Tống Lẫm ngậm thuốc lá nhìn bài, ồm ồm nói: “Tìm ở đâu đây? Còn đã chân sau.”
“Giao hàng tận nhà, còn miễn phí.”
Tống Lẫm lắc đầu: “Chay mặn gì cậu cũng ăn, thể loại gì cũng có thể cho vào miệng.”
“Ơ!” Hạ Hoài không vừa lòng với cách nói này: “Sao tôi lại chay mặn gì cũng ăn?”
Tống Lẫm nhả khói, cười lạnh một tiếng, không cãi lại.
“Lão Tống, cậu có ý gì? Nói lời tạm biệt nói một nửa, có bản lĩnh nói hết ra!” Không thuận theo không buông tha.
Thẩm Khiêm nâng mí mắt, chuyển tầm mắt từ bài poker trong tay sang mặt Hạ Hoài: “Ý của A Lẫm là, người phụ nữ chẳng ra gì.”
Hạ Hoài chấp nhận gật đầu: “Vẫn là A Khiêm tinh mắt. Ngực to như vậy, nơi đó lỏng lẻo như vậy, còn dám nói là hoa hậu giảng đường thanh thuần, cũng không biết đã qua tay bao nhiêu thằng, tưởng tôi ngu?”
Thẩm Khiêm không tiếp chuyện: “Một đôi Q.” Bắt đầu chuyên chú ra bài.
Tần Trạch Ngôn nhíu chặt mày, rốt cuộc nhịn không được: “A Hoài, cái miệng cậu nên tích đức, tốt xấu gì cũng là con gái, đừng quá phận.”
Lời này vừa nói ra, Tần Trạch Ngôn hối hận.
Thẩm Khiêm và Tống Lẫm liếc nhau, người trước than nhẹ, người sau lắc đầu.
Chỉ vì, Hạ Hoài là cái “Miệng pháo”, dù là sai, anh ta vĩnh viễn không sai, ai dám nói anh ta sai, phải làm chuẩn bị tốt tâm lý bị anh ta huyên thuyên phiền chết.
Quả nhiên -
“Trạch Ngôn, cậu thế mà lại vì người phụ nữ kia chỉ trích anh em?”
Xong rồi xong rồi, bắt đầu rồi… Tần Trạch Ngôn đau đầu nhức óc, thức thời không lại mở miệng, sợ khiến Hạ Hoài càng huyên thuyên nhiều hơn.
Nhưng hiển nhiên “Miệng pháo” cũng không định ngừng nghỉ.
“Nói chuyện đi, cậu nghẹn cái gì? Người phụ nữ kia làm sao? Là loại phụ nữ ghê gớm?”
Khóe miệng Tần Trạch Ngôn run rẩy.
“Cũng đúng,” Hạ Hoài tự quyết định: “Muỗi cái sẽ hút máu, muỗi đực sẽ không, như vậy xem ra là rất vĩ đại.”
Lúc này, ngay cả Tống Lẫm cũng không kiềm chế được đỡ trán, đấy, lại phát bệnh.
Hạ Hoài: “Trạch Ngôn, tôi không oan uổng người phụ nữ kia, chỗ đó của cô ta tôi sờ một cái là biết có bị chơi qua chưa, cậu không tin tôi gọi điện thoại gọi cô ta quay lại, để tự cậu sờ.”
“Đừng… Tôi tin, tôi hiểu lầm cậu, tôi sai rồi, tôi thật sự
ăn năn.”
Hạ Hoài lẩm bẩm một tiếng: “Vậy còn được…”
Tần Trạch Ngôn lau mồ hôi, anh ta hạ quyết tâm về sau sẽ không bao giờ xen vào việc người khác, đặc biệt là Hạ Hoài.
“Trạch Ngôn, tôi với cậu nói rõ, phụ nữ cũng có nhiều loại, cậu như thế chẳng phân biệt tốt xấu, anh em phổ cập khoa học cho cậu, miễn cho về sau bị lừa balbalba…”
Miệng bắt đầu nói, không đóng được.
Tống Lẫm đem bài Poker trong tay hợp lại, ngửa bài ở trên mặt bàn, làm lơ Hạ Hoài còn đang bô bô truyền thụ kinh nghiệm “Thức nữ”--
“A Khiêm, nghe nói cậu có em gái?”
Lời này vừa nói ra, thành công khiến Hạ Hoài câm miệng.
Không quá hai giây: “Em gái? Em gái ruột?”
Cuối cùng dời sự chú ý.
Tần Trạch Ngôn cũng mới biết được tin tức này, khó tránh khỏi kinh ngạc, Thẩm Khiêm không giống Hạ Hoài, ai đến cũng không cự tuyệt, chay mặn đều ăn: “Em gái ruột” loại này, chắc khả năng không lớn, hay là…
“Cùng cha khác mẹ.” Thẩm Khiêm nhàn nhạt mở miệng.
Hạ Hoài ngừng lại: “Con riêng?”
Tống Lẫm: “Vô nghĩa.”
Hạ Hoài: “…”
Tần Trạch Ngôn chớp mắt, hỏi: “Ông nội nhà cậu đồng ý?”
Thẩm Khiêm gật đầu.
Hạ Hoài: “Tiểu tam của cha cậu có năng lực chiến đấu mạnh mẽ ghê, con gái cũng quang minh chính đại nhét vào cửa.”
Tần Trạch Ngôn liên tiếp đưa mắt ra hiệu với anh ta, cũng khẽ nâng cằm hướng Tống Lẫm.
Hạ Hoài không được tự nhiên mà ho nhẹ hai tiếng: “Này…tôi nói lung tung thôi, đừng để ý.”
Trong bốn người họ, chỉ có Tống Lẫm là con riêng, có vài thứ không nên chạm vào vết thương của người ta.
Thẩm Khiêm: “Người phụ nữ kia đã chết.”