Danh Môn

Chương 177: Thương đội người Đảng Hạng




Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 175: Thương đội người Đảng Hạng

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Lựa chọn đầu tiên của người Đảng Hạng chính là giao thương với Tây Vực, vì thế bọn họ tập hợp tất cả tài sản họ có được giao cho Nhị vương tử đi mở đầu khai thác con đường giao thương lập quốc này.

Thác Bạt Hỉ thân mật kéo con trai vào đại trướng, Thác Bạt Thiên Lý vừa ngồi xuống liền thẳng thắn nói với phụ thân:

“ Phụ thân, đi giao dịch cùng Tây Vực mạo hiểm quá lớn, người Thổ Phiên chỉ cho phép chúng ta một năm đi một chuyến, hơn nữa số người trong thương đội cũng không thể vượt quá năm trăm, ta thấy đây không phải kế lâu dài.”

Thác Bạt Hỉ là một người đàn ông trung niên mập mạp, thoạt nhìn không giống Đảng Hạng Vương chút nào, chỉ giống như một người quản gia trong một gia đình lớn. Nghe đứa con trai nói đi giao thương mạo hiểm quá lớn, hắn không khỏi thở dài, áp lực sinh tồn của hơn năm vạn người đang đặt lên vai hắn. Nếu muốn chăn nuôi gia súc, dưới chân núi Hạ Lan Sơn lại chẳng có đồng cỏ gì, muốn làm ruộng cũng không có ruộng cày, ngoại trừ đi buôn bán kiếm tiền, hắn cũng không nghĩ ra biện pháp nào.

Đúng lúc này, Thác Bạt Thiên Lý lại cười âm hiểm:

“ Phụ thân, ta đã tìm được một lối thoát cho người Đảng Hạng chúng ta.”

Thác Bạt Hỉ thở dài:

“ Ngươi muốn nói tới mỏ vàng ở Lưu Sa Hà kia sao?”

Từ hai tháng trước hắn đã nhận được tin tức, người Hà Tây phát hiện vàng cát tại Lưu Sa Hà, đã đóng quân khai thác tại đó. Vì thế Thác Bạt Hỉ cũng phái người tìm kiếm tại vùng phụ cận song nhưng lại không thu hoạch được gì, về sau hắn và các quý tộc Đảng Hạng nhiều lần bàn kế sách cướp lấy Lưu Sa Hà, nhưng lại lo lắng sẽ phải khai chiến với quân Đường nên không quyết định được.

Hiện tại con trai mặc dù không nói rõ, nhưng Thác Bạt Hỉ thoáng cái lại nghĩ tới mỏ vàng ở Lưu Sa Hà.



Không ngờ Thác Bạt Thiên Lý lại lắc đầu:

“ Phụ thân, ta không nói tới vàng cát, ta đang nói tới Vũ Uy quận, nơi đó có đồng cỏ chăn nuôi gia súc, nguồn nước sung túc. Nếu như chúng ta đoạt được Vũ Uy quận, người Đảng Hạng sẽ có căn cứ làm chỗ dựa, thừa dịp Thổ Phiên bị người Hồi Hột kiềm chế tại An Tây, chúng ta lại lấy Hà Hoàng, hấp dẫn người Đảng Hạng tại Ngân Xuyên quận. Có đất đai rộng lớn như vậy, người Đảng Hạng chúng ta tự thành lập quốc gia của chính mình, sao phải xem sắc mặt người khác để sinh tồn.

“ Không thể, vạn lần không được” .

Thác Bạt Hỉ thoáng cái đứng lên, chỉ tay vào đứa con trai lạnh lùng nói:


“ Nếu làm như ngươi sẽ hủy hoại mọi người, hiện tại Đại Đường không phải trong thời điểm loạn An Sử mà suy nhược nữa, mười năm trước khi người Đảng Hạng thịnh thế còn không đánh lại một nhánh quân Lũng Hữu, hiện tại chúng ta không có vũ khí đầy đủ, chiến mã lại thiếu thốn, làm sao có thể đánh với quân Đường, ngươi mau thu lại dã tâm vừa rồi.”

“ Lúc thịnh thế?”

Thác Bạt Thiên Lý cũng đứng mạnh lên, hắn đi tới cửa trướng nhìn ra bầu trời bao la, mang theo khẩu khí khinh thường nói:

“ Mười mấy năm trước lúc đó mà gọi là thịnh thế sao? Lúc đó chỉ có mấy vạn nhân mã, giống như đám giặc cỏ vào nhà thường dân cướp của mà thôi, trong mắt ta nếu gọi là thịnh thế thì phải có hơn mười vạn binh mang giáp, có triều đình của mình, có thịt gia súc của mình, có lục bộ, giống như Hoàng Đế vương triều Trung Nguyên thống trị vạn người dưới chân, đem non song vạn dặm ôm vào lòng.”

Thác Bạt Hỉ thấy con mình cuồng vọng tự đại, hắn lắc đầu liên tục.

“ Ngươi nên suy nghĩ bây giờ nên làm thế nào nuôi sống mấy vạn người này. Nếu muốn suy nghĩ có thể nghĩ tới mỏ vàng Lưu Sa Hà, còn triều đình gì, Hoàng đế gì, thật sự là si tâm vọng tưởng.”

Dứt lời, hắn quay lại lều lớn rời đi xem xét các vật phẩm được đưa tới từ Tây Vực, Thác Bạt Thiên Lý nhìn bóng lưng phụ thân, chỉ cảm thấy đau lòng vô cùng, khó trách phụ thân mình lại đánh không lại Dã Lợi Bình, bị đuổi khỏi Hoàng Hà. Ánh mắt của hắn hẹp lại, muốn nhát như chuột, chẳng lẽ hắn không biết trong đám người nhà Đường đó không phải ai cũng bền lòng như thép. Lúc này không thừa dịp Trương Hoán vừa lấy lại Hà Tây binh lực còn đang yếu nhược, thì còn phải đợi tới khi nào.

Trong nội tâm tuy rằng tức giận bất bình, nhưng quý tộc Đảng Hạng chỉ coi trọng phụ thân hắn, mà không coi trọng hắn. Vậy phải làm sao bây giờ?

Đúng lúc này, một nữ nhân trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp chậm rãi xuất hiện đằng sau trướng bồng, nàng nguyên là tiểu thiếp của Đảng Hạng Vương Thác Bạt Lâm, được phong làm Như Ý phu nhân, sau khi Thác Bạt Lâm chết, nàng tất nhiên bị tân vương Thác Bạt Hỉ kế thừa.

Tuy nhiên nữ nhân này cũng là một người dã tâm bừng bừng, thân thể Thác Bạt Hỉ suy nhược nàng không thích, Thác Bạt Hỉ mục quang thiển cận, không ôm chí lớn nàng càng lại không thích. Dựa theo truyền thống người Đảng Hạng, sau khi Thác Bạt Hỉ chết nàng cũng sẽ bị con trai của hắn kế thừa. Vì thế Như Ý phu nhân một mực quan sát ba con trai của hắn, trưởng tử Thác Bạt Vạn Lý hữu danh vô thực, cũng ham hưởng lạc giống phụ thân hắn, không ôm chí lớn, mà con trai thứ ba là Thác Bạt Bách Lý lại chỉ là một kẻ lỗ mãng, đánh nhau thì có thể, nhưng đầu óc lại vô cùng đơn giản.


Ánh mắt Như Ý phu nhân dừng tại trên người con thứ là Thác Bạt Thiên Lý, hắn và đại ca đều có quyền thừa kế vương vị, nhưng hắn lại là nắm thực quyền, tại thời khắc người Tây Đảng Hạng nguy cấp đã tự mình dẫn người đi Tây Vực buôn bán, vất vả mấy tháng mới trở về. Đến tận khi vừa rồi nghe lén Thác Bạt Thiên Lý nói chuyện, nàng rốt cục mới hạ quyết tâm.

“ Thiên Lý, ngươi chờ một chút.”

Như Ý phu nhân gọi Thác Bạt Thiên Lý lại.

Thác Bạt Thiên Lý bước lên phía trước thi lễ:

“ Phu nhân gọi ta có chuyện gì?”

“ Tới trướng bồng của ta, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Như Ý phu nhân kéo hắn vào trướng bồng của mình, nếu như theo bối phận người Hán, Như Ý phu nhân hẳ là tổ mẫu của Thác Bạt Thiên Lý, nhưng trên thực tế nàng chỉ lớn hơn Thác Bạt Thiên Lý hai tuổi.

Luân lý đạo đức của người Hán đã phải trải qua một quá trình kéo dài đằng đẵng, đầu triều Tây Hán, Huệ Đế cưới cháu ngoại mình làm hậu, trong sử sách sau này đã trở thành tiêu điểm để chỉ trích sau Lữ Hậu ngoan độc vô sỉ. Trên thực tế đây chỉ là một loại quan niệm mẫu hệ thị tộc còn sót lại, trong xã hội nguyên thủy mỏng manh, nữ nhân có chức trách quan trọng nhất là sinh con, chứ không phải là thủ tiết.


Trong các dân tộc ở cổ đại lại càng phải như vậy, giống như Vương Chiêu Quân, hoặc như Kim Thành Công chúa đề là gả cho con, gả cho cháu, người Đảng Hạng dân cư thưa thớt cũng như vậy, Thác Bạt Thiên Lý cũng chỉ coi Như Ý phu nhân là một nữ nhân mà thôi.

“ Vừa rồi ngươi nói chuyện cùng phụ thân ta đã nghe được, ta ủng hộ ngươi.”

Như Ý phu nhân bình tĩnh nói. Thác Bạt Thiên Lý cười cười, nàng ủng hộ thì được cái gì, trong tay nàng không binh không tốt, lấy cái gì ủng hộ mình. Như Ý phu nhân hiểu nụ cười của hắn, liền mị hoặc nói:

“ Ta chắc chắn sẽ khuyên bảo được Thác Bạt Duyệt ủng hộ ngươi, trong tay hắn có ba nghìn binh lính tinh tráng, có thể trở thành hậu thuẫn cho ngươi.”

Thác Bạt Duyện là thân đệ của Thác Bạt Hỉ, cũng là người rất thích tranh đấu tàn nhẫn, trong tay hắn có một vạn nô lệ người Đảng Hạng, thế lực chỉ đứng sau Thác Bạt Hỉ. Lời nói của Như Ý phu nhân khiến cho Thác Bạt Thiên Lý động tâm, hai đứa con trai của thúc phụ đều chết trong tay Dã Lợi Bình, hắn hiện tại không có người thừa kế, nếu như có thể lấy được binh quyền trong tay hắn, như vậy mình chẳng phải có quyền lên tiếng sao.

Nghĩ vậy, Thác Bạt Thiên Lý liếc qua bộ ngực cao ngất của Như Ý phu nhân, hạ giọng nói:


“ Ta không cần sự ủng hộ của hắn, ta muốn người của hắn, nếu ngươi có thể giúp ta hoàn thành việc này, tương lai ngươi sẽ làm hậu của ta.”

Sắc mặt Như Ý phu nhân biến đổi một chút, nàng hiểu rõ ý tứ của Thác Bạt Thiên Lý, cúi đầu trầm tư một lát, nàng nói dứt khoát:

“ Vậy trước tiên ngươi phải làm nhi tử của hắn mới được.”

“ Chỉ cần có thể lấy được một vạn người của hắn, kể cả làm cháu hắn ta cũng không ngại?”

Thác Bạt Thiên Lý chắp tay sau lưng lạnh lùng nói.

Trong không khí đã có chút hương vị mùa hè, hành lang Hà Tây đầu mùa hạ yên lặng, phía xa xa là bầu trời bao la vào mùa hạ lại không hề yên tĩnh, mùa xuân đi qua đã tặng cho thời tiết một khí hậu nóng bức, luồng nhiệt khí quen thuộc luôn bao phủ khắp nơi, đồng ruộng bốn phương tám hướng đầu có một cảm giác vui sướng khi sắp tới mùa thu hoạch.

Mấy ngày trước nha môn Vũ Uy quận đều đình chỉ tất cả công vụ, tất cả quan viên đều tới ruộng đồng trợ giúp gặt lúa, trong thành Vũ Uy có vẻ trống trải, người qua đường rất thưa thớt, nhưng trên mặt ai ai cũng hiển lộ sự vui mừng. Trước cửa phủ đô đốc, vài tên thám báo kỵ binh phong trần biết được đô đốc đã tới ngoài thành, liền quay đầu ngựa hướng về phía ngoài thành chạy như bay, bọn họ mang về tin tức tình báo từ Tây Vực mới nhất.

Trương Hoán mang theo một đám người trẻ tuổi thắm thú tình hình mọi người đang bận rộn thu hoạch tại đồng lúa, trong khoảng thời gian này tâm tình của hắn rất tốt, được ông trời chiếu cố, mấy năm trước Hà Tây liên tục gặp tai họa nay đã có mùa thu hoạch lớn đầu tiên, khiến cho Vũ Uy quận từ trên xuống dưới đều vui mừng. Tuy nhiên điều làm cho Trương Hoán mừng rỡ hơn cả là mấy ngày trước Bùi Oánh thân thể không khỏe, được thầy thuốc chuẩn đoán là mang thai, hắn sắp được làm cha.

biglove

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt