Hạ Hoài mặc một bộ trang phục giản dị, đầu đội mũ lưỡi trai giống như vừa bước ra từ một câu lạc bộ thể hình. Anh ta bước ngay đến quầy, ánh nhìn không hề chớp. Phùng Sương Sương mặc một chiếc quần trắng, tóc đen dài xõa ở sau lưng, đang cầm một chiếc bánh ngọt bước ra khỏi phòng bếp thì nhìn thấy có người đến, bước chân hơi chững lại một chút rồi lập tức nở nụ cười.
"Tiramisu…"
Hạ Hoài mỉm cười nhìn cô ta, nghiêng người tới gần: "Em nói xem, là nó ngọt, hay là em mới ngọt?"
Ánh mắt Phùng Sương Sương hơi lay động, cũng bắt chước dáng vẻ của anh, hạ giọng thì thầm: "Anh nếm thử chẳng phải sẽ biết sao?"
Người đàn ông nhướng mày, cảm thấy hưng phấn hẳn: "Nhà em hay vẫn là khách sạn?"
"Trên tầng có phòng." Nói rồi, cô ta múc một miếng bánh đưa tới gần miệng anh ta, ngón trỏ nhân cơ hội khẽ vuốt ve hầu kết của người đàn ông.
Sắc mặt Hạ Hoài bỗng tối sầm, vị ngọt ngấy nơi đầu lưỡi mang đến cho anh ta cảm giác thỏa mãn cực kỳ khác lạ, khiến anh ta hưng phấn thêm một chút. So với căn phòng sơ sài trên tầng, anh ta càng thích khách sạn hơn bởi vì nó thuận tiện, thoải mái, còn không cần phải dọn dẹp chiến trường. Tuy nhiên cũng có thể ngoại lệ, xem tâm trạng thế nào rồi quyết định.
Hai người dắt nhau lên lầu, một trước một sau.
Thẩm Loan khuấy cốc cà phê từng vòng từng vòng một, sau đó khẽ cong môi.
Hóa ra là Hạ Hoài!
Đã thế thì lại càng...thú vị.
Khoảng tầm một phút sau, tiếng chuông gió lại vang lên, một bóng dáng màu đen lướt tới, trong tay còn ôm mũ bảo hiểm, dáo dác nhìn xung quanh.
"Sương Sương? Người đâu rồi..."
Bóng người vừa lẩm bẩm vừa đi vào phòng bếp rồi nhanh chóng đi ra, ánh mắt xoay chuyển đúng lúc Thẩm Loan ngẩng đầu. Bốn mắt nhìn nhau, Chu Trì có chút giật mình nhưng anh ta phản ứng lại ngay lập tức, bước về phía trước với một nụ cười thân thiện.
"Xin chào!"
Thẩm Loan gật đầu: "Xin chào!"
Nét mặt cô có chút e dè khi nhìn thấy người đàn ông xa lạ nhưng trong mắt lại không hề có sự đề phòng, nếu cẩn thận chú ý còn có thể nhận ra sự phấn khởi và xúc động được ẩn giấu.
Đáng tiếc Chu Trì lại không quá để tâm, anh ta vội vàng mở miệng: "Xin hỏi, cô có nhìn thấy bà chủ cửa hàng không? Là một cô gái nhìn rất được, cao khoảng tầm này..." Vừa nói chuyện vừa khoa tay múa chân diễn tả. "Tóc đen thẳng, dài."
"À, tôi nhìn
thấy cô ấy đi lên tầng."
"Cám ơn!" Nói rồi anh ta lướt đi như một cơn gió.
Thẩm Loan rút khăn tay ra lau miệng, buông chiếc thìa cà phê rồi đặt thẳng hàng cùng chiếc dĩa. Tính thấy thời gian đã xấp xỉ, cô cất bước đi về phía tầng trên.
Cầu thang làm từ gỗ nên khi dẫm lên phát ra âm thanh không hề nhỏ, tiếc là chúng đã bị vùi lấp bởi những tiếng cãi cọ và tiếng thét chói tai.
Tiếng cãi cọ là của người đàn ông, còn tiếng thét chói tai là của người phụ nữ.
Khóe miệng Hạ Hoài đã trúng một cú đấm, bị đẩy ngã xuống giường. Phùng Sương Sương ngăn ở giữa hai người, giống như một thiên sứ công lý nhìn bạn trai hàng-thật-giá-thật của mình bằng ánh mắt lên án: "Chu Trì! Anh có thôi đi không? Sao anh có thể ra tay đánh người khác như vậy?!"
Chu Trì bất động như bị đóng đinh tại chỗ, cả người đều run rẩy. Phẫn nộ, thất vọng, đau lòng, xót xa, bất đắc dĩ, ngơ ngác...đủ loại cảm xúc bao vây khiến trái tim anh ta đau tới chết lặng.
"....Vì sao?" Tiếng nói cất lên khản đặc, mang theo sự sụp đổ đầy bất lực. Tấm lưng thẳng cũng phải cong như một ngọn núi cao bị san thành đất bằng.
Người phụ nữ mím môi, ánh mắt trốn tránh.
"Có phải thằng khốn này uy hiếp em không?! Em nói đi---"
"..."
Hạ Hoài cười khẩy, đứng dậy cầm lấy quần, dùng ngón tay cái lau vết máu nơi khóe miệng, đi tới bên cạnh cô gái.
"Cậu chủ Hạ…” Chưa kịp nói hết lời, cằm cô ta đã bị nắm lấy. Ánh nhìn khinh bỉ vút qua nơi đáy mắt đen thẳm của Hạ Hoài, mang theo sự lạnh lùng và tàn nhẫn: "Cô là người phụ nữ đầu tiên dám đùa giỡn tôi như vậy, được lắm!"
Da đầu Phùng Sương Sương run lên, trong mắt xuất hiện sự bối rối. Khoảnh khắc thấy Chu Trì xông vào, cô ta cũng không hoảng hốt đến vậy: "Không...Xin anh hãy tin em..."