Thẩm Loan tiếp tục đi lên lầu, giống như không nghe thấy gì hết. Vừa vào cửa, cô đã nhìn thấy Thẩm Khiêm ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, nhưng vậy thì đã sao, bài học ngày hôm qua cũng đủ để khiến cô tỉnh rồi.
Nếu chính sách Hoài Nhu* vô dụng, cô cũng không sợ bị xé rách mặt mũi, so với kiếp trước đi trên băng mỏng, kiếp này có thể nói là cô chiếm thế thượng phong.
*Mềm mỏng, ôn hoà (chi tiết ở cuối chương).
Vì vậy, Thẩm Loan có lòng tin. Cho dù bây giờ cô rời khỏi Thẩm gia, dựa vào thực lực của mình cô vẫn có thể đánh hạ một giang sơn, nhưng quá trình báo thù sẽ gian nan hơn một chút, dù sao thủ phạm vẫn còn chưa xuất hiện, vậy nên lựa chọn tốt nhất tất nhiên là âm thầm nằm im bất động.
“Anh bảo em đứng lại.”
Thẩm Loan đứng lại, “Anh đang nói chuyện với tôi?”
“Bây giờ ngoài anh và em, trong nhà này làm gì còn ai khác nữa?”
Thẩm Loan mặt không cảm xúc, ánh mắt nhàn nhạt hiện lên ba phần sợ hãi cùng với bảy phần xa cách, đã không còn vẻ thân thiết và ỷ lại như trước nữa: “Có chuyện gì sao?”
Cô sinh ra vốn đã có khuôn mặt trong sáng và lạnh nhạt, nhưng bây giờ nó lại tăng thêm vài phần lạnh lùng và kiêu ngạo, giống như một tảng băng trôi không thể hòa tan.
Thẩm Khiêm ánh mắt tối sầm lại, anh ta không thích vẻ mặt này của Thẩm Loan, anh ta cực kỳ không thích.
Anh ta cứng ngắc mở miệng, hỏi: “Tối hôm qua em đi đâu?”
“Anh đang tra hỏi tôi sao?”
“Phải.”
Thẩm Tiến dừng một chút, “Có một số lời, nếu đã biết là không thích hợp, thì cũng không cần phải hỏi ra miệng, đây là hôm qua anh dạy tôi. Thân là con riêng, tôi không dám làm phiền anh, một người danh chính ngôn thuận như anh không cần phải quan tâm đến một đứa con riêng như tôi làm gì. Nếu muốn tra hỏi, thì phải để ba và ông nội đến hỏi, còn anh thì không có quyền này.”
“Thẩm Loan, em có biết mình đang nói chuyện với ai không?” Vùng thái dương của người đàn ông giật giật hai cái, vẻ mặt đang cố gắng kiềm chế nhưng vẫn lộ ra lửa giận ẩn nhẫn.
“Anh sẽ đuổi tôi ra khỏi Thẩm gia sao?” Cô đột nhiên đặt câu hỏi.
Thẩm Khiêm nhất thời câm lặng, cô là người mà Thẩm Xuân Giang dẫn về, lại dựa vào một cái khăn thêu vượt qua cửa ải của lão gia tử, trước khi anh ta chính thức trở thành chủ nhân của cái nhà này, thì anh ta sẽ không có bất kỳ tư cách gì để đuổi cô đi.
Mắt của Thẩm Khiêm híp lại, “Em đang uy hϊếp anh?”
“Không phải.” Thẩm Loan lắc đầu, “Tôi đưa quân bài của mình cho anh xem, để anh thấy rõ, lợi thế duy nhất của tôi bây giờ là cũng là thứ duy nhất mà anh có thể cướp đi.” Cùng lắm thì bị đuổi ra khỏi Thẩm gia, trừ chuyện đó ra, Thẩm Khiêm cũng không bắt được bất kỳ điểm yếu nào của cô cả.
“Lúc trước,” cô mím môi, “Là tôi không nhận thức được vị trí của mình, sinh ra hy vọng xa vời không nên có. Sau này, điều đó sẽ không xảy ra nữa.”