Danh Môn Tiểu Điềm Điềm

Chương 10: Tôi cho cô cơ hội báo ân




Khó trách, lúc hắn ở lễ tang giúp cô ra gấp ba tiền sính lễ đều không buồn nháy mắt.

Khó trách, Lâm Vãn Như muốn tạo quan hệ, trở thành vị hôn thê của hắn.

Đơn giản, hắn là Dung Diệc Sâm.

Dung Diệc Sâm đứng ở mép giường, thong thả ung dung liếc mắt nhìn cô một cái: "Như thế nào?"

Tống Thần Ngữ đã trợn tròn mắt: "Tôi, tôi không nghĩ lại dính dáng đến bất cứ cái gì liên quan đến vũng nước đục hào môn này."

Lâm gia cùng Tống gia so ra xem như có chút danh dự, uy tín nhưng cùng Dung gia so, căn bản không tính là cái gì. Dung gia là đỉnh cấp hào môn khẳng định thị phi càng nhiều.

Cô cùng Dung Diệc Sâm thiếu chút nữa lên giường, lại cùng Lâm Vãn Như tạo nên thâm cừu đại hận.

Đời này Tống Thần Ngữ đều không muốn cùng Lâm gia có bất cứ quan hệ gì a!

Này..

Ở lúc cô đang im lặng suy nghĩ, Dung Diệc Sâm đã mặc xong áo sơmi, cài nút thắt, mang lên đồng hồ, động tác rất thuần thục giống như người mẫu chụp tạp chí thời trang.

Hắn đi nhanh đi đến chỗ cô, Tống Thần Ngữ vẫn chưa ngừng nghĩ.

Dung Diệc Sâm cong lưng, một bàn tay chống ở bên cạnh hông cô, thì thầm bên tai: "Tôi nói cho cô, Tống Thần Ngữ, nước đục này cô không muốn dính cũng đã dính."

"Cái.. Có ý tứ gì?"

"Cô không phải nói muốn báo ân sao? Tôi cho cô cơ hội."

Tống Thần Ngữ hận không thể khóa cái miệng lắm lời của chính mình: "Tôi.. Tôi chính là thuận miệng nói, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, ngài là tổng tài của một tập đoàn, đừng cùng một tiểu nữ như ta so đo.."

Dung Diệc Sâm môi mỏng cọ qua gương mặt, tiến đến bên tai cô: "Muộn rồi."

Tống Thần Ngữ cả kinh, có loại dự cảm không lành, nhưng Dung Diệc Sâm đã đứng dậy, đi ra phòng.

Không bao lâu, Giang Chỉ đưa tới một chiếc váy mới, hơn nữa nói: "Tiểu thư Tống Thần Ngữ, mong ngài nhanh đi rửa mặt, Dung tiên sinh đang đợi ngài."

"Hắn chờ tôi làm gì? Muốn đi đâu?"

"Ngài đi hỏi Dung tiên sinh, sẽ biết."

Trong đại sảnh khách sạn, Dung Diệc Sâm ngồi ở khu nghỉ ngơi, cầm lấy sổ hộ khẩu, nhìn lướt qua, khóe môi hơi mỉm buông một câu: "Tống Thần Ngữ, cái tên hay."

Hắn đang muốn để sổ hộ khẩu xuống, lại bỗng nhiên bị người khác một phen cướp đi.

"Anh làm thế nào lấy được sổ hộ khẩu của tôi?" Tống Thần Ngữ hỏi, "Dung Diệc Sâm, anh muốn.. Làm gì?"

"Làm cô."

Tống Thần Ngữ mặt đỏ lên: "Lưu manh!"

"Danh chính ngôn thuận làm cô." Dung Diệc Sâm nói, "Hiểu chưa?"

Tống Thần Ngữ không để ý tới hắn, thu lại sổ hộ khẩu, xoay người liền đi.

Cô còn chưa đi được hai bước, cả người đã bị một cỗ lực mạnh mẽ lôi kéo từ đằng sau, ngã ngồi ở trên đùi hắn.

Dung Diệc Sâm môi mỏng dán lại vành tai cô: "Tống Thần Ngữ, mới như vậy đã muốn đi?"

Thủ hạ ở xung quay đều thức thời cúi đầu.

Tống Thần Ngữ nhẹ giọng nói: "Tôi đêm qua, đã giúp anh giải dược, xem như còn một chút ân tình đi?"

"Tính." Dung Diệc Sâm gật đầu một cái, "Nhưng mà, còn chưa đủ."

"Nhưng, tối hôm qua là lần đầu tiên tôi làm loại chuyện này a! Tôi, tôi đều không cần anh phụ trách!"

"Lần đầu tiên?" Dung Diệc Sâm biết rõ cố hỏi, "Cái gì lần đầu tiên?"

"Anh!"

Tống Thần Ngữ sao có thể nói được lời này cô là lần đầu tiên dùng tay giúp nam nhân giải quyết nhu cầu sinh lý?