Danh Môn

Chương 128: Ma cao một trượng (2)




Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 127: Ma cao một trượng (2)

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Nói xong ánh mắt sáng ngời của Trương Hoán chăm chú nhìn Bùi Oánh. Bùi Oánh nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Trương Hoán tức thì càng đỏ mặt nhưng trong lòng nàng đang cực kỳ khẩn trương phán đoán lời của Trương Hoán là thật hay giả. Món ân tình này đối với nàng không lớn mà cũng chẳng nhỏ. Một khi nàng và Trương Hoán đã có hôn ước vậy nàng trợ giúp hắn xuất quan cũng là đương nhiên nhưng nàng sẽ không thể tha thứ cho hắn nếu bị lừa gạt.

Trương Hoán tuy là người của Trương gia nhưng tổ chim đã bị phá. Hà Đông không còn là vùng đất yên ổn cho hắn sinh sống. Hắn muốn đi tới Hà Tây, khi đó phải đi qua Lũng Hữu hay phải mượn đường Hà Đông theo đường xa. Đi Lũng Hữu thì tuyệt đối không thể nào. Hắn tuyệt đối không thể ra khỏi Phượng Tường vì vậy hắn mới đồng ý gia nhập với phụ thân, vì vậy hắn mới đồng ý lấy mình. Lúc này Bùi Oánh phán đoán là Trương Hoán nói thật. Hắn muốn đi Hà Tây.

“ Nam nhi sao không mang ngô câu, thu quan ải năm mươi châu” Đột nhiên Bùi Oánh cảm giác nhiệt huyết trong người dâng trào. Đây chính là ước nguyện từ nhỏ của nàng. Mỗi khi đọc câu này, nàng luôn có một cảm giác kích thích như cầm kiếm nơi biên thuỳ xa xôi. Mặc dù đây chỉ là giấc mộng của nàng nhưng nam tử anh tuấn uy vũ trước mắt nàng này hoàn toàn có thể. Hơn nữa sau này người này còn là trượng phu của nàng.

Đột nhiên Bùi Oánh ngẩng đầu, nàng nói không chút do dự: “ Vậy tướng quân muốn ta đi lúc nào?”

“ Bây giờ” Trương Hoán cười nhẹ nhàng nói.

Ngày hai mươi chín tháng mười năm Khánh Trị thứ mười sáu. Hoàng cung Đại Đường xảy ra đại loạn kinh thiên động địa. Thiên tử Đại Đường - Lý Hệ bị Thái hậu Trương Lương đánh thuốc độc, ngay sau đó Trương Lương sợ tội cũng tự sát. Tin tức truyền ra khiến thiên hạ chấn động. Thôi Viên lấy lý do ngăn chặn đại loạn trong nước, phòng ngừa quân Hồi Hột xâm nhập phía nam từ mạn bắc đã phái tám vạn quân Sơn Đông, mượn đường Trần Lưu, vượt qua Hoàng Hà, quân tiên phong tiến thẳng tới Hà Đông. Tiền đồn thứ nhất là quận Bình Dương. Thứ sử Bình Dương, Trương Nhược Cẩm mở cổng thành nghênh đón quân Sơn Đông bắc tiến kháng Hồ.



Cùng lúc đó tả Tướng quốc Bùi Tuấn cũng lấy danh nghĩa tăng cường bố phòng Hà Đông, phái Tiết độ phó sứ Phạm Dương là Bùi Sĩ chỉ huy năm vạn quân Hà Bắc từ quận Thường Sơn tiến tới Hà Đông. Trong vòng ba ngày đã lấy được Sóc Quận, Đại Quận, quận Vân Trung. Bốn vạn quân được Đoàn Tú Thực phái tới đó dưới sự chỉ huy của Đại tướng Hàn Kiến tuyên bố phục tùng Bùi Tướng quốc, gia nhập quân Hà Bắc.

Hà Đông nổi phong ba, tình hình biến đổi nhanh chóng. Quân tiên phong của hai nhà Thôi, Bùi chủân bị chạm trán với nhau.

Đêm khuya, thành Trường An xuất hiện cơn mưa đông đầu mùa. Trong cơn mưa cùng với tuyết rơi dày, rét lạnh thấu xương, một chiếc xe ngựa chạy như bay qua cổng chính của Bùi phủ. Ngay lập tức trước cổng Bùi gia lại trở nên yên tĩnh. Không bao lâu sau một chiếc xe ngựa cùng với tiếng vó ngựa dồn dập từ đằng xa nhanh chóng chạy tới.


Trong thư phòng vẫn sáng ánh đèn. Bùi Tuấn chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng. Vị tả Tướng quốc đại nhân này không vì quân Hà Bắc đang giành thắng lợi như chẻ tre mà vui mừng, ngược lại có vẻ Bùi Tuấn vô cùng tức giận. Ông ta vừa mới được biết nữ nhi Bùi Oánh của mình viết thư báo rằng bản thân muốn tòng quân nơi biên cương xa xôi, lập nghiệp vì đất nước.

“ Hồ đồ!” Bùi Tuấn tức giận đập tay xuống án khiến Bùi Minh Viễn đứng bên cạnh giật mình kinh hãi. Trong trí nhớ của Bùi Minh Viễn, phụ thân hắn luôn là một người tao nhã, ôn tồn. Đây là lần đầu tiên phụ thân hắn tức giận.

Bùi Tuấn tức giận thở hổn hển. Mười này trước Trương Hoán trước khi ra đi đã lừa gạt nữ nhi của ông ta đi cùng. Hắn còn phái người chuyển cho ông ta một phong thư nói khiến ông ta không thể không hạ lệnh thả Thiên Kỵ doanh của Trương Hoán ra khỏi Đồng Quan, đổi lại Trương Hoán sẽ đi tới quận Hà Đông ngăn cản quân của Thôi Viên bắc tiến nhưng sau đó Trương Hoán không thả nữ nhi của ông ta theo như đã hứa hẹn mà hắn lại còn mang theo Bùi Oánh vượt qua Hoàng Hà. Thế nhưng bây giờ Trương Hoán lại bỏ quận Hà Đông, không tiếp tục bắc tiến. Chẳng lẽ nữ nhi của ông ta hồ đồ rồi sao. Chẳng lẽ nữ nhi của ông ta không biết rằng đi để chịu chết sao?

“ Phụ thân, hài nhi cảm thấy chuyện này có khi cũng là một chuyện tốt” Bùi Minh Viễn ở bên cạnh dè dặt nói: “ Nói thế không phải Trương Hoán có thành ý tham gia với phụ thân sao? Nếu muội muội ở bên người hắn, hắn cũng thuận tình hợp lý trở thành người của phụ thân” .

“ Hợp lý cái rắm! Sao hả? Là Hà Tây, đi Hà Tây thì cũng được nhưng như vậy phải đi qua địa bàn của Vi Ngạc. Vi Ngạc như con cá sấu, hắn sao có thể bỏ qua miếng thịt béo này?”

“ Nhưng không phải đầu năm nay Trương Hoán đã đi qua rồi sao?”

“ Con khờ thật hay chỉ giả ngu? Cha con có được ngày hôm nay chẳng lẽ chỉ dựa vào thiện nam tín nữ sao? Đầu năm nay hắn có thể qua được là vì Vi gia bị tổn thương nghiêm trọng nên Vi gia mới bất đắc dĩ bỏ qua. Huống chi khi đó còn có Trương Nhược Hạo, Vi Ngạc cũng phải nể mặt. Bây giờ hai nhà Thôi, Bùi chia cắt Hà Đông, ông ta không nổi lòng tham sao? Lúc này Trương Hoán mà tới, đúng lúc cho ông ta nhét kẽ răng của mình”.


Bùi Tuấn lại nghĩ tới nữ nhi yêu quý nhất đang nằm trong tay Trương Hoán, ông ta không khỏi nóng lòng như lửa đốt. Nhưng bây giờ tất cả đã ngoài tầm với của ông ta. Vậy phải làm gì bây giờ?

“ Xin phụ thân không nên nóng nảy. Hài nhi cảm thấy chuyện này nhất định sẽ không kết thúc như vậy” Bùi Minh Viễn nhìn thấy sự lo lắng trong mắt phụ thân. Hắn liền an ủi: “ Hài nhi và Trương Hoán đã nói chuyện với nhau mấy lần. Hắn là người mưu tính sâu xa, nhìn người thấu đáo, nhìn xa trông rộng. Hài nhi nghĩ nhất định Trương Hoán đã nghĩ tới dã tâm của Vi Ngạc và có kế sách đối phó. Hơn nữa hài nhi tin tưởng mục đích chính thức của hắn đi Hà Đông không phải là chỉ để mượn đường”.

Nói tới đây Bùi Minh Viễn thấy phụ thân mình vẫn không nói gì liền thầm sợ hãi. Hắn ngừng lại không dám nói nữa. Bùi Tuấn liếc mắt nhìn Bùi Minh Viễn, ngạc nhiên hỏi: “ Tại sao không nói nữa?”

Bùi Minh Viễn thấy phụ thân đang nghe mình, nỗi sợ hãi trong lòng bay mất, hắn nói tiếp: “ Hài nhi thiết tưởng mục đích chính thức của hắn là nhân dịp Trương Phá Thiên vẫn còn ở Trường An, Hà Động đại loạn, sẽ nhân cơ hội chiếm lấy tài sản của Trương gia, thậm chí quân Hà Đông, tăng cường thêm lực lượng cho mình”.

Tâm trạng Bùi Tuấn dần dần bình tĩnh lại. Con ông ta nói không sai. chỉ cần nhìn lần này Trương Hoán và Thôi Tiểu Phù liên thủ với nhau giết chết Lý Hệ, giá hoạ cho Trương Lương là thấy Trương Hoán không phải là người thường. Hơn nữa Bùi Minh Viễn cũng đã nhắc nhở ông ta. E rằng mục đích chủ yếu của Trương Hoán khi giết chết Lý Hệ chính là tạo ra cục diện hỗn loạn, nhân cơ hội cướp lấy tài sản của Trương gia.

Nếu quả thật như vậy, Trương Hoán thực sự là một người kiêu hùng, cực kỳ lợi hại. Bùi Tuấn khẽ vuốt râu. Có lẽ chính mình đã quá lo lắng. Nếu nữ nhi của mình có thể gả cho Trương Hoán, đây thực sự là một chuyện tốt đối với Bùi gia.


Cơn lo lắng của Bùi Tuấn qua đi, ông ta lại suy nghĩ về cục diện Hà Đông. Ông ta cảm thấy sẽ không thể tránh được xung đột với Thôi gia. Bây giờ cần phải giải quyết mâu thuẫn này thế nào sao cho ổn thoả. Đây là chuyện cực kỳ khó giải quyết nhưng lại vô cùng cấp bách.

Đúng lúc đó tiếng bước chân vội vã vang lên bên ngoài. Giọng nói của quản gia vang lên ngoài cửa vẻ hấp tấp: “ Lão gia, Thôi Tướng quốc tới, đang ở ngoài cầu kiến” .

Bùi Tuấn ngẩn người. Lập tức ông ta cười ha hả, gấp rút ra lệnh: “ Mau ra cổng, nghênh đón Thôi Tướng quốc vào” .

“ Kẹt, kẹt” Cánh cổng chính của Bùi phủ nặng nề mở ra, phát ra những âm thanh chói tai. Thôi Viên chắp tay sau lưng đứng trên bậc thềm chờ đợi chủ nhân ra đón.


Mấy ngày hôm nay chính là khoảng thời gian thư thái, dễ chịu nhất trong mười năm nay của Thôi Viên. Cuối cùng ông ta có thể xuất binh lấy Hà Đông, dùng phương pháp thực tế nhất để thực hiện giấc mơ trong mười năm qua của mình. Hà Đông cuối cùng cũng đổi chủ, trở thành món ăn ngon của Thôi Viên.

Món ăn dù rất ngon nhưng đáng tiếc là không thể hưởng thụ một mình. Một đôi đũa khác không khách sáo chút nào giơ lên cướp mất của ông ta một nửa. Thế nhưng Thôi Viên không vì thế mà tức giận. Bùi Tuấn mỉm cười tủm tỉm khoanh tay đứng nhìn ông ta một mình độc chiếm Hà Đông mới là chuyện khó tin nhất trên thế gian này.

Thôi Viên hiểu rất rõ một đạo lý: Cho dù là ai, cho dù là bất kỳ chuyện nào cũng không bao giờ có thành công tuyệt đối. Cuối cùng nhất định phải tìm ra cách giải quyết lý trí một cách hợp lý. Chính vì lý do này hôm nay Thôi Viên mới có chuyến viếng thăm Bùi Tuấn đặc biệt này. Không cần xét đoán bất kỳ việc gì khác, chỉ cần nhìn thấy đích thân Bùi Tuấn ra mở cổng là đủ hiểu bản thân Bùi Tuấn cũng muốn tìm kiếm một giải pháp thăng bàng.

“ Bằng hữu phương xa tới thăm, thật sự rất cao hứng” Bùi Tuấn cười đi ra ngoài cổng nghênh đón: “ Thôi huynh, hai năm nay huynh chưa tới phủ ta. Huynh đáng bị phạt thế nào?”

Thôi Viên cười cười nói: “ Người đáng phạt chính là Bùi tướng. Chẳng lẽ Bùi tướng đã quên? Đầu năm nay ta còn tới phủ cầu thân” .

“ Đúng rồi! Đúng rồi!” Bùi Tuấn cười nói: “ Nha đầu Oánh nhi chết tiệt của nhà ta mấy hôm trước bị ta trách mắng mấy câu đã bỏ chạy về quận rồi” .

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt