Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
“Mèo...” Lăng Vân không khỏi quay đầu lại, được rồi, nhưng tại sao nó lại dính líu đến con mèo?
“Nói đơn giản một chút, gia bị cào, gia không phục, muốn tìm con mèo táo bạo đó để tính sổ.”
Lúc này Lăng Vân hiểu rồi, nhưng...
“Về phần người còn có thể có kiến thức giống như mèo à?”
“Chỉ cần gia chúng ta nghĩ như vậy, vậy thì không gì là không thể.”
Lăng Vân buồn bực: “Nhưng gia không phải là loại người biết tính toán chi li.”
Sở Ngộ Giang không nhịn được lắc đầu, kèm theo vẻ mặt đầy ẩn ý thở dài một hơi: “Có thể cậu quá coi thường lòng tự trọng của đàn ông rồi, nhưng dù sao cũng không sao cả, dù sao cậu vẫn còn nhỏ...”
Lời còn chưa dứt, một trận gió ập đến, Sở Ngộ Giang theo bản năng nghiêng đầu nghiêng đầu né tránh, gò má khó khăn lắm mới có thể lướt qua nắm đấm mang mười phần sức mạnh của Lăng Vân, người dù hiền lành đến đâu cũng không khỏi tức giận.
“Muốn nói gì thì nói đi, sao cậu lúc nào cũng đυ.ng một chút liền động tay động chân như vậy.” Nếu anh ta né muộn một chút nữa, như vậy, chỉ trong chốc lát, chỉ sợ anh ta đã hủy dung mất rồi.
Lăng Vân lạnh lùng nhìn anh ta một cái, mặt không đổi sắc nói: “Tôi không nhỏ, rất lớn.”
Ôi, lòng tự trọng của đàn ông.
......
Thẩm Loan và Hạ Hoài từ cửa hàng quần áo đi ra, họ tiếp tục đi dạo đến khi túi xách của các thương hiệu lớn, lại đi dạo một vòng qua cửa hàng trang sức, hai người họ chính là hai cái máy đập tiền.
Trong chốc lát, hai người họ đã hóa thân thành hai tên thổ hào tiêu biểu, với cỗ sức mạnh không quẹt thẻ sẽ chết, khiến cho hơn mười nhân viên cửa hàng ở Phương Viên giống như sói đói ngửi thấy mùi thịt.
Hà Hoài không thiếu tiền, Thẩm Loan dùng thẻ của Thẩm Khiêm cũng không thương tiếc, hai người họ giống như hai người con bại vậy.
Mua đủ rồi, đang tính đi ăn cái gì đó, lúc đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, Hạ Hoài giống như bị thi triển thuật định thân vậy ở yên một chỗ, Thẩm Loan đẩy anh ta: “Anh làm gì vậy?”
“Anh nhớ ra rồi.”
Thẩm Loan bị bộ dạng hai mắt sáng lên của anh ta làm cho kinh hãi lùi về phía sau nửa bước, Hạ Hoài lại ném túi mua sắm đầy tay ra, hai tay ôm lấy vai cô, “Anh nhớ ra là mình đã gặp em ở đâu rồi.”
Thẩm Loan nhướng mày.
“Em không nhớ à? Lúc đó cũng là ở một quán tráng miệng như vậy, anh còn đưa cho em một tấm danh thϊếp nữa.”
“À, hoá ra anh chính là nam tiểu tam bị bạn trai chính hiệu bắt gian ở trên giường kia à, sở thích của Hạ thiếu thật đúng là không giống người bình thường.”
“......”
Anh ta hối hận, đáng lẽ anh không nên nói ra.
Có lẽ là vì cứu vớt hình tượng của mình trong lòng Thẩm Loan, Hạ Hoài dẫn cô đến khu biệt thự ở vị trí đắc địa ở trung tâm thành phố.
“Làm gì vậy?” Thẩm Loan xuống xe, đứng vững, cô mặc đùi denim, dưới ánh mặt trời, hai chân cô dài và trắng đến phát sáng.
“Đi theo anh.” Hạ Hoài dẫn cô xuyên qua vườn hoa, dừng bước trước cửa một biệt thự độc lập, anh ta gõ cửa, “Mấy tên tiểu tử thúi các cậu, đừng có mà ngủ nữa.”
Qua một lúc lâu sau, cửa biệt thự mới từ bên trong mở ra, thiếu niên buồn ngủ trơ mắt ra, vừa dụi mắt vừa ngáp: “Là ông chủ nhỏ à, sao anh lại rảnh rỗi đến thăm mọi người vậy, nhưng sao một chút đồ ăn anh cũng không thèm mang theo nữa, tất cả mọi người còn đang đói kia kìa.”
Nói xong, để cửa mở như vậy, cậu ta cũng không gọi Hạ Hoài, cứ như vậy lẩm bẩm đi vào trong.
Hạ Hoài sờ sờ mũi, chợt cảm thấy, mình làm ông chủ nhưng mình một chút tôn nghiêm cũng không có, “Khụ, ưm, cái kia Loan à, anh dẫn em đi vào tham quan một chút nha.”
Thẩm Loan thật ra đã đoán được, nhưng mà nếu Hạ tiểu thiếu gia đã có hứng thú như vậy, cô đương nhiên cũng phải nể mặt một chút.
Một vòng đi xuống, anh ta đắc ý nhướng mày, giống như muốn kể công, hỏi cô: “Thế nào hả, cũng không tệ lắm đúng không.”
“Anh nuôi một đội thể thao điện tử?”
“Ừm hửm.”
Thẩm Loan gật đầu, vỗ tay nhẹ nhàng một cái, nói: “Chơi game cũng khiến anh thiết lập ra một quy mô lớn như vậy, anh quả thực không hổ là công tử bột thích ăn chơi trác táng, vui chơi đều rất thành thạo.”
Khuôn mặt đẹp trai của Hạ Hoài đột nhiên đen như đáy nồi.
Thẩm Loan lại cười, bổ sung thêm một câu: “Đang khen anh đó.”
Mái tóc bị thổi ra lại được vuốt phẳng, Hạ Hoài hừ nhẹ một tiếng: “Vậy còn tạm được.”
Ôi, lòng tự trọng của đàn ông.