Danh Môn

Chương 109: Chính thức giao phong (2)




Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 108: Chính thức giao phong (2)

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Bao nhiêu năm nay hình ảnh cái giếng khô đó vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu nàng.

Khi nàng lớn lên, nàng xuất gia vào năm mười sáu tuổi, vào năm ấy nàng cũng biết được hung thủ giết toàn bộ gia đình nàng lại chính là Lý Hệ, Thiên tử Đại Đường ngày hôm nay, còn cả đương kim Thái hậu Trương Lương trốn ở trong thâm cung.

Ngay khi đó lòng thù hận bùng phát trong lòng nàng. Nàng khao khát được báo thù cho phụ mẫu, báo thù cho toàn bộ cuộc sống của nàng. Hai mươi mấy ngày trước Thôi Tướng quốc đột nhiên tới tìm nàng, nói với nàng Lý Hệ đã đi Thái Nguyên, cơ hội báo thù của nàng đã tới.

Sắc trời chuyển dần tới hoàng hôn. Ánh mắt của Lý Phiên Vân chậm rãi thu lại, nàng đi tới trước giường, lấy một chiếc tiêu bằng ngọc bích từ trong một chiếc túi ra. Đây là vật Thôi Viên giao cho nàng trước khi đi. Thân tiêu lành lạnh, không có rãnh, nó được tạo thành bởi một khối ngọc bích cực phẩm.

Lúc này Lý Phiên Vân vô tình nhìn vào trong gương, trong gương xuất hiện một cung nữ tuyệt mỹ. Lý Phiên Vân nhíu mày, nàng không thích trang điểm, càng không thích loại trang phục diêm dúa. Điều này làm nàng thấy không tự nhiên.

“ Người đâu?”

Một thị nữ từ ngoài cửa bước vào nói: “ Xin tiểu thư hãy bảo ban” .

“ Đi lấy cho ta một chậu nước vào đây” .

“ Dạ” Thị nữ thi lễ rồi quay người bước đi.

“ Chờ một chút” Lý Phiên Vân thở dài nói: “ Thôi bỏ đi, không cần lấy nước nữa” Nếu ngay cả việc nhỏ nhoi này nàng cũng không chịu đựng được thì nàng có thể báo thù được không?



“ Ngươi đi gọi Kim Ti Cơ và Ngân Ti Cơ tới đây” Lý Phiên Vân đi lại phía cửa sổ, ánh trăng đã lên, treo cao như chiếc móc câu, giống hệt như ánh trăng nàng nhìn thấy mười sáu năm trước dưới giếng khô.

“ Lý Hệ, ta đã đợi ngày này rất lâu rồi” Giọng nói của nàng âm trầm, giống như ngưng đọng nỗi mong chờ hàng vạn năm vậy.

Phía trước ngựa xe như nước. Từng quan viên một xuống xe ngựa. Hôm nay Thiên tử Đại Đường mở tiệc chiêu đãi trong cung, mời các quan viên Thái Nguyên từ lục phẩm, kể cả thượng quan lưu lại ở Bắc Đô cũng được triệu tập. Thái Nguyên doãn, Thiểu doãn, Lục sự tham quân sự cùng với huyện lệnh tất cả các huyện của Thái Nguyên. Ngoại trừ quan lại đương chức còn có rất nhiều lão thần cáo lão về quê, các tản quan có tước vị. Hơn nữa Lý Hệ còn đặc biệt mời tới mười lão nhân đã ngoài chín mươi tuổi.

Trong Kỳ Lân điện ở cung Tấn Dương có sặp đặt bàn tiệc dài. Trên bàn tiệc có đặt đầy những món ăn ngon. Cung Tấn Dương chỉ có mười mấy cung nữ cùng thái giám nên không thể đảm trách bữa tiệc quy mô lớn như vậy. Tất cả rượu và thức ăn đều do những tửu lâu nổi tiếng ở Thái Nguyên cung cấp vì vậy tất cả các tửu lâu này đều ngừng kinh doanh một ngày, huy động tất cả khả năng của mình.

Chưa tới giờ nên Thiên tử vẫn chưa xuất hiện. Đám quan viên túm năm tum ba nói chuyện với nhau. Chủ đề chủ yếu chính là nhạc hội Tam Tấn Khúc mấy ngày trước cùng với cuộc thi đấu mã cầu sắp tổ chức ở Trường An.


Bởi vì không có nhiều quan viên nên Trương Hoán và Chu Thử đều có may mắn có chỗ ngồi. Dù hai người là Trung lang tướng tứ phẩm nhưng vì Trương Hoán có tước vị nên địa vị cao hơn Chu Thử rất nhiều. Trương Hoán đang bị một ông già người nhỏ gầy kéo lại. Người này là sư phụ của Tấn Vương, tên là Cù Tử Du. Ông ta chính là một người mê đánh cược mã cầu chính hiệu. Hàng năm ông ta đều bỏ chừng mấy ngàn quan đánh cược mã cầu nhưng đáng tiếc ông ta chưa bao giờ thắng. Năm nào cũng vậy sau khi thi đấu xong ông ta cũng thề không đánh nữa nhưng rồi khi tới ngày thi đấu tiếp theo tất cả lời thề của ông ta đều bị vứt lên chín tầng mây. Khi biết cuộc thi đấu mã cầu năm nay sắp được tổ chức, cơn nghiện đánh cuộc của ông ta lại bùng phát. Ông ta đặt một phát ba ngàn quan tiền vào đội mã cầu quân Lũng Hữu vì năm ngoái đội này đứng đầu bảng.

“ Trương tướng quân, tại hạ mới nhận được tin tức, trận cuối cùng tranh đầu bảng được cử hành ở Đông Nội uyển. Tướng quân nghĩ đội Lũng Hữu của Vương Tử Phục dùng tay trái đánh bóng có thể thích nghi được với sân đấu ở đó không?”

Ánh mắt Cù Tử Du vô cùng lo lắng. Ông ta còn nhớ rõ năm kia, trận tranh ngôi đầu bảng cũng tiến hành ở Đông Nội uyển. Kết quả đội quân Lũng Hữu thất bại dưới tay đội quân Hà Bắc. Sau đó ông ta đã cẩn thận nghiên cứu và cuối cùng có kết luận rằng là vì trận đấu diễn ra vào buổi sáng, đội quân Lũng Hữu của Vương Tử Phục vì dùng tay trái đánh bóng, bị mặt trời sói nên hiệu suất đánh trúng mục tiêu không cao và thua.

“ Trương tướng quân, ngài có thể nghĩ ra cách khiến cho Đông Nội uyển không thể tiến hành trận đấu hay là làm cho trận đấu tranh ngôi đầu bảng diễn ra vào chính ngọ, lão phu nhất định sẽ có hậu tạ”.

Trương Hoán thất thần nhìn Cù Tử Du, hắn cười tới mức mỏi nhừ cả quai hàm. Trương Hoán muốn đi nhưng cánh hắn đã bị Cù Tử Du nắm chặt. Thay đổi giờ thi đấu hay không không quan trọng điều quan trọng là rốt cuộc đối phương là ai?

“ Trương tướng quân!” Tổng quản nội thị Trần Tiên Phủ vội vàng chạy tới, ông ta liếc nhìn Cù Tử Du rồi nói nhỏ với Trương Hoán: “ Bệ hạ cho mời tướng quân” .

Trương Hoán phấn chấn tinh thần. Hắn áy náy với lão nhân đã đặt kỳ vọng quá lớn vào hắn nói: “ Quân mệnh không thể làm trái. Ngày khác chúng ta nói chuyện sau” .

“ Vậy Trương tướng quân đang ở đâu? Ngày mai ta sẽ tới thăm tướng quân” .

“ Cái này …” .


Trương Hoán nói tới đó rồi cùng Trần Tiên Phủ bỏ đi. Từ xa vang lên một giọng nói không cam chịu: “ Trương tướng quân, buổi tối ta sẽ tới tìm tướng quân” .

Câu nói này của ông ta khiến cho rất nhiều người liếc xéo.

Trương Hoán theo Trần Tiên Phủ vội vàng đi tới nội cung. Trần Tiên Phủ ra hiệu cho Trương Hoán đứng lại rồi ông ta đi vào trước bẩm báo. Trương Hoán nhìn qua cánh cửa khép hờ. Hắn nhìn thấy Lý Hệ đang ngồi ngay ngắn trên sạp nghe tổng quản cung Tấn Dương bẩm báo. Giọng nói của viên tổng quản the thé vang lên lọt vào tai Trương Hoán: “ Hoàng thượng, cung Tấn Dương không có kịch ca múa, buổi tiệc có vẻ nhạt nhẽo. Lão nô có ý mời ba đội đứng đầu Tam Tần khúc hội lần này tới hiến nghệ cho bệ hạ. Vừa hay hôm nay có buổi tiệc, không hay bệ hạ có ân chuẩn không?”

Rõ ràng Lý Hệ rất hứng thú, hắn cười ha hả nói: “ Khi vào thành Trẫm đã nghe nói việc này. Như vậy cũng rất hay, Trẫm chuẩn tấu” .

Tổng quản cung Tấn Dương tạ ơn rồi vội vã rời đi. Trần Tiên Phủ ở bên cạnh thì thào bẩm báo: “ Trương Hoán tới” .

“ Cho hắn vào đi” .

Trần Tiên Phủ đi ra ngoài mở cửa, vẫy tay nói với Trương Hoán: “ Hoàng thượng cho đòi ngài” .

Trương Hoán chỉnh trang lại trang phục rồi bước vào trong phòng.

“ Thần Trương Hoán tham kiến bệ hạ'.

“ Ngồi đi” Lý Hệ chỉ vào một cái đệm thêu mềm ở bên cạnh cười nói. Xem ra tâm trạng của Lý Hệ rất tốt.


“ Tạ ơn bệ hạ” Trương Hoán ngồi xuống, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: “ Bệ hạ đi đường có thuận lợi không?”

“ Rất tốt. Chỉ là trên đường đi quá gấp nên quả thực cũng mệt mỏi” Lúc này nụ cười trên môi Lý Hệ dần biến mất. Hắn lạnh lùng nhìn Trương Hoán nói: “ Tại sao người thừa kế Trương gia không phải là ngươi?”

“ Hồi bẩm bệ hạ. Thần là dòng thứ, tộc nhân không đồng ý” .

Lý Hệ gật đầu nói: “ Ta nghĩ cũng chỉ có nguyên nhân này” .


Lý Hệ chắp tay đi lại trong phòng mấy bước rồi đột nhiên hắn ngẩng đầu hỏi: “ Trẫm nghe được một lời đồn nói là mẫu thân của ngươi chính là Sở Vãn Lan năm xưa. Có đúng không?”

Trương Hoán trầm ngâm hồi lâu không nói. Lý Hệ chăm chú nhìn Trương Hoán mỉm cười nói: “ Bây giờ không còn sớm nữa, Trẫm phải đi thay y phục. Khanh hãy đi trước đi”.

“ Thần cáo lui!” .

Trương Hoán khom người thi lễ rồi chậm rãi lui ra ngoài phòng. Ánh mắt Lý Hệ vô cùng thất vọng khi hắn nhìn theo Trương Hoán. Hắn tuyệt đối không thể ngờ Trương gia đã vứt bỏ Trương Hoán. Bây giờ hắn phải làm sao đây?

Trương Hoán rời khỏi hậu cung, đi nhanh ra ngoài cung. Lúc nãy tổng quản cung Tấn Dương đã cho gọi ba nhạc phường lớn nhất tới biểu diễn như vậy việc xuất hiện của nhạc phường Lan Lăng đã không thể tránh khỏi.

Đương nhiên với thân phận của Trương Hoán bây giờ, với lý do đảm bảo an toàn, hắn có thể gạt nhạc phường Lan Lăng ở ngoài hoàng cung nhưng Trương Hoán không muốn làm như vậy. Hắn muốn xem rốt cuộc cái người đã khiến chính hắn phạm sai lầm đó là người như thế nào?

Bên ngoài cung Tấn Dương đã xuất hiện nhiều xe ngựa. Đây là người của nhạc phương Tây Tấn tới. Năm ngoái nhạc phường Tây Tấn chiếm đầu bảng nhưng năm nay đành phải đứng thứ hai. Người của cung Tấn Dương đã sớm liên lạc với nhạc phường Tây Tấn để bọn họ biểu diễn cho Hoàng thượng thưởng thức.

Xe ngựa dừng lại, từ trên xe bước xuống mười mấy vũ nữ cùng với nhạc công. Tất cả đều mặc quần lụa mỏng trong suốt làm nổi bật vóc dáng. Một chiếc xe ngựa khác chuyên trở dụng cụ hoá trang, nhạc cụ và cả trang phục của vũ nữ. Mấy người làm tạp dịch đang chuyển khỏi xe ngựa.

“ Đây là người của nhạc phường nào?”

Những khi Trương Hoán không có mặt, người chỉ huy Thiên kỵ doanh chính là phó tướng Hạ Lâu Vô Kỵ. Hạ Lâu Vô Kỵ cầm một quyển sổ, nhìn cờ xí trên xe ngựa, trả lời: “ Bẩm báo tướng quân. Đây là người của nhạc phường Tây Tấn” .

Trương Hoán gật đầu nói: “ Đi nói với các huynh đệ. Mọi người phải kiểm tra nghiêm ngặt buổi biểu diễn hôm nay, nhất là các nhạc cụ. Không cho phép ai được khinh thường, lơ là” .

codon.trai

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt