Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 17




Vừa dứt lời, Thẩm Yên còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy ngã.

Mà đối phương khá dùng sức, khiến cô ta đang đứng trên bậc thang lảo đảo mấy bước, rồi ngã xuống sàn nhà phòng khách.

Chân phải bị trẹo, lưng đập xuống đất đau đớn.

Thẩm Yên hoàn toàn rơi xuống, đến khi phản ứng kịp, cô ta thoáng cao giọng: “Cô dám đẩy tôi?!”

Thẩm Loan đứng trên bậc thang, không nhúc nhích, từ trên cao nhìn xuống đánh giá cô ta, đôi mắt vốn đang sợ hãi lại xuất hiện chút độc ác: “Nếu như tôi là cô, dù là chán ghét một người, thì cũng tuyệt đối sẽ không vừa mới thất bại, lại mơ tưởng muốn cắn lại một nhát, bởi vì… chắc chắn sẽ thất bại!”

“Cô chờ đấy, tôi sẽ nói cho ba biết…”

“Đi đi! Nói tôi đẩy cô ngã cầu thang, nhưng chứng cứ đâu? Cô có không?” Thẩm Loan cười lạnh.

Từ buổi sáng hôm đó cô dùng lời nói kích thích Thẩm Yên phát điên trở đi, thì đã không còn ý định ngụy trang nữa, dù sao đã lộ ra răng nanh, thì sợ gì lộ ra vuốt nhọn?

Chỉ cần, Thẩm Tông Minh và Thẩm Xuân Giang không tin, thì Dương Lam va hai đứa con gái của bà ta có thể gây ra sóng gió gì?

“Hả… Chứng cứ? Cô cho rằng mình là ai? Vậy chúng ta thử đánh cược một lần, xem rốt cuộc ba và ông nội tin cô, hay là tin tôi!” Thẩm Yên vịn vách tường đứng lên, cảm giác đau thấu truyền đến từ mắt cá chân bên phải. Thà rằng cắn răng cố nén, cũng không muốn lộ ra vẻ yếu ớt trước mặt đối phương.

Trong lòng lại hận không thể bóp chết con khốn Thẩm Loan này…

Thẩm Loan liếc mắt nhìn bộ ngực phập phồng mạnh mẽ của cô ta, nụ cười không thay đổi: “Được! Cược thì cược. Cô nói tôi đẩy cô, vậy thì tôi cũng có thể nói… Cô vì chuyện buổi sáng mà ghi hận trong lòng, cố ý trượt chân ngã xuống lầu, muốn vu oan cho tôi. Trước kia có lẽ ba ba và ông nội còn có thể đứng về phía cô, nhưng sau chuyện cô đẩy tôi vào buổi sáng, cô cảm thấy lời cô nói còn đáng tin được mấy phần?”

Mặt Thẩm Yên tái đi, ra vẻ hung hăng, bất đắc dĩ, lửa giận không đủ, ánh mắt lấp lóe đã bại lộ cô ta là một kẻ miệng cọp gan thỏ.

“Người dễ dàng tha thứ cũng có mức độ, mà niềm tin không thể chịu được sự bào mòn, một lần làm loạn, rồi thêm một lần, lần nào cũng có cô, rất dễ

dàng khiến người ta nghi ngờ, có đúng không? Cho nên tôi mới nói, cô chắc chắn sẽ thất bại.”

Thua vì, chỉ vì cái trước mắt, mà khinh thường kẻ địch.

Thẩm Loan lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ tiếc nuối: “Chị Yên, cô đúng là ngu xuẩn…” Rõ ràng nữ giúp việc trực đêm là một nhân chứng rất tốt, đáng tiếc, Thẩm Yên lại mắng đuổi cô ta đi.

Trời gây nghiệt thì còn có thể tha thứ.

Tự mình gây ngiệt, đúng là… Không thể sống.


Nói xong, tiếp tục đi lên lầu, bóng dáng lượn lờ, yếu đuối mảnh mai.

Thẩm Yên chật vật ngồi xổm trên mặt đất, nhờ vào đó mới giảm bớt được đau đớn trên mắt cá chân, một lúc sau mới khập khiễng đi lên lầu.

Con khốn đó nói đúng, sau việc xảy ra buổi sáng, ba Arất không hài lòng với cô ta, không thể tiếp tục làm loạn, chỉ cần Thẩm Loan cứ nằng nặc không nhận, cuối cùng lỗi vẫn đổ lên đầu mình.

Về đến phòng, Thẩm Yên cởi giày ra xem, mắt cá chân vừa đỏ vừa sưng.

Trong đầu hiện lên dáng vẻ cười lạnh ngạo nghễ của Thẩm Loan, cô ta không nhịn được mà càng hận hơn.

Chẳng qua chỉ là con gái riêng của ba, dựa vào đâu mà dùng loại giọng điệu đó để nói chuyện? Dựa vào đâu mà dám dùng ánh mắt đó nhìn cô ta?

Đôi mắt cô ta khẽ đảo một cái, Thẩm Yên lấy điện thoại di động ra, chậm rãi bấm một dãy số.

“Chị, là em…”

Câu lạc bộ Hoan Lang, phòng SVIP.

“Một đôi J, át bích, vừa vặn chặn được cậu.” Người đàn ông một tay cầm bài, một tay khác ôm bạn gái, đưa tay sờ bộ ngực sữa xong cũng không biết thu lại, cười vô cùng thoải mái và thỏa mãn.

Cặp mắt đào hoa hiện lên một chút giảo hoạt, môi hồng răng trắng, còn rực rỡ hơn cô gái trong ngực anh ta ba phần.

Nếu không phải nhờ có cặp mày kiếm dương cương trên gương mặt, cùng với thân thể cường tráng cao hơn một mét tám, thì hoàn toàn là một “Người đẹp vô song”.