Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 67




Dich: Huyễn Ảnh Vô Song

Anh em cũng không phải không thể thân mật, nhưng thân mật đến mức ở trong một thời gian dài sờ mặt đối phương, còn dùng một loại ánh mắt tràn ngập du͙© vọиɠ chiếm hữu đánh giá đối phương, như vậy có chút không thể hiểu được.

Nữ giúp việc phá vỡ một màn cấm kỵ như thế, lúc này tay chân lạnh lẽo, cả người phát run.

Mà Thẩm Khiêm và Thẩm Loan sau khi nghe thấy tiếng động, cũng nhìn cô.

“Thực, thực sự xin lỗi cậu cả, cô ba, tôi, cái gì tôi cũng không nhìn thấy.”

Sắc mặt của Thẩm Khiêm đột nhiên trầm xuống.

Thẩm Loan không khỏi thở dài, ở đây không có ba trăm lượng bạc, cô ta nghĩ rằng bọn họ đang đóng phim truyền hình sao? Cô càng cố ý nhấn mạnh, lại càng chứng tỏ cô chột dạ, tất nhiên cô chắc chắn đã hiểu lầm quan hệ của hai người.
Mà người có thân phận như Thẩm Khiêm đương nhiên không có chuyện lại đi giải thích với người giúp việc, vì tránh lời đồn nhảm, nên vận mệnh người nọ nhất định là bị sa thải.

Quả nhiên, buổi chiều hôm đó, quản gia Chu liền tìm cớ đuổi người nọ đi.

Có lẽ là biện pháp trấn an đúng chỗ, cũng có thể cảnh cáo rất tốt, trên mặt nữ giúp việc cũng không tỏ ra bất kỳ biểu cảm ủy khuất hay không cam lòng nào, mà cứ vậy đi yên lặng rời đi.

“Cậu cả, chuyện đã làm xong rồi.”

“Vất vả rồi, quản gia Chu.”

Chu Khánh Phúc cười khoát tay áo, “Không vất vả. Vừa rồi bác sĩ gia đình gọi điện thoại hỏi tình hình sức khỏe của cô ba, bên tôi nên trả lời thế nào?”

Động tác của Thẩm Khiêm dừng lại, tờ báo ở trong tay anh ta duy trì trạng thái nửa mở ra, sau đó, thuận thế đặt lên bàn trà.
“Ông không cần quan tâm chuyện này, chuyện này tôi tự xử lý.”

Mí mắt Chu Khánh Phúc nhảy dựng lên, cúi người, nhẹ giọng đồng ý.

Trong bữa tối, Thẩm Loan ở trên bàn cơm liên tục biến mất hai ngày cuối cùng cũng xuất hiện. Thẩm Yên bắt được cơ hội không quên mỉa mai một hồi, Thẩm Như trước sau như vẫn im lặng, với lại cũng thèm không nhắc đến việc lúc trước bảo Thẩm Loan đến công ty làm việc, mọi người dường như đều chọn lọc quên đi.

Nhưng mà, Thẩm Loan cũng không thèm để ý là được. Cô đi làm trợ lý cho Thẩm Như có thể học được cái gì chứ? Hay là nói, Thẩm Như có thể để cho cô học được cái gì?

Ngược lại, lão gia tử lạo phá lệ quan tâm vài câu về tình trạng sức khỏe của cô.

“Đã không sao rồi ạ, cám ơn ông nội.”

“Ừm.”

Ban đêm, gió mạnh, mơ hồ có xu hướng mưa lớn.
Thẩm Loan lên lầu quay về phòng, đang chuẩn bị đóng cửa, Thẩm Khiêm lại đột nhiên xuất hiện, đưa tay chống lên cửa, không tiếng động rất có lực, là sức mạnh áp bức không thể từ chối.

“Có việc gì không?”

“Đi vào rồi nói sau.”

Không đợi Thẩm Loan có phản ứng, người đàn ông đã từ khe cửa chen vào.

Rầm, đưa tay đóng cửa lại.

Thẩm Loan lùi về phía sau hai bước, ánh mắt đen nhánh có chút đề phòng nhìn anh ta, sáng ngời rực rỡ, nhưng cũng có ánh sáng đè phòng chợt lóe rồi biến mất.

“Căng thẳng cái gì?” Anh cười.

Thẩm Loan nghe được vài phần trêu chọc ác ý, không nói tiếp, lông mày lại theo bản năng thắt chặt: “Có việc?”

“Không gọi anh sao?”

“.....”

“Phải xưng hô thế nào?” người đàn ông hơi cúi người, đưa đầu đến trước mặt cô, trên khuôn mặt đẹp trai lịch lãm mang theo nụ cười như gió xuân.

Rất đẹp trai, nhưng cũng hơi bối rối.

Thẩm Loan bình tĩnh nhìn anh một lúc lâu, mới nhẹ giọng mở miệng: “Anh.”

Thẩm Khiêm hài lòng, vỗ vỗ đầu cô: “Không phải là muốn kết bạn sao? Ngày mai dẫn em ra ngoài.”

“Đi đâu?”

“Tạm thời giữ bí mật.” Nói xong, anh đẩy cửa rời đi.

Thẩm Loan đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt lúc sáng lúc tối, chợt cô cong lên một nụ cười, đuôi mắt cũng theo đó mà nhướng lên, dung mạo vốn đã thanh tú lãnh đạm lại hiện ra vài phần xinh đẹp, mơ hồ lộ ra cảm giác thần bí.

Ngày hôm sau, Thẩm Loan ngủ đến tám giờ mới tỉnh, cô bước xuống lầu ăn sáng, lại phát hiện ngoại trừ Thẩm Khiêm ra, những người khác đều không có ở đây.

Dường như nhìn thấu thắc mắc của cô, Thẩm Khiêm thuận miệng giải thích: “Ông nội trời còn chưa sáng đã xuất phát đi sơn trang để nghỉ hè.”

Lão gia tử không có ở đây, có một số quy tắc đương nhiên cũng không cần tuân theo.

“Cô ba muốn ăn cái gì?”

Lúc này, cô không cho Thẩm Khiêm cơ hội tự quyết định, vừa mở miệng đã một mực nói: “Chỉ cần mì tương đen là được.”

Người giúp việc khó xử nhìn đại thiếu gia, thấy người sau hơi không thể phát hiện gật đầu đồng ý, cô mới như trút được gánh nặng mà lui xuống.

Rất nhanh, một tô mì tương đen thơm ngào ngạt đưa đến trước mặt Thẩm Loan, khẩu phần cũng không nhiều, bởi vì người giúp việc còn “tri kỷ” chuẩn bị cho cô một chén cháo rau nhỏ.

Thẩm Loan giương mắt nhìn người đàn ông đối diện, yên lặng mắng một câu “đồ hoang tưởng”.

Trong một giây phút nào đó, cô như nhìn thấy Thẩm Khiêm ở kiếp trước, anh ta cũng cố chấp như vậy, đối với việc một khi mình đã nhận định thì luôn có một loại kiên trì gần như là cực đoan, ví dụ như bát cháo rau này, cho dù có thoả hiệp, nhưng cũng phải dưới tiền đề là bản thân phải đạt được mục đích.

Sau khi ăn sáng xong, hai người lên đường.

“Hành lý của em đâu?” Người đàn ông cau mày.

“Cái gì?”

“Hôm qua không phải anh bảo em thu xếp đồ sao?”

Thẩm Loan chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ, giống như đang nói: “Anh chắc chắn mình đã từng nói hả, bảo em thu dọn xếp đồ mấy lời như thế á?”

“Không thì sao, chả lẽ không phải ư?”


“Ồ, em sẽ đi ngay bây giờ.”

“Quên đi.” Thẩm Khiêm nhấc tay nhìn đồng hồ, “Thời gian không kịp nữa rồi, thiếu cái gì thì tới đó lại mua là được.”

Thẩm Loan nghĩ tới đó, tới đâu?

Tuy không bỏ qua tin tức trong lời nói của anh ta, như cho đến khi tới sân bay, cô mới chắc chắn Thẩm Khiêm thật sự sẽ chuẩn bị đưa cô đi xa.

“Bây giờ anh có thể cho em biết chúng ta phải đi đâu không?”

“Không thể.”

“Làm sao, lo anh bán em đi à.” Người đàn ông nhướng mày, trầm thấp cười.

“Cũng có khả năng đó.”

Hai người đi vào phòng chờ VIP, bên trong đã có người chờ.

“A Khiêm.” Tần Trạch Ngôn đứng dậy, bước lên, tầm mắt lướt qua Thẩm Khiêm, dừng lại ở trên mặt Thẩm Loan chậm lại nửa bước, ngay sau đó thuận thế mà đi xuống,trong lòng âm thầm đánh giá cô từ đầu đến chân.

Thẩm Loan được Thẩm Khiêm che chắn, khéo léo tránh đi.

Tần Trạch Ngôn nhướng mày: “Vị này là ai vậy?”

“Thẩm Loan.” Không nói thân phận, chỉ nói tên, người biết chuyện một giây liền hiểu, ánh mắt nhìn cô cũng đột nhiên có ý nghĩ sâu xa.

“Tôi đi toilet một chút.” Thẩm Loan xoay người đi ra ngoài, bóng lưng gầy gò mang theo vài phần xinh đẹp gầy yếu.

Tần Trạch Ngôn thu hồi ánh mắt, ngược lại đối diện với đôi mắt đen nhánh của Thẩm Khiêm.

Ờm, nói ra cũng hơi ngại.

“Đây là vị “giáo dục tốt” mà nhà cậu vừa nhận về à.” Tần Trạch Ngôn cũng không thể nói thẳng ra ba chữ “con gái riêng”.

“Ừm.”

“Chỉ nhìn khuôn mặt ngược lại cũng không bằng hai đóa hoa kiều diễm kia.” Hảo nữ thành song* cũng phải là bừa, mặt của Thẩm Như và Thẩm Yên đúng là nhìn vào có thể khiến người ta vui mắt, về phần Thẩm Loan mặc dù cũng xinh, khuôn mặt cũng đúng là hơi nhạt nhẽo một chút.

*Gái tốt thành đôi.

Thẩm Khiêm nghe được đánh giá như vậy, không tỏ thái độ gì, chỉ cười khẽ một tiếng.

Tần Trạch Ngôn cũng không rõ rốt cuộc anh có thái độ gì. Nhưng mà, buổi tụ tập như hôm nay, anh ta lại có thể đem đứa em gái tiện nghi này mang tới, hoặc là có thể anh ta đúng là một người anh trai tốt, hoặc là anh ta nhất định có âm mưu khác.

Rất nhanh, Hạ Hoài và Tống Lẫm cũng đến.

“Nước khoáng cái gì chứ? Uống vào như mùi bã thuốc.” Nói xong, anh ta tiện tay hắt nước ra, vừa vặn hắt lên chân Thẩm Loan vừa mới bước vào.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng, kết hợp với giày đế bằng màu da, mặt giày là da cừu, một khi bị ướt màu sắc sẽ trở nên tối hơn, và rất khó để khô.

“Ai nha ngại quá.” Hạ Hoài cầm ly giấy dùng một lần, hai tay mở ra, vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng nghe giọng điệu cũng không có thành ý xin lỗi gì.

Mí mắt Thẩm Tiệp giật giật, bất ngờ ngẩng đầu lên.

“Ôi, tôi thấy cô hình như rất quen mắt, chúng ta có phải đã gặp ở đâu không?”

------ ngoài lề ------

Lần đầu tiên Loan Loan và Lục gia gặp nhau, ở trong rường hợp nào?

A, Tiệc rượu kỷ niệm.

B, Quán bar;

C, Tiệc xem mắt;

D, Party tư nhân.