Danh Môn

Chương 141: Mưu lấy Hà Tây (4)




Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 140: Mưu lấy Hà Tây (4)

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Sắc mặt Vi Thanh trở nên trắng bệch khác thường, hàng mi dài hạ xuống rồi đột nhiên phát ra nỗi cừu hận khắc cốt ghi tâm. Vi Thanh bước tới từng bước một. Hắn hung tợn đâm kiếm xuyên qua ngực Triệu Đức Niên rồi hắn lại nhanh chóng rút kiếm ra, cắt ngang yết hầu của Triệu Đức Niên. Năm ngón tay Triệu Đức Niên đỡ cổ họng. “ ọc, ọc” hai tiếng vang lên rồi hắn ngã phịch xuống đất.

“ Ném hắn ra ngoài cho chó hoang” .

Vi Thanh ném kiếm xuống đất, hắn lạnh lùng ra lệnh: “ Quân Hà Tây không được phép nhúc nhích. Quân đội còn lại tiếp tục theo ta truy kích về phía đông. Người đuổi tới trước tiên thăng ba cấp, tiền thưởng vạn quan tiền” .

Trong bóng đêm lạnh lẽo, quân Thiên Kỵ doanh giục ngựa chạy như bay như thanh trường đao sắc bén, lặng lẽ đâm tới thành Hội quận . Hội quận nằm cách bờ đông Hoàng Hà năm mươi dặm. Dân cứ chưa tới vạn hộ, có một ngàn quân Sóc Phương trú đóng, do một tên thiên tướng chỉ huy.

Bởi vì Hội quận là lá chắn đầu tiên phòng ngừa quân Thổ Phiên, dân cư dù không nhiều lắn nhưng thành trì được xây dựng rất cao, chắc chắn, đào hào xung quanh để bảo vệ thành, dễ thủ khó công.

Trương Hoán đứng trên đỉnh một ngọn đồi bên ngoài thành năm mươi dặm, chăm chú nhìn thành trì ở phía xa. Hắn đang chờ đợi, chờ thám báo mang về thông tin tình báo cụ thể. Phía sau hắn chưa tới trăm dặm, năm vạn quân truy đuổi chia làm ba đường, hướng tới đây bao vây.

Một điểm đen xuất hiện ở phía xa. Điểm đen đó càng lúc càng gần. Thám báo đi tìm hiểu tin tức đã quay về. Tên thám báo giục ngựa chạy lên đỉnh đồi, bẩm báo với Trương Hoán: “ Tướng quân, bên trong thành có hai kho lúa do một ngàn quân canh giữ. Nghe nói chủ tướng là con trai của Tân Vân Kinh” .



“ Con trai của Tân Vân Kinh?” Trương Hoán thoáng ngẩn người: “ Vậy không phải là Tân Lãng sao?”

“ Đúng rồi! Nhất định là hắn” Đột nhiên Trương Hoán nhớ ra lần trước ở Khúc Giang Trì, hắn đã gặp Lệ Phi Trực. Lệ Phi Trực đã nói Tân Lãng đã nhập ngũ ở Sóc Phương, nhậm chức Thiên tướng mà Hội quận nằm trong sự khống chế của Tân Vân Kinh. Đương nhiên Tân Lãng trấn thủ ở đây.

Nghĩ tới đó, lập tức Trương Hoán lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho một tên thân binh và nói: “ Ngươi mang tấm danh thiếp này giao cho Tân Lãng, hãy nói rõ với hắn là ta bị Vi Thanh truy đuổi, không có chỗ trốn. Nếu hắn niệm tình cố nhân, hãy cho ta mượn Hội quận trong vòng mười ngày. Sau mười ngày ta sẽ rời khỏi đó” .

Tên thân binh nhận lệnh vội vã lên đường. Ứơc chừng nửa canh giờ sau, có mấy chục kỵ binh từ phía thành chạy tới, bóng đen chập chờn, lướt nhanh tới bên này.


“ Có phải Khứ Bệnh huynh không?” Bóng đen dẫn đầu xông lên đỉnh đồi, cười to hỏi.

Đúng là Tân Lãng. Trương Hoán vo cùng vui mừng. Có Tân Lãng, việc lấy Hà Tây bớt đi được ba phần phức tạp. Trương Hoán tươi cười ra nghênh đón. Tân Lãng, toàn thân mặc áo giáp, dáng người khôi ngô cao lớn, cực kỳ uy phong.

Hai người đã gần một năm không gặp nhau nên lần gặp nhau này vô cùng cao hứng. Tân Lãng bước tới đấm vào vai Trương Hoán một quyền, cười nói: “ Một năm nay, uy danh Trương Khứ Bệnh Hà Đông nhét đầy lỗ tai ta, khiến ta vô cùng hâm mộ”.

Trương Hoán vuốt vai cười gượng nói: “ Ngươi chỉ nghe tiếng tốt nhưng ngươi lại không biết ta đang thập tử nhất sinh” .

Tân Lãng gật đầu, hắn thở dài nói: “ Thật ra ta cũng thực lòng tin phục. Tháng năm năm nay tiên đế ngự gia thân chinh, ta cũng đã từng tải lương tới thành Tây Thụ Hàng, khi nghe nói bệ hạ bị vây khốn, ta liền quay trở về nhưng lại chưa từng nghĩ tới việc tới Hàn Nhĩ Đoá Bát Lý. Có thể thấy cơ hội của mọi người ngang nhau, chỉ là ai nắm bắt được cơ hội” .

Trương Hoán liếc nhìn Tân Lãng, thấy ánh mắt u buồn của hắn liền cười nói: “ Đó là bởi vì ta có gia chủ dung túng, đương nhiên có can đảm ra tay nhưng ngươi thì khác. Ngươi không có lệnh mà đi, Vi Ngạc có tha cho ngươi không? Ông ta đã có ý định đánh Tân gia Hà Tây các ngươi. Nếu ngươi bị ông ta nắm được nhược điểm, ông ta há có thể bỏ qua cơ hội đó không?”

Trương Hoán đã nói đúng tâm sự của Tân Lãng. Tân Lãng thở dài. Một hồi lâu sau Tân Lãng bất đắc dĩ nói với Trương Hoán: “ Chuyện Hà Tây không phải đơn giản như ngươi nghĩ. Ngay lúc này không thể nói hết được. Trước tiên ngươi cứ vào thành. Thủ hạ của ta là thân binh của phụ thân, không phải là người của Vi Ngạc. Ngươi cứ yên tâm” .


Trương Hoán cười, cả hai giục ngựa xuống đồi. Thiên Kỵ doanh đi theo hai người tiến vào thành Hội quận.

Thành Hội quận rất rộng rãi, ước chừng ba dặm. Dân cư trong thành chừng mấy vạn, nhà cửa nghiêm chỉnh, không cũ nát như huyện thành Diên Tây. Ở thành tây còn có một đám đất đủ để lập quân doanh chứa vạn người. Thiên Kỵ doanh đã lang bạt Lũng Hữu hơn nửa tháng, cả người và ngựa đều mệt mỏi, tinh thần uể oải. Rốt cuộc hôm nay mới có một chỗ nghỉ chân. Thế nhưng với sự việc trước mắt nên không ai dám trễ nải, tất cả đều đi chuẩn bị phòng ngự. Mấy vạn quân truy đuổi phía sau sắp tới nơi.

Ở phủ nha quan Thứ sử, Bùi Oánh đi vào hậu viện, nói chuyện phiếm với thê tử mới cưới của Tân Lãng trong khi Trương Hoán và Tân Lãng ngồi bên ngoài nghe Tân Lãng thuật lại biến cố Hà Tây.

“ Chuyện xảy ra ở sự biến thành Tây Thụ Hàng. Cha ta phái hết một vạn quân tinh nhuệ Hà Tây cùng với tám vạn quân Lũng Hữu cùng nhau bắc tiến cứu giá. Lộ Tự Cung đảm nhiệm chức chủ tướng nhưng khi tới Hạ Nam Sơn Bắc thì trúng phục kích của quân Hồi Hột, Lộ Tự Cung lệnh cho quân Hà Tây đoạn hậu nên tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Hạ Bạt Hỉ, đại tướng đắc lực nhất của phụ thân không may bỏ mình, cuối cùng chỉ còn không tới bốn nghìn người, quân quyền bị Lộ Tự Cung cướp mất. Bốn ngàn tàn quân cuối cùng này cũng không thể quay về Hà Tây” .

Nói tới đây dáng diệu Tân Lãng vô cùng đau thương. Hắn bực tức đấm một quyền vào đùi mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Đồ thất phu hèn hạ. Cuối cùng đương nhiên Lộ Tự Cung tự mình chỉ huy một vạn quân tiến vào Hà Tây. Cha ta đành phải cáo bệnh, xin triều đình cho từ quan “ .

“ Vậy tại sao Vi Ngạc lại cho phép người đóng quân ở Hội quận?”

Tân Lãng hừ một tiếng nói: “ Vì cha ta ở Hà Tây được lòng dân. Vi Ngạc muốn mê hoặc dân chúng Hà Tây nên mới cho ta đóng quân ở đây. Một khi Vi Ngạc đứng vững ở Hà Tây, người thứ nhất ông ta đối phó chính là ta” .

Trương Hoán trầm ngâm một lát rồi đột nhiên hắn hỏi: “ Không biết bây giờ lệnh tôn đại nhân thế nào?”


“ Phụ thân đang ở quận Kim Thành, hết năm nay sẽ đi Trường An” .

“ Không biết Bách Linh huynh có tính toán gì cho tương lai không?'

Tân Lãng cười gượng nói: “ Ta còn có thể tính toán gì đây? Hội quận này còn ở được thì sẽ ở, không ở được thì sẽ đi Trường An. Với mối quan hệ của phụ thân, làm chức quan nhỏ hẳn không vấn đề gì'.


Trương Hoán trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói: “ Bây giờ tuy thiên hạ là thái bình, bảy đại thế gia chiếm cứ các châu quận. Thứ tử, con nhà nghèo muốn xuất đầu lộ diện sao mà khó khăn vậy? Ta có một chút nền tảng lại không cam lòng làm tay sai cho người. Vừa lúc lệnh tôn đã cáo lão, thế cục Hà Tây rung chuyển, Vi gia chưa đứng vững. Ta muốn nhân cơ hội này cướp lấy Hà Tây trong tay Vi Ngạc làm căn cứ, từng bước phát triển về hướng tây. Nếu như Bách Linh huynh nguyện ý, hãy lưu lại trợ giúp ta một tay”.

Tân Lãng trầm ngâm một lát rồi trả lời: “ Ta không có năng lực cùng đảm lược làm đại sự như Khứ Bệnh huynh, tự biết bản thân không làm nên cơm cháo gì. Khi đi Mã An Lĩnh đốt cháy quân lương, ta đã là thuộc hạ của Khứ Bệnh huynh. Bây giờ ta lại đi theo Khứ Bệnh huynh cũng là điều đương nhiên nhưng mà ta chỉ thay mặt cho chính mình, không thể đại diện cho Tân gia. Cha ta có thể giúp huynh hay không thì ta không thể nói trước”.

“ Huynh yên tâm. Ta mời huynh chứ không liên quan gì tới lệnh tôn”.

Trương Hoán ngẩng đầu lên nói vẻ hãnh diện: “ Nếu ngay cả Hà Tây nho nhỏ ta còn không khống chế được thì tương lai sau này sao có thể khống chế thiên hạ” .

Tân Lãng kinh ngạc nhìn Trương Hoán. Đột nhiên hắn nhận thấy từ Trương Hoán toát ra một khí phách không biết lùi bước kiên quyết chịu chết nhưng phải đánh một trận quyết chiến. Trong lòng Tân Lãng vô cùng kính trọng, khiếp sợ một cách dị thường. Đột nhiên từ sâu thẳm đáy lòng Tân Lãng dần dần xuất hiện một cảm giác nguyện sống chết vì Trương Hoán. Tân Lãng nắm chặt hai tay, giống như hắn thấy được tương lai của mình trên người Trương Hoán. Đây chính là quyết định lớn nhất trong đời hắn. Trong nháy mắt Tân Lãng trở nên vô cùng kiên định.

Tân Lãng lui lại sau rồi quỳ xuống nói: “ Tân Bách Linh nguyện đi theo chúa công. Vạn chết không từ”.

Trương Hoán vội vàng đỡ Tân Lãng dậy, cười nói: “ Lúc đầu chúng ta cùng nhau đi đập phá huyện nha Vạn Niên thì vô cùng hăng hái nhưng cuối cùng nhanh chóng đường ai nấy đi. Bây giờ ông trời lại khiến chúng ta cùng nhau thu phục thiên hạ. Có Bách Linh huynh làm bạn, cả đời Trương Hoán này đã đủ rồi”.

Đêm đã khuya, Trương Hoán từ từ đi lên tường thành. Binh lính đã chuẩn bị xong cho trận đại chiến, sức cùng lực kiệt chìm vào giấc ngủ. Trên tường thành chỉ có gần trăm tên lính canh gác, cảnh giác nhìn ra bãi đất trống bên ngoài thành.

Hội quận là yết hầu từ Hà Tây nối với Lũng Hữu, có vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng. Bên trong thành có rất nhiều vật tư chuẩn bị chiến tranh, cung tên, đá tảng, gỗ súc, dầu lửa thậm chí là lương thực. Năm Khánh Trị thứ ba, năm vạn quân Thổ Phiên dưới sự chỉ huy của Đại tướng Mã Trọng Anh tấn công Lũng Hữu. Đô Đốc Lương châu khi đó là Lệ Phi Nguyên đã rút lui về Hội quận. Ông ta chỉ dựa vào tường thành chắc chắn cùng vật tư chiến tranh đầy đủ, thủ vững hơn nửa năm khiến quân Thổ Phiên cuối cùng không thể chiếm được Lũng Hữu.

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt