Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 81




Cảm ơn b @iris ivy đã đề cử nhé 🌹 chương này tặng cậu nè 🥰

Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Thẩm Loan cười, nhìn vào anh ta không chút sợ hãi, lại không có lương tâm nói: “Chuyện đó cũng không liên quan gì đến anh.”

Cuối cùng, người đàn ông đặt ly nước và thuốc xuống, sau đó phất tay áo của mình và rời đi.

Thẩm Loan chỉ nhìn thoáng qua, giơ tay ném viên thuốc vào thùng rác, cũng không chạm vào ly nước kia, ngược lại, cô lại ăn được hơn một nửa bữa sáng.

Lúc người giúp việc đi lên dọn dẹp, cô đang ngồi trước gương trang điểm vẽ lông mày, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu cái bóng nghiêng nghiêng kia xuống mặt đất, thân hình của cô gái đơn bạc, sườn mặt lại thấp thỏm yên tĩnh.

Nữ giúp việc sững sờ, gây người nhìn chằm chằm vào chỗ đó, đều nói tam tiểu thư không đẹp bằng đại tiểu thư và nhị tiểu thư, nhưng cô lại cảm thấy, tam tiểu thư mới là người hấp dẫn nhất trong số họ.
“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói có chút lãnh đạm kéo những suy nghĩ vẫn vơ của nữ giúp việc trở lại.

“Tam, tam tiểu thư, tôi đến thu dọn bát đũa.” Một bên vừa nói, một bên vừa hành động, tay chân tương đối lưu loát, sau khi làm xong thì bưng khay lên, cúi đầu, cụp mắt rời khỏi phòng.

Thẩm Loan vẽ lông mày xong, lại quét má hồng lên má, lúc này mới che đi vẻ mặt tái nhợt của cô, giờ cô mới giống như một người bình thường.

Cô đổi giày chạy bộ rồi đi xuống lầu, đôi mắt cô nhìn thấy, ngoài người giúp việc ra, cũng chỉ có một mình Chu Khánh Phúc, “chủ nhân” nghiêm túc cũng không có ở đây.

“Tam tiểu thư muốn ra ngoài sao? Để tôi sắp xếp cho người đưa cô đi.”

“Không cần.” Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài.

Thẩm Loan chạy bộ quanh vườn hoa, chắc gần một tiếng đồng hồ, mồ hôi đã làm ướt toàn bộ áo thun thể thao trên người cô, giữa hai chân cô truyền đến một chút khó chịu, nhưng cô cũng không để ở trong lòng.
Thật ra, Thẩm Khiêm vốn dĩ cũng không cần cố ý lấy thuốc tránh thai cho cô, từ lúc cô đi ra khỏi sân bay, trước tiên cô đã tìm được hiệu thuốc, mua thuốc tránh thai khẩn cấp, sau đó lập tức lấy nước khoáng rồi nuốt vào trong bụng.

Kiếp trước, cô không thể có con của mình, kiếp này nếu như có thể, cô rất muốn cảm nhận được cảm giác mình được làm mẹ, nhưng điều kiện đầu tiên là cô phải đủ mạnh, nếu không, cô làm sao có thể cho đứa bé được một môi trường lành mạnh để phát triển và trưởng thành được.

Huống hồ, cô hy vọng bảo bối của mình là kết tinh của tình yêu, chứ không phải là sản phẩm ngoài ý muốn, cho nên, mặc dù cô đang ở trong thời kỳ an toàn, nhưng cô vẫn uống thuốc.

“Tam tiểu thư, cô chạy lâu như vậy, không mệt sao?” Chú Đinh một bên chăm sóc hoa cỏ, một bên cũng không quên chú ý đến Thẩm Loan, thấy cô chạy gần hai tiếng đồng hồ còn chưa có ý định dừng lại, lúc này ông mới nhịn không được mà mở miệng.
Sao không mệt được chứ, cô sắp mệt mỏi chết rồi đây này.

Nhưng sức đề kháng của cơ thể này trời sinh so với người bình thường còn kém hơn rất nhiều, kiếp trước Thẩm Loan ở chịu thiệt thòi về phương diện cũng không nhỏ, vậy nên, cô mới gấp gáp hy vọng mình cải thiện được thể chất.

Sau khi sống lại, cô vẫn kiên trì rèn luyện, phần lớn thời gian đều ở lỳ trong phòng tập yoga, nhưng mồ hôi đầm đìa như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.

Chạy xong còn lại nửa vòng, cô dừng lại, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, cũng không kém là bao, vừa vặn 120 phút.

Lúc này, Chu Khánh Phúc dẫn theo một người đàn ông từ bên ngoài bước vào, Thẩm Loan nhìn thoáng qua, rõ ràng nhận ra là ai nhưng cô vẫn không khỏi nhướng mày.

“Tam tiểu thư.” Chu Khánh Phúc cúi đầu gọi người.

Thẩm Loan khẽ ừ một tiếng, ánh mắt lại lướt qua ông ta, trực tiếp rơi vào trên người đàn ông phía sau, nhìn vừa trắng trợn, lớn mật, còn mang theo tò mò không chút che dấu: “Vị này là...”

Mí mắt Chu Khánh Phúc giật giật, không đợi ông ta mở miệng, người đàn ông đã cười nhẹ ra tiếng, l*иg ngực liên tục rung động, phát ra âm thanh cộng hưởng từ tính, mang theo một chút khıêυ khí©h.

“Đây chính là cô bé mà anh trai tôi vừa mới nhận về à, cô bé tên gì vậy?” Người đàn ông đỡ trán, giống như đang cố gắng nhớ lại, nhưng Thẩm Loan lại liếc mắt một cái đã nhìn thấu sự trêu chọc trong mắt đối phương.

Anh ta cố ý làm vậy.

“Thẩm Loan.” Không đợi Chu Khánh Phúc trả lời, cô đã tự mình trả lời trước, cô không thấy bản thân đã chịu thiệt thòi, cũng không có chút xấu hổ nào khi mình không được nhớ ra, từ đầu đến cuối, đôi mắt trong suốt của cô chỉ có sự bình tĩnh.

Đúng vậy, bình tĩnh.