Chỉ thất thần chỉ trong chốc lát, rất nhanh, Thẩm Loan đã phản ứng lại, lui về
phía sau một bước đứng yên, ngoan ngoãn gọi ——
"Anh. Đã khuya, anh vẫn chưa ngủ à?"
Thẩm Khiêm đứng bất động tại chỗ, phòng khách đen kịt, chỉ có ánh trăng lạnh
lẽo mông lung bên ngoài cửa sổ hắt vào sườn mặt của người đàn ông, càng thêm
vẻ ôn nhuận như ngọc.
"Ba muốn nói chuyện với em?"
"Ba muốn sau này em thường xuyên lui tới với chú Lục."
Không khí quanh người đàn ông thoáng chốc biến đổi, do ánh sáng quá mờ,
Thẩm Loan không thấy rõ trên biểu cảm mặt anh ta, nhưng lại có thể cảm nhận
được cảm xúc biến hóa của anh ta, hơn nữa đã hiểu Thẩm Khiêm kiếp trước,
vốn đã đoán được nguyên nhân.
"Anh, anh không vui sao?" Cô nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười.
"Người đó rất nguy hiểm, đừng thân quá."
"Ai?" Biết rõ còn cố hỏi.
Thẩm Khiêm lại rất kiên nhẫn mà phun ra một cái tên - "Quyền Hãn Đình."
"Thế ư?" Cô hỏi lại, tiến lên nửa bước, nhón chân nói nhỏ bên tai anh ta:
"Nhưng vì sao em cảm thấy, anh sẽ càng nguy hiểm hơn?"
Cả người Thẩm Khiêm chấn động, đáy mắt xẹt qua tia kích động: "Em!"
"Em nói đùa thôi." Cô lui lại vị trí ban đầu, đứng yên, bên môi nhếch lên nụ
cười nhạt: "Thời gian không còn sớm, em cũng nên về phòng nghỉ ngơi. Ngủ
ngon." Nói xong, giả bộ lên lầu, không ngờ, vừa mới bước được nửa bước đầu
tiên, đã bị giữ lại, dùng sức, bị kéo ngược lại, đối mặt với anh ta.
"Loan Loan, anh không nói giỡn với em. Quyền Hãn Đình người này sâu không
lường được, em đừng ngớ ngẩn!" Hai chữ cuối cùng bị anh ta có thể nhấn
mạnh, không giống nhắc nhở, ngược lại giống như đang cảnh cáo.
"Nhưng ba..."
"Anh sẽ nói chuyện với ba."
Thẩm Loan kêu lên một tiếng, khóe môi cong lên.
"Anh." thoáng trầm mặc, cô đột nhiên mở miệng: "Anh nắm đau em."
Biểu cảm của Thẩm Khiêm cứng đờ, may có bóng tối che dấu, nhanh chóng thu
tay lại.
"Không có chuyện gì nữa, em lên trước đây..."
"Chờ một chút."
Thẩm Loan dừng bước, đáy mắt dò hỏi.
Thẩm Khiêm chậm rãi nâng tay kia lên, nương theo ánh trăng, Thẩm Loan nhìn
thấy trong lòng bàn tay anh ta có một vết máu đỏ sậm, vắt ngang giữa miệng vết
thương, da thịt đều lộ ra ngoài.
Cô đứng yên không nhúc nhích.
Người đàn ông cố chấp mà giơ tay đến trước mặt cô, anh ta nói: "Loan Loan,
anh bị thương rồi."
...
Mười phút sau, tại lầu hai, phòng của Thẩm Loan.
Người đàn ông ngồi ở mép giường, gối đầu lên tay nằm nhoài, bên cạnh là thiếu
nữ đang cúi đầu, đang rửa sạch miệng vết thương rồi bôi thuốc giảm đau.
Thẩm Khiêm nhìn cô, nhưng cô lại chỉ chú ý miệng vết thương, nhẹ nhàng nói:
"Nếu có dấu hiệu phát sốt, nhất định phải lập tức đi bệnh viện, điều đó có nghĩa
là miệng vết thương đã bắt đầu nhiễm trùng... Còn nữa, bỏ thuốc kỵ rượu, ăn
cay ít... nghe rõ chưa?"
"..."
Thấy người đàn ông trầm mặc Thẩm Loan ngẩng đầu, cau mày: "Anh?"
"Ừm, đã nghe hiểu."
Thẩm Loan băng kỹ lại, thuận tay buộc một cái nơ con bướm, trùng hợp nằm ở
lòng bàn tay người đàn ông: "Được rồi."
"...Cảm ơn."
"Sao lại bị thương?"
"Chén rượu bị vỡ."
Thẩm Loan không hỏi đến cùng, thu dọn hòm thuốc, đứng dậy: "Đã khuya, về
nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Lần này, Thẩm Khiêm đi rất dứt khoát, không sắc bén như lúc ở phòng khách,
mặt mày tràn đầy ý cười, cả người đều trở nên dịu dàng.
Thẩm Loan tiễn anh ta tới cửa, sau đó, đóng cửa, khóa lại.
Đêm nay, cô ở trong mộng ngửi thấy hai mùi hương--
Một là, mùi thuốc lá trên người người đàn ông.
Hai là, mùi thuốc sát trùng.
...
Vì điệu nhảy mở màn của tiệc rượu, Thẩm Loan đã trèo lên người đóa hoa lạnh
lùng không thể với tới được là Quyền Hãn Đình nên đã trở thành tâm điểm thảo
luận trong vòng tròn của những người có máu mặt tại Ninh Thành.
"Anh chú ý một chút, tam tiểu thư của nhà họ Thẩm này không gần được!"