Danh Môn

Chương 246: Một bước kỳ quái




Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 247: Một bước kỳ quái

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

“ Bổ Khuyết Lang nói rất đúng.” Quan viên nọ vội vàng đem lời của Lý Tu Hạ nói mà phiên dịch đầy đủ. Mấy người Nhật Bản nhân liên tục gật đầu nói đúng rồi lại quay sang Lý Tu Hạ cúi đầu vái một cái mà xoay người đi.

Lúc này, Trương Hoán vẫn ở trong xe ngựa xem náo nhiệt xuống xe đi tới. Hai trăm quân lính đồng loạt hành lễ, Lý Tu Hạ vội vàng cười nịnh tiến lên khom người nói: “ Thị Lang đại nhân lại tự mình đến xem xét, thuộc hạ xấu hổ không dám nhận!”

Trương Hoán khoát tay, lệnh cho bọn lính miễn lễ, hắn cười hỏi Lý Tu Hạ: “ Buổi sáng hôm nay có bao nhiêu đơn thư khiếu nại ?”

“ Khởi bẩm Thị Lang, hai Quỹ mỗi cái hơn một trăm phong.”

“ Không tệ! Không tệ! Mới một buổi sáng mà thôi, xem ra thật là cần phải thiết lập Tứ Quỹ.” Trương Hoán khen ngợi gật đầu rồi lại nhìn qua Vạn Lương vẫn luôn khiêm nhường mà hỏi: “ Ngươi con rể Trưởng Tôn Nam Phương trong Môn Hạ Tỉnh chúng ta sao?”

Vạn Lương vội vàng đáp: “ Đúng là thuộc hạ!”

Trương Hoán tiến lên vỗ vỗ bả vai hắn, nhẹ nhàng nói: “ Trong nhà có gì khó khăn cứ nói cho ta một tiếng là được, không cần phải xem sắc mặt người khác. Mai đây ta sẽ phái người đưa tới một khoản tiền, ngươi trả hết nợ cũ đi!”

Vạn Lương ngẩn ngơ, hắn lập tức hiểu rõ ý tứ Trương Hoán, trong mắt không khỏi tràn ngập vẻ cảm kích. Hắn yên lặng gật đầu, giọng nói có hơi run rẩy: “ Được Thị Lang yêu mến, thuộc hạ ghi nhớ trong lòng.”

Trương Hoán cười cười, vung tay lên nói: “ Tốt lắm, các ngươi đi ăn cơm đi! Nhớ kỹ xế chiều đem hết đơn thư khiếu nại trong Quỹ đưa đến trong phòng nghỉ của ta.”

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa từ xa lướt nhanh mà đến. Mấy trăm kỵ binh tinh nhuệ hộ vệ hai bên. Xe ngựa đi tới trước mặt Trương Hoán thì ken két dừng lại. Từ cửa sổ xe lộ ra một cái gương mặt béo ú khác thường, hắn nhìn chăm chú Trương Hoán rồi lạnh lùng cười nói: “ Trương Đô đốc, chúng ta nhiều năm không gặp rồi nhỉ.”

Mặc dù bề ngoài của Chu Thử thay đổi rất lớn, nhưng Trương Hoán vẫn là từ giọng nói cùng thần thái nhận ra hắn. Hắn từ từ đi lên trước, mấy trăm tên thị vệ đồng loạt rút đao tuốt kiếm, điệu bộ căng thẳng chăm chú nhìn Trương Hoán.

Trương Hoán liếc mặt nhìn bọn họ, nhàn nhạt cười cười rồi cũng chắp tay nói: “ Chu huynh quên nhiều chuyện, chúng ta sao lại thật lâu không gặp chứ? Vừa mới rồi không phải chúng ta còn đánh qua mấy lượt sao?”

“ Tiểu nhân đê tiện!”

Chu Thử trầm mặc một hồi lâu, hốt nhiên hung tợn phun ra một câu nói “ Trương Hoán, một ngày nào đó, ta muốn ngươi sống không bằng chết!”

Hắn xoạt một cái kéo màn xe lại, hầm hầm nổi giận gầm lên một tiếng “ Đi!” Đại đội nhân mã khởi động, ầm ầm như sấm đi về hướng xa.

Trương Hoán chắp tay sau lưng nhìn đội ngũ của Chu đi xa, hắn khinh thường lắc đầu tự nhủ: “ Cùng ta tranh đấu sao, ngươi còn kém xa lắm!”

Lúc này, hai người Lý Tu Hạ cùng Vạn Lương đã mở quỹ lấy ra từ bên trong hơn trăm đơn thư khiếu nại. Mấy tên thân binh cũng tiến lên hỗ trợ lựa chọn. Đột nhiên, một người thân binh lục ra một đơn thư khiếu nại, hắn vội vã đi tới bên người Trương Hoán khom lưng nói: “ Đô đốc, cũng có đồ ngài muốn.”

Trương Hoán tiếp nhận tin, là một lá đơn kêu ca bị oan khuất. Trên đơn viết một nhóm chữ to cứng cáp chữ to tố cáo con của Trung Thư Thị Lang Bùi Y gian lận khoa cử. Trương Hoán liên tục cười lạnh không thôi. Vốn chỉ là muốn bắt mấy con tôm nhỏ của Bùi gia, lại không nghĩ rằng bắt được một con cá lớn. Hắn lẳng lặng cầm đơn thư khiếu nại cất vào trong ngực rồi lại ngẩng đầu nhìn sắc trời liền căn dặn thân binh: “ Các ngươi ở lại giúp đỡ thu thập đơn thư khiếu nại bên trong Quỹ. Nếu như còn có hình đơn thư khiếu nại tố cáo Bùi gia thì thu lại hết cho ta.”

Nói xong hắn bước lên xe ngựa, hướng quán rượu Kinh Nương ở phường Quang Trạch mà đi. Mặc dù không có chứng cớ gì, nhưng Trương Hoán đã mơ hồ đoán được vài phần.quán rượu Kinh Nương rất có thể chính là cơ sở ngầm của Thôi Tiểu Phù ở kinh thành. Hơn nữa còn là thông Lý Phiên Vân giật dây điều khiển.



Lúc này đúng là thời điểm ăn cơm trưa, các quán rượu lớn ở phường Quang Trạch đều đã kín người hết chỗ. Phần lớn là quan viên giữa trưa mời nhau tới dùng cơm nghỉ ngơi. Mặc dù Thôi Viên đã rơi đài, nhưng làm ăn của Khuyến Nông Cư vẫn vô cùng sôi động. Hai chữ Tửu Phiên thêu trên lá cờ ở cột cờ ngay cửa đã đổi thành hai chữ Mẫn Nông do Bùi Tuấn tự viết. Nghe nói Bùi Tuấn tự mình đã mua ở sau Khuyến Nông Cư một mảnh đất nhỏ trồng rau. Lão mỗi ngày đều muốn đích thân đến tưới nước cuốc đất một lượt. Cứ như vậy, giá ruộng làm vườn ở đằng sau Khuyến Nông Cư đã lên đến giá trên trời. Hơn nữa không phải quan ngũ phẩm là không bán.

Các quán rượu khác cũng từng học tập kinh nghiệm của Kinh Nương . Ở phía sau quán rượu cũng có trên dưới một trăm luống đất. Thế nhưng loại ruộng này do lòng người chứ đâu phải tại đất. Cũng kiểu làm thế nhưng không có hiệu quả.

Xe ngựa của Trương Hoán dừng lại trước cửa quán rượu, hắn ngẩng đầu nhìn quán rượu này do hắn đầu tư năm nghìn quan lập nên. Quán rượu đã mở rộng gấp đôi, khiến việc làm ăn của hai quán rượu bên cạnh thật thê thảm. Mặc dù quy mô cực lớn, nhưng trang trí bên ngoài lại rất đơn giản, biểu hiện bản sắc nông gia làm cho quan viên tới dùng cơm được giảm bớt sức ép. Duy có mười mấy nàng Hồ Cơ xinh đẹp như hoa đứng ở bên cạnh quán nghênh đón khách nhân trở thành một cảnh đẹp nổi bật.

Trương Hoán mới xuống xe ngựa liền có một nàng Hồ Cơ trưởng mặc áo lụa màu cười duyên đến đón chào “ Khách quan tới dùng cơm ạ?”

Đến khi nàng nhìn rõ ràng thì lại sửng sốt một phen. Chỉ thấy người tới không có mặc quan phục, trên mình có một bộ trường bào bình thường. Nhưng nếu như nói hắn chỉ là người bình thường thì sao bên cạnh lại có rất nhiều kỵ binh đi theo vậy.

Trương Hoán cười cười nói: “ Ta muốn một gian Nhã thất.”

Hồ cơ cũng không nhận ra hắn, liền chần chờ một phen rồi nói: “ Nhã thất đều đã kín chỗ, chỉ còn lại ở sảnh lớn lầu một còn có phòng trống.”


“ Kín chỗ?” Trương Hoán đưa tay chỉ mấy cửa sổ trống rỗng của gian lầu ba hỏi: “ Bên kia không phải là trống sao?”

“ Phải là quan viên hàm tam phẩm mới có tư cách sử dụng Nhã thất, khách quan chỉ sợ ...”

Hồ cơ cũng không nói gì tiếp nữa, nàng hơi liếc mắt nhìn Trương Hoán, trong đôi mắt rõ ràng lộ ra một loại ánh mắt khinh thường. Trương Hoán nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Kinh Nương sao lại trở nên nịnh bợ như thế? Hắn lúc này quay đầu nói với thân binh thủ hạ: “ Đi! Sang một quán khác đi.”

Hồ Cơ thấy hắn muốn đi, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ cười lạnh không ngừng. Phỏng đoán chỉ là quan nhỏ ở địa phương, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, Khuyến Nông Cư có thể tùy tiện vào sao?

Xe ngựa Trương Hoán vừa muốn đi, chỉ thấy từ trong quán rượu vọt ra một người la lớn: “ Trương Thị Lang chậm đã!”

“ Trương thị lang?” Hồ Cơ trưởng thấy người chạy đến đúng là Tả Tướng quốc Thôi Ngụ, nàng không khỏi sắc mặt đại biến quay mạnh đầu lại ngơ ngác nhìn xe ngựa Trương Hoán. Bọn họ đối với sự thay đổi quan trường rõ như lòng bàn tay. Họ Trương làm Thị Lang chỉ có một, chính là đại quân phiệt Lũng Hữu kia, mới nhậm chức Môn Hạ Thị Lang Trương Hoán.

Thôi Ngụ mới ăn cơm trưa lại vừa lúc nhìn thấy Trương Hoán lên xe ngựa, trong tình thế cấp bách đành đuổi theo. Lúc này Trương Hoán cũng thấy Thôi Ngụ, liền lệnh cho xe ngựa dừng lại rồi xuống xe ngựa chắp tay chào Thôi Ngụ mà cười nói: “ Khéo thật, buổi chiều ta đang muốn đi gặp Thôi Tướng quốc, không nghĩ tới lại thấy ở chỗ này.”

Thôi Ngụ cười ha ha, lôi kéo tay Trương Hoán đi vào bên trong “ Nếu đã gặp mặt thì ta lại cùng ngươi uống một chén rượu.”

Lúc này, Hồ Cơ trưởng tự mình đong đưa đi lên trước, trên mặt tràn đầy nụ cười quyến rũ nói: “ Vừa rồi có nhiều hiểu lầm, mong Trương Thị Lang thứ tội.”

Trương Hoán liếc mắt nhìn nàng lạnh lùng nói: “ Có cái gì mà hiểu lầm, ta chỉ là tiểu quan tam phẩm, làm sao có tư cách đến Khuyến Nông Cư các ngươi ăn cơm.”

Hồ Cơ mặt thoắt trở nên trắng bệch, chân mềm nhũn, bất giác quỳ xuống. Thôi Ngụ vội vàng nắm bả vai Trương Hoán khuyên nhủ: “ Thị Lang không nên chấp nhặtcùng bọn họ , chẳng phải là làm mất thân phận.”

Hắn nhìn Hồ Cơ trừng mắt “ Đi nhanh, còn không gọi Kinh Nương các ngươi đến xá tội!”

“ Thôi, ta không muốn gặp nàng ta.” Trương Hoán quay đầu sang đám thân binh vung tay lên “ Bên trên còn có phòng trống, các ngươi cũng lên ăn cơm đi!”

Bọn lính vui mừng đồng loạt đi vào, mấy chục Hồ Cơ thì nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, cũng không ai dám tiến lên ngăn cản.

Thôi Ngụ kéo Trương Hoán vào một gian Nhã thất, lệnh cho bọn thị vệ ở bên ngoài coi chừng dùm. Lúc này Trương Hoán thấy phía sau Thôi Ngụ còn có một quan viên khoảng bốn mươi tuổi, có lẽ còn chưa gặp bao giờ liền hỏi: “ Vị này là?”

“ Vị này là Ngự Sử Trung Thừa Liêu Huy, vốn là Hộ Bộ Lang Trung, cùng ta có quan hệ thật sâu sắc.” Vừa nói, Thôi Ngụ vội vàng kéo hắn làm lễ ra mắt với Trương Hoán. Liêu Huy tiến lên thi lễ dài “ Hạ quan bái kiến Trương Thị Lang.”


Trương Hoán thấy Liêu Huy này ngay cả Thôi Ngụ gặp riêng mình mà cũng không tránh, hắn nhất định chính là tâm phúc của Thôi Ngụ. Trương Hoán cũng vội hướng hắn hoàn lễ cười nói: “ Ta sớm nghe nói đến đại danh của Liêu Trung Thừa. Cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ngài, xấu hổ! Xấu hổ!”

“ Người của mình liền không nên khách khí, đến! Ngồi xuống uống rượu.” Thôi Ngụ cười ha hả mời Trương Hoán ngồi xuống,

Ba người ngồi xuống, thị nữ mang lên mấy món ăn nguội rượu và thức ăn, Thôi Ngụ tự mình rót một chén rượu cho Trương Hoán thở dài nói: “ Trật tự trong triều đã đại loạn, ngày ngày ta mong mỏi Thị Lang vào kinh, không nghĩ tới Thị Lang còn quyết đoán hơn ta tưởng . Đến Trường An ngày thứ ba liền ra tay.”

Trương Hoán uống một hơi cạn sạch rượu trong chén , rồi cũng rót đầy cho Thôi Ngụ cùng Liêu Huy mỉm cười nói: “ Thôi Tướng quốc nói rất đúng, mấu chốt là triều đình cần có trật tự, thi triển nhiệm vụ đó thì mỗi người đều phải gánh vác trách nhiệm. Giống như Môn Hạ Tỉnh bây giờ mất quyền lực, một người chuyên quyền độc đoán. Đây thực sự là chuyện không bình thường, lâu ngày tất xảy ra đại sự.”

Thôi Ngụ nghe trong lời hắn nói có chuyện thì trong lòng không khỏi chấn động, liền hỏi dò: “ Thị Lang chẳng lẽ là muốn khôi phục chức năng của Môn Hạ Tỉnh?”

“ Môn Hạ Tỉnh bị mất quyền lực đã ba năm, bằng lực của bản thân ta thì như thế nào có thể làm được, mấu chốt là cần mọi người đồng tâm hợp lực.” Dứt lời. Trương Hoán liếc mắt nhìn Liêu Huy cười nói: “ Liêu Trung Thừa nghĩ sao?”

Liêu Huy tự nhiên biết lần này không phải nói với hắn. Hắn nâng chén rượu lên chỉ cười mà không nói.

Nói đến nước này thì trong lòng Thôi Ngụ liền đã biết rõ ràng. Xem ra Trương Hoán tiếp theo sẽ còn có một loạt động tác, hắn hy vọng mình không nên can thiệp. Song phương cũng không phải người bình thường, không cần cò kè mặc cả gì. Tất cả cứ theo ích lợi của mình mà làm. Nếu như chuyện này không có lợi với Thôi Ngụ thì Trương Hoán cũng sẽ không nhiều lời. Nếu Thôi Ngụ có thể làm tổn hại đến ích lợi của hắn thì hắn cũng sẽ không nói ra làm gì.

Thôi Ngụ liếc mắt nhìn Trương Hoán thật dò xét rồi giơ chén rượu lên nhẹ nhàng cụng ly với hắn. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, tất cả đều không cần nói ra.

Lúc này, ngoài cửa vọng vào một âm thanh êm ái “ Xin bẩm báo với đô đốc nhà ngươi, ta là người quen cũ của ngài.”

Thân binh lại quả quyết cự tuyệt: “ Đô đốc có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được vào bên trong, ngươi cứ chờ một lát đi!”

Biết là Kinh Nương đến, Trương Hoán cười cười liền nói: “ Cho nàng vào đi!”

Cửa mở, một mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi, ngọc bội vang lên, chỉ thấy một nữ nhân vô cùng xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt Trương Hoán. Mấy năm không gặp mà bề ngoài của Kinh Nương lại thay đổi rất nhiều, trở nên càng thêm xinh đẹp, trở nên thành thục mà thú vị thập phần. Một đôi con ngươi màu lam nhạt lóe ra ánh sáng làm người ta mê muội, cùng với màu của ngọc trên vành tai nàng làm tôn lên vẻ sáng ngời.

Thấy Kinh Nương đi vào, ánh mắt Thôi Ngụ cùng Liêu Huy đồng thời sáng ngời, ngoài ra Liêu Huy cũng lại không che dấu nổi ánh mắt nóng bỏng . Còn Trương Hoán thì thần sắc bình thản, chỉ nâng chén rượu lên uống, mắt cũng không có nhìn qua nàng.


Kinh Nương đầu tiên hướng Thôi Ngụ thi lễ, rồi lại hơi hạ thấp người với Liêu Huy mới lập tức êm ái nói với Trương Hoán: “ Trương lang trở về, lại không nói một tiếng với Kinh Nương sao?”

Thôi Ngụ ha hả cười một tiếng, vội vàng kéo Liêu Huy “ Thị Lang có việc, chúng ta liền cùng đi thôi.”

Trương Hoán vội vàng đứng lên, mỉm cười chắp tay “ Cũng tốt, ngày khác chúng ta lại cùng nhau uống rượu, Liêu Trung Thừa cũng tham gia.”

Liêu Huy vội vàng tạ ơn “ Thị Lang đã mời thì Liêu mỗ vinh hạnh vô cùng.”

Nhưng ngay khi Liêu Huy đi ra cửa, trong đôi mắt hắn hiện lên một thần sắc khác thường rất nhỏ.

Hai người Thôi Ngụ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại có hai người Kinh Nương cùng Trương Hoán. Kinh Nương từ từ đi lên trước, đưa ngón tay ngọc nhỏ và dài xách bầu rượu rót cho Trương Hoán đầy chén, đưa đến cho hắn rồi buồn bã nói: “ Ngươi đang giận ta sao?”

Trương Hoán tiếp nhận chén rượu, cười nhạt nói: “ Người ta ai cũng có lúc giận, khi vào thì thủ hạ của ngươi khinh thị với ta như vậy, ta đương nhiên nổi nóng. Có điều hiện tại ta đã không còn tức giận .”

Mặc dù Trương Hoán tỏ vẻ không tức giận chút nào, nhưng Kinh Nương lại cảm thấy một nỗi mất mát. Nàng thà rằng Trương Hoán nổi giận đùng đùng, nói rõ hắn vẫn còn nghĩ tới mình, nhưng hiện tại hắn hiển nhiên đã không còn để quan tâm đến mình nữa.

Cha của Kinh Nương là binh lính quân Đường bị bắt trong chiến dịch Đát La Tư. Mẹ chính là nữ nô của Tây Phương Đại Tần quốc. Năm mười lăm tuổi Kinh Nương được gả cho một kỵ binh Khang quốc. Một năm sau, chồng bị Đại Thực bắt làm tù binh không trở về nữa. Vì mưu sinh, Kinh Nương liền đi tới Trường An - cố hương mà cha hằng nhớ mãi đến chết cũng không quên. .


Nàng từ một người Hồ cơ mời rượu ở quán rượu nhỏ, đi từng bước làm đến chưởng quỹ trong một quán rượu tiếng tăm lừng lẫy Kinh thành, đã gặp vô số nam nhân có quyền thế. Nhưng không ai khiến nàng để tâm, duy chỉ có Trương Hoán hai lần trợ giúp khiến nàng không sao quên được.

Nàng cũng từng có ý muốn gả cho hắn, nhưng nàng không thể từ bỏ công việc của mình. Cùng với quán rượu càng làm càng lớn, danh tiếng càng ngày càng vang xa thì trong lòng Kinh Nương cũng càng ngày càng cô độc. Mặc dù sựu yêu mến của Thôi Thái Hậu đối với nàng có lớn hơn, nhưng trước sau nàng khát vọng có một kết quả đích thực. Nàng năm nay đã hai mươi sáu tuổi, đã không còn nhiều thời gian nữa.

Hôm nay Trương Hoán đột nhiên tới làm nàng khó kiềm chế, lấy cớ bồi tội đến đây tìm hắn. Nàng thấy Trương Hoán không có để mình ở trong lòng, trong mắt đã hiện rõ sự buồn bã liền gật đầu yên lặng xoay người muốn rời đi.

Vừa đi tới cửa, Trương Hoán đột nhiên gọi nàng lại “ Kinh Nương ngươi lại đây!”

Kinh Nương bỗng nhiên quay đầu lại, trong mắt lóe ra tia sáng hi vọng. Trương Hoán nhìn nàng mỉm cười nói: “ Nhớ ba năm trước đây ta từng đã nói với nàng. Muốn làm nữ nhân của ta cũng có khả năng. Nhưng không được tìm nam nhân khác, nếu không ta sẽ không chấp nhận nàng”

Trương Hoán lời còn chưa dứt, Kinh Nương liền vội vàng nói: “ Ta chưa bao giờ tìm nam nhân khác, đó là sự thật!”

“ Ta biết, ngươi là người của Thái Hậu.”

Kinh Nương sợ hãi đến lui lại một bước, nàng khó có thể tin nổi nhìn Trương Hoán. Làm sao hắn lại biết bí mật này. Trương Hoán cười lạnh một tiếng “ Không phải sao?”

Kinh Nương thở dài một hơi, chậm rãi gật đầu.” Nếu không phải có nàng ta chiếu cố, ta sao có thể làm được như hôm nay. Có điều đã nửa năm ta không có tiến cung, chỉ là nàng ta truyền lệnh đến ta.”

Trương Hoán đứng lên, nâng mặt của nàng, hôn nhẹ lên môi nàng “ Vốn ngươi thiếu chút nữa đã là nữ nhân đầu tiên của ta. Chính là hôm đó ngươi lại đuổi ta đi, những cũng may có ngươi mà ta mới có dũng khí theo đuổi con người đích thực của mình. Ta là nam nhân có ý muốn chiếm giữ rất mạnh. Quyền lực, nữ nhân ta đều muốn hết thảy, chỉ là một khi trở thành nữ nhân của ta, ta liền tuyệt không cho phép nàng có nam nhân khác. Nữ nhân cũng không được, nếu không ta sẽ một đao giết hết đó, ngươi hiểu chưa?”

Kinh Nương ngây người nhìn Trương Hoán, nàng đột nhiên cảm giác được ở trước mặt nam nhân tràn ngập khí phách này thì mình đúng là mềm yếu vô lực như thế. Loại cô độc thật sâu trong lòng làm cho nàng khó có thể tự ức chế. Nàng khát vọng chính mình có thể dựa vào trong ngực của hắn suốt một đời. Ánh mắt Kinh Nương đỏ lên, nàng rốt cục nặng nề gật đầu: “ Ta nguyện ý gả cho ngươi làm thiếp.”

“ Không cần phải vội trả lời ta, ta sẽ cho ngươi thời gian suy nghĩ rõ ràng. Ta cũng sẽ không can thiệp vào chuyện làm ăn của ngươi. Nhưng ta hy vọng quyết định của ngươi sẽ không làm cho ngươi sau này phải hối hận!” Nói xong, hắn vỗ nhẹ nhẹ lên mặt Kinh Nương , đẩy nàng ra rồi bước nhanh đi.

Kinh Nương ngơ ngác đứng ở nơi đó, trong đầu trống rỗng. Một lúc lâu sau nàng mới tỉnh lại vội vàng chạy đến phía trước cửa sổ. Chỉ thấy Trương Hoán đi lên xe ngựa, lại vén màn xe vẫy tay với nàng. Kinh Nương cảm xúc phập phồng, nàng ra sức quơ cánh tay. Nhìn xe ngựa đi xa, nàng đột nhiên nhớ ra một đêm tuyết rơi lớn nhiều năm trước, một người nam nhân tuổi còn trẻ một thân một mình đi tới quán rượu nhỏ của nàng.

Kinh Nương thấy cay mũi, nước mắt nhịn không được trào khỏi hốc mắt.

Đêm đã khuya, trên trời cao những bông tuyết mảnh mai bay lượn rồi rơi xuống đất liền lập tức hòa tan. Trên đường không có một bóng người đi đường, cửa lớn của phường Tuyên Dương còn mở. Sai dịch canh cửa đã sớm trốn vào phòng nhỏ, chỉ có một con chó nhỏ nằm ở trong góc.

Lúc này, một chiếc xe ngựa từ xa phi nhanh mà đến, chỉ chốc lát liền chạy qua cửa phường. Con chó nhỏ nghênh tiếp bằng hai tiếng sủa rồi lại rút về góc tường. Xe ngựa chạy nhanh vào phường Tuyên Dương hai dặm rồi mới chậm rãi ngừng trước của phủ của Thôi Viên.

Lập tức một người đàn ông xuống xe ngựa, đi rất nhanh lên bậc thang nói khẽ với người gác cổng nói vài câu, rồi lách mình vào trong phủ.

Từ ba năm trước đây, sau khi Thôi Khánh Công tách khỏi Thôi gia rời đi Sơn Đông, Thôi Viên phải chịu một sự đả kích lớn nhất trong cả đời này. Lão hoàn toàn yên lặng, thân thể cũng nhanh chóng chuyển biến xấu, mấy lần đã kề cận cái chết. Nhờ có con gái Thôi Ninh dốc lòng chăm sóc mới khiến cho Thôi Viên từ cõi chết trở về.

Ba năm này, phần lớn thời gian Thôi Viên đều ở tại huyện cũ Thanh Hà Sơn Đông. Lão cũng từ bỏ việc khống chế Thôi Ngụ, chỉ là im lặng để đền bù cho Thôi gia tổn thất lớn lao bởi Thôi Khánh Công rời đi mang đến ông ta chưa bao giờ ra khỏi cửa một bước. Triều đình cũng gần như quên lãng lão , nhưng Thôi Viên không quên triều đình. Ba năm lại đây, lão một chuyên tâm tỉ mỉ quan sát đến nhất cử nhất động trong triều.

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt