày thứ hai hắn mở ra Tứ Quỹ. Ảnh hưởng của chuyện này ở trong triều cũng bắt đầu ngày càng hiện ra. Trên dọc đường, vô số quan viên thấy xe ngựa của Trương Hoán đến thì đều lui về phía sau nhường lối, hoặc là yên lặng nhìn chăm chú, hoặc là trên mặt tràn ngập miệt thị. Sau ba năm Thôi thị yên lặng thoái lui, Bùi Tuấn độc chiếm quyền to thì tiếng phản đối rốt cục xuất hiện, thậm chí cũng có không ít quan viên chắp tay làm lễ ra mắt với hắn.

Đấu tranh quyền lực đều là như vậy, nếu không có thực lực mạnh mẽ làm hậu thuẫn bảo đảm, chỉ dựa vào lời lẽ thì không có người nào đi theo. Thậm chí chỉ là chuốc thêm tiếng cười chê mà thôi. Đúng là Trương Hoán có quân đội mạnh cùng thực lực hùng hậu mới khiến cho mỗi một động tác, mỗi một thái độ của hắn ở trong triều đình mới có ảnh hưởng hết sức quan trọng.

Đội ngũ xuyên hoàng thành đến trước bậc thềm của Môn Hạ Tỉnh mới chậm rãi dừng lại. Trương Hoán bước nhanh lên bậc thang đi vào phòng nghỉ của mình. Vừa mới vào phòng thì Ngưu Tăng Nhụ liền đón chào: “ Đô đốc, có hai sự việc muốn bẩm báo.”

“ Nói đi!” Trương Hoán vừa đi vừa cởi áo ngoài giao cho thư đồng rồi đi tới chỗ ngồi chờ đợi Ngưu Tăng Nhụ bẩm báo.

“ Một việc là thuộc hạ đã tra rõ nội tình chuyện Bùi Danh Điển con của Bùi Y. Người này kém tài ít học, thuộc hạ đồng thời lại kiểm tra bài thi luận trong khoa cử của hắn hoàn toàn giống như bài Chu Minh viết. Hắn xác thật có gian lận.”

“ Nhanh như vậy mà đã có kết quả, làm cũng không tệ!” Trương Hoán đối với năng lực của hắn thập phần tán thưởng bèn cười cười lại hỏi: “ Còn một việc nữa là gì?”

“ Một việc khác thì thân binh của đô đốc vừa rồi đưa tới một tình báo, Liêu Huy cũng không đi đến phủ của Thôi Ngụ mà là sáng sớm hôm nay thì đi đến phường Tuyên Dương.”


“ Phường Tuyên Dương?” Trương Hoán ngẩn ra. Hắn đột nhiên thốt ra.” Chẳng lẽ hắn đi đến phủ của Thôi Viên?”

“ Vâng!” Ngưu Tăng Nhụ nghiêm túc gật đầu.” Thân binh của Đô đốc tận mắt thấy hắn theo cửa ngách vào phủ của Thôi Viên.”

“ Nguyên lai là như vậy!” Trương Hoán cười lạnh một tiếng tự nhủ: “ Ta gần như quên lão rồi.”

Hắn lập tức lấy ra từ bàn tờ báo tin của Chu Minh đưa cho Ngưu Tăng Nhụ mà dặn: “ Ngươi mau đem cho Liêu Huy, bảo hắn trình lên Nội các buộc tội Bùi Y tiết lộ đề thi khoa cử, dung túng con mình gian lận mà trúng tiến sĩ.” Thuộc hạ tuân lệnh!” Mặc dù Ngưu Tăng Nhụ trong mắt tràn ngập nghi hoặc, nhưng hắn cũng không dám hỏi gì nhiều chỉ cầm tin bước nhanh đi.

Giữa trưa, trong triều nội ngoại đột nhiên truyền ra một tin tức chấn động. Môn Hạ Thị Lang Trương Hoán mới nhậm chức cùng Ngự Sử Trung Thừa Liêu Huy liên danh buộc tội con của Trung Thư Thị Lang Bùi Y trước đó biết được đề thi khoa cử, có dính líu đến gian lận.

Khiếp sợ, chờ đợi, nghị luận nhao nhao .... Đủ loại quan lại đều biết là Trương Hoán mở lại Tứ Quỹ tất có hành động , nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy. Ngay trong ngày thứ hai đã ra tay. Trong nhất thời, cả triều đình đều sôi trào, nơi nơi đều nghị luận chuyện này. Chính sự cả Đại Đường cơ hồ đều dừng lại, mỗi người đều mỏi mắt mong chờ, phảng phất những đám lớn mây đen theo gió cuốn mưa bay bay về phía bầu trời Trường An.


“ Choang” một tiếng vang thật lớn, chén trà trên bàn bị chấn động nảy dựng lên, lăn xuống đất rơi nát bấy. Bùi Tuấn tức giận đến mặt mày xanh mét, cơ hồ là quát với Bùi Y: “ Xem ngươi làm chuyện tốt gì! Hiện tại làm ta phải xuống nước như thế nào đây?”

“ Anh, chuyện này thập phần bí ẩn, em cũng không biết Trương Hoán như thế nào mà biết được?” Bùi Y sợ đến sắc mặt trắng bệch, môi run run. Đã lâu lắm rồi hắn chưa từng thấy anh mình giận dữ đến như vậy. Hắn nơm nớp lo sợ nói: “ Em hôm nay đã gặng hỏi qua Minh Điển, nó luôn cam đoan với em là không có tiết lộ đề thi.”

“ Ngu xuẩn! Không tiết lộ đề thi thì làm thế nào nó viết được bài khảo thi tiến sĩ. Tài học nó tới đâu thì ngươi còn không biết sao?” Bùi Tuấn tức giận đến nói nhanh mà cũng không nói ra được. Lão vốn tưởng rằng chẳng qua Trương Hoán bắt lấy vài đứa con cháu bất lương họ xa của Bùi gia đã làm xằng làm bậy. Như vậy lão sẽ thực thi trừng phạt cho qua chuyện, nhưng không nghĩ tới Trương Hoán lại vạch trần Bùi Y ra. Năm trước chính lão lợi dụng vụ án em vợ Thôi Hiền tiết lộ đề thi khoa cử để giáng cấp Thôi Hiền từ Lại Bộ Thị Lang xuống. Nhưng hôm nay không ngờ vừa xong vụ trước thì thấy ngay Bùi Y cũng lại như thế, bảo sao mà lão lại không nổi giận lôi đình.

“ Còn ngươi nữa!” Bùi Tuấn quay đầu nhìn trừng mắt Bùi Đạm Danh xuôi tay đứng yên “ Ta cho ngươi đi điều tra cái tên thư sinh kia, tại sao ngươi không có tin tức. Nếu như ngươi điều tra ra sớm hơn thì ta sẽ bị động như vậy sao?”

Bùi Đạm Danh cúi đầu không dám nói lời nào, sự thực buổi sáng Bùi Tuấn mới giao cho nhiệm vụ, hắn làm thế nào có thể tra ra kết quả nhanh như vậy được. Thậm chí trong tay hắn còn chưa có tìm được một đầu mối nào. Mặc dù có chút oan uổng nhưng Bùi Đạm Danh lúc này làm sao dám thanh minh.

Bùi Tuấn chắp tay đằng sau đi qua đi lại ở trong phòng, trong đầu rất nhanh tự đánh giá nguyên nhân hậu quả chuyện này. Người buộc tội là Trương Hoán cùng Liêu Huy, mà Liêu Huy là tâm phúc của Thôi Ngụ, như vậy là cả Thôi Ngụ cũng tham dự. Chẳng lẽ hai người Trương Hoán cùng Thôi Ngụ lại liên minh nhanh như vậy sao?

Bùi Tuấn lắc đầu, liên minh không phải là trò chơi của trẻ con, cứ nói liên minh là liên minh được. Lão đúng là biết Trương Hoán cùng Thôi Ngụ có rất nhiều ích lợi khó có thể dung hòa với nhau, cho nên mới yên tâm để Trương Hoán vào Môn Hạ Tỉnh bị mất quyền lực. Nhưng hắn lại tung đòn sát thủ mở Tứ Quỹ ra, đây là sai sót của mình. Bùi Tuấn thở dài, sớm biết rằng thì cứ để cho hắn làm Công bộ Thượng Thư, đổi Vương Ngang tiến vào Môn Hạ Tỉnh.

“ Anh, cái này làm sao bây giờ?” Bùi Y rụt rè hỏi, hắn lo lắng nhất là mình bị liên lụy mà mất ghế quan.

“ Còn có thể làm sao bây giờ?” Bùi Tuấn dài giọng ói ra đến khó chịu: “ Nếu Trương Hoán dám kí tên buộc tội, hắn tất nhiên đã nắm giữ đủ chứng cớ. Hiện tại cũng chỉ có thể thí tốt giữ tướng , nếu không vụ Thôi Hiền mất chức quan trước kia ta không cách nào ăn nói với bách quan.”

Hắn thấy mắt Bùi Y lộ ra vẻ sợ hãi thì lạnh lùng cười nói: “ Ngươi sợ cái gì? Ta cũng không phải nói ngươi. Minh Điển phải bị bãi quan, đây là khẳng định. Thứ hai cần đem trách nhiệm để lộ bí mật đổ lân đầu quan viên chủ khảo. Coi như chắc chắn là hắn cố ý để lộ, ngươi hiểu chưa?”

Quan chủ khảo khoa cử đầu năm là Lễ bộ Tả Thị Lang Nguyên Tái, hắn mặc dù rõ ràng phụ thuộc Bùi Tuấn, nhưng còn lâu mới nói tới là tâm phúc. Bùi Y hơi suy nghĩ một chút, liền bừng tỉnh hiểu ra, ý của đại ca là chủ động cách chức Bùi Minh Điển, giành được tiếng tốt là không làm việc tư tình, nhưng lại không gây tổn thương gân cốt, thậm chí có khả năng đem tâm phúc xếp vào Lễ bộ. Có thể nói một mũi tên trúng hai đích. Mặc dù con mình không giữ được chức quan, nhưng sau này còn có thể đi từ dưới địa phương lên. Còn chính mình lại có thể khéo léo thoát khỏi hiềm nghi, hắn nhịn không được tự đáy lòng than thở “ Đại ca thật sự là cao minh!”

Bùi Tuấn nhẹ nhàng vuốt chòm râu, cũng đắc ý cười. Trương Hoán muốn cùng lão đấu thì vẫn còn non nớt một chút!

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập. Chỉ thấy Bùi Hữu bước dài bước vào cửa, sắc mặt của hắn cực kỳ nghiêm túc, khom người thi lễ liền nói: “ Anh, anh cũng đã biết tin tức mới nhất chứ. Ngay một canh giờ trước, quan viên Môn Hạ Tỉnh đột nhiên đem hai Quỹ bên ngoài Chu Tước Môn mang về.”

Bùi Tuấn ngẩn ra “ Đây là ý gì?”

“ Không chỉ có như thế, Ngự Sử Trung Thừa Liêu Huy cũng công khai phát biểu thanh minh, tỏ vẻ muốn rút bản tấu buộc tội về.” Bùi Hữu thở dài một hơi “ Đầu tiên là cao giọng buộc tội Bùi Y, lại đột nhiên rút về hai Quỹ, cấp bách tiếp theo là Liêu Huy lại thay đổi chủ ý. Mặc dù là cái gì anh cũng không làm, nhưng những biến đổi linh hoạt đó chẳng lẽ anh còn không hiểu dụng ý thực sự của Trương Hoán sao?”

Mắt Bùi Tuấn từ từ khép lại, lên giọng ra mặt rồi lại khiêm tốn kết thúc, tình huống như thế chỉ có một khả năng, đó chính là bị người gây áp lực rất lớn. Mà áp lực trừ Bùi Tuấn ra thì ai còn làm được? Trương Hoán cũng là ngầm thị ý. Nếu như chính mình không có đoán sai thì hiện tại hai Quỹ hẳn là lại mở ra rồi.

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt