Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 60




Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

“Còn đang giận à.” Thẩm Khiêm mở miệng trước, phá vỡ sự yên lặng.

“Không có.”

“Vậy, sao em lại không nghe điện thoại?”

Thẩm Loan cúi đầu, cẩn thận quan sát chậu xương rồng kia, Thẩm Khiêm hoàn toàn bị lơ đi.

Dựa theo lý thuyết mà nói, mặc dù anh ta không biểu hiện ra ngoài, trong lòng đáng lý ra cũng nên dị thường tức giận, nhưng kỳ quái là những chuyện đó vẫn chưa xảy ra, anh ta chỉ cảm thấy bất lực mà thôi.

Cô gái mười chín tuổi, đang giận dỗi với anh ta, trong lúc vô tình lại lộ ra một mặt tùy hứng.

Lúc này Thẩm Loan, so với cô gái ngoan ngoãn dịu dàng, mềm mại yếu ớt kia có bản chất khác nhau, mà tất cả những thay đổi này đều là do anh ta mà ra.

Nghĩ như vậy, khiến Thẩm Khiêm cực kỳ vui vẻ, ngay cả xin lỗi cũng trở nên cực kỳ dễ dàng, “Tối hôm qua, là do anh không biết rõ nguyên nhân, nên mới hiểu lầm em.”
“Vậy nên.” Thẩm Loan nhàn nhạt ngước mắt.

“Bây giờ nói lời xin lỗi còn kịp không?”

“.....” Thẩm Loan mím môi, men theo động tác cúi đầu mà thuận thế che đi sự ngạc nhiên cuồn cuộn từ trong đáy mắt.

Vừa rồi, Thẩm Khiêm đang xin lỗi cô sao, có thể sao?

Đây là lần đầu tiên trong hai đời nhận được loại đãi ngộ này, đúng thật là kỳ lạ.

“Anh nói cái gì?” Thẩm Loan mờ mịt ngẩng đầu, đôi mắt mơ màng nhìn qua, giống như nghe không hiểu: Hoặc là vốn dĩ không nghe thấy, đương nhiên, chuyện đó tuyệt đối không có khả năng.

Tất nhiên là cố ý để Thẩm Khiêm nói lần thứ hai rồi.

Người đàn ông nọ vừa tức vừa buồn cười, “Anh nói xin lỗi em. Bây giờ em nghe rõ chưa?”

Thẩm Loan gật đầu: “Rõ rồi.”

“Em không có gì muốn nói sao?”

“Không có.”

“.....”

Giận dỗi cũng không nhỏ.
Cuối cùng, Thẩm Loan buông chậu hoa xuống, vỗ vỗ tay, rồi đi vào phòng.

Thẩm Khiêm đứng tại chỗ, ngạc nhiên không thôi.

Trong bữa cơm tối, cả nhà quây quần, có vẻ như tâm tình của Dương Lam rất tốt nên khó có được mở miệng.

“A Như, con nhớ gọi điện cho Tiểu Yên, bảo nó ngày mai đến khách sạn trước, giúp đỡ mẹ chào đón khách khứa.”

“Biết rồi, thưa mẹ.”

“Xuân Giang, nếu được, tốt nhất là ông để trống lịch trình buổi chiều, chúng ta đi trung tâm thương mại một chuyến, mua hết những đồ cần thiết.”

“Tôi sẽ cố gắng.”

Dương Lam lần lượt dặn dò người trong nhà một trận, cuối cùng mới đến phiên Thẩm Loan, bà ta mang theo vài phần ác ý khắc nghiệt nói:

“Còn cô, vẫn nên ở nhà đi.”

Ánh mắt Thẩm Loan hơi mờ mịt nhìn về phía Thẩm Xuân Giang.

Người sau ho nhẹ một tiếng, sắc mặt cũng không được tự nhiên: “Ngày mai là tiệc mừng thọ 70 tuổi của ông ngoại A Như.”
Rõ ràng, là không có ý định đưa cô đi cùng.


Trong lòng Thẩm Loan không hề gợn sóng, ánh mắt lại trở nên ảm đạm, rõ ràng là đang tủi thân đến cực điểm, lại còn giả vờ như không thèm để ý, yên tĩnh ngồi ở trên ghế, ăn từng miếng từng miếng cơm trong chén.

Không nghĩ tới, cô càng bình tĩnh như vậy ngược lại càng khiến người ta đau lòng.

Thẩm Xuân Giang thở dài một hơi.

Ánh mắt phức tạp của Thẩm Khiêm nhìn về phía cô, nhưng cũng chỉ dừng lại chưa tới ba giây, lại rời đi.

Kế tiếp, chính là một trận trầm mặc hồi lâu, mãi cho đến khi, bữa cơm này ăn xong.

“Ba, dì, con đi lên trước.” Thẩm Loan hướng hai người hơi gật đầu.

Dương Lam làm như mắt điếc tai ngơ.

Thẩm Xuân Giang lấy ra một tấm chi phiếu từ trong túi ra, đưa qua: “Cất đi. Ngày mai mọi người đều không ở nhà, con tự mình đi dạo một chút, nhìn trúng cái gì thì mua cái đó, không đủ thì tìm ba lấy, biết chưa?”

“Cảm ơn ba.”

Vẻ mặt cứng đờ của Thẩm Xuân Giang bây giờ mới có chút dịu đi, dường như ông đã trút được gánh nặng, cả người trở nên thoải mái.

Ban đêm, Thẩm Loan nghe thấy tiếng cãi vã từ phòng làm việc ở tầng một truyền đến.

Khi đến gần, cô mới có thể nghe được là tiếng lão gia tử và Thẩm Khiêm.

“Cho dù cháu có giải thích thế nào, đều không thể thay đổi được sự thật là dự án khu du lịch nghỉ dưỡng đã thất bại. Điểm này, với tư cách là người cầm đầu của Bất Động Sản Thiên, cháu phải chịu trách nhiệm chính.

“Xin lỗi, khiến ông thất vọng rồi.” Giọng nói của người đàn ông ấm áp và nhạt nhẽo.

“Tương lai toàn bộ Minh Đạt đều sẽ để cháu tiếp nhận, nhưng trạng thái bây giờ của cháu, quả thật là khiến người khác không đủ yên tâm.”

“Ông nội,” Thẩm Khiêm ngắt lời ông ta, “Thương trường như chiến trường, thắng thua tạm thời cũng không có nghĩa là thắng bại cuối cùng.” Giọng điệu từ tốn, lại có lực, mơ hồ lộ ra một cỗ khí thế mạnh mẽ.


Thẩm Loan nghe đến đó, khẽ cau mày, cũng không thèm nghe tiếp, cầm ly nước rồi quay người đi lên lầu.

Một lần thắng thua đúng thật là không thể nói rõ ra cái gì, vậy nếu như nhiều lần thì sao?

Thẩm Tông Minh còn có thể bất chấp mà tin tưởng Thẩm Khiêm sao?

Cô cong môi cười.

Nước ấm uống vào bụng, toàn bộ dạ dày đều ấm lên, Thẩm Loan mở điều hòa, trải đệm, chuẩn bị tập yoga xong rồi mới ngủ.

Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, cô tính bắt đầu nhưng lại bị tiếng gõ cửa đột ngột cắt ngang.

“Ai vậy?”

“Là anh.”

Thẩm, Khiêm!

Cửa mở ra, khuôn mặt tươi cười của người đàn ông đập vào mắt, nếu như không phải Thẩm Loan chính tai nghe thấy, ai mà lại tin được người đàn ông vân đạm phong khinh* trước mặt này, cách đây không lâu đã bị mắng một trận chứ?

“Đã trễ thế này, anh còn chưa đi ngủ?” Thẩm Loan đóng cửa, không có ý mời anh vào.

Nửa đêm nửa hôm, trai đơn gái chiếc, cho dù có là anh em đi chăng nữa, cũng không thích hợp lắm.

“Có một thứ anh quên đưa cho em.” Nói xong, anh đưa cái hộp nhỏ trong tay ra.

Album “Love Crazy*” mới nhất, Thẩm Loan không nhận, còn lui về phía sau nửa bước, nhìn qua giống như cô còn đang nóng lòng vứt bỏ, giống như trong tay anh ta đang cầm độc dược hay bom đạn gì đó.

Chân mày người đàn ông căng thẳng: “Không thích à?”

Thẩm Loan lắc đầu, “Thích, nhưng em không cần, bởi vì em cũng sẽ tự mua một cái.”

“Anh đến, không phải chỉ vì đơn giản là qua đưa đồ.” Anh nói, đôi mắt đen láy của anh dường như bị một dòng suối trên núi dập tắt, khóe mắt và lông mày lộ ra một cảm giác lãnh đạm và lạnh lẽo.

“Ồ, còn chuyện khác nữa không?” Thẩm Loan giả ngu.

“Loan Loan, em còn tức giận.” Anh dùng câu khẳng định.

Cô gái nhếch khóe môi dưới cười mỉa mai, hỏi: “Em không nên tức giận sao?”

Bốn mắt chạm nhau, một lạnh lùng đối với một lạnh nhạt, không khí như lưu chuyển, dần dần ngưng tụ thành một khối băng vô hình.

Sau một lúc lâu sau, một tiếng thở dài phát ra từ miệng Thẩm Khiêm, “Phải làm sao em mới chịu nguôi giận?”

“Tiếc mừng thọ ngày mai, em cũng muốn tham gia.”

-------- ngoài lề --------

Câu hỏi chương 55: Thẩm Khiêm có đồng ý không?

A, có;

B, không.

Xác suất 50-50, rất đơn giản.

----------

*Trong nguyên tác là 爱疯: [Ài fēng]: dịch là ái phong thì lại không đúng nghĩa cho lắm, dịch yêu điên thì lại càng kỳ lạ, nên mk để tiếng Anh là Love Crazy cho nhanh.

*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.