Dù là vì sao, cô chắc chắn sẽ biết rõ.
Ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Loan bỗng nhiên kiên định, bỏ lắc tay vào trong
túi xáy, đến bãi đỗ xe lấy xe.
Đi được một nửa, bị một chiếc xe màu đen chạy băng băng lấp kín đường đi, cô
theo bản năng né qua bên cạnh, nhưng xe cũng không có ý định đi, mà ổn định
vững vàng, cửa xe thấp xuống, để lộ khuôn mặt đẹp đẽ đến quá đáng của người
đàn ông.
Thẩm Loan cũng phải thừa nhận, khuôn mặt như vậy, dù có thấy bao nhiêu lần
cũng sẽ bị kinh ngạc.
"Chú Lục còn chưa đi à?"
Lúc cô tới, Thẩm Xuân Giang đã đưa anh đi, cũng đã qua gần một giờ, không
nghĩ tới Quyền Hãn Đình vẫn còn ở đây.
"Lên xe." Hai chữ, mang theo một chút mệnh lệnh, lại không cho người ta có
cảm giác vênh mặt hất hàm sai khiến.
Thẩm Loan quơ quơ chìa khóa trong tay: "Tự cháu cũng có xe, cho nên, không
cần chú đưa đi."
Không ngờ, người đàn ông bỗng nhiên duỗi tay, một kéo lấy đi chìa khóa của
cô: "Còn bây giờ?"
Khóe miệng Thẩm Loan run rẩy, nhỏ giọng mắng một câu: "Trẻ con!"
"Lên xe!" Giọng điệu không hề tốt.
Thẩm Loan đoán anh có thể đã nghe thấy được, nhưng, thì sao?
Cô muốn nói cho anh nghe đấy.
"Xem ra, muốn tôi tự mình mời em?"
"Đâu dám?" Nói, rồi vòng đến ghế phụ, mở cửa xe ra, ngồi xuống: "Nếu chú
Lục muốn trải nghiệm cảm giác làm tài xế, cháu từ chối thì bất kính rồi."
"Hừ --- cái mồm đó của em khi nào mới có thể nói chút dễ nghe?"
Thẩm Loan nhướng mày, cười hỏi anh: "Chú lục muốn nghe cái gì dễ nghe?"
"Tôi muốn nghe, em sẽ nói?"
"Có thể suy nghĩ, xem như tiền xe."
"Được." Bờ môi người đàn ông gợi lên nụ cười nhạt: "Gọi ba."
Nụ cười Thẩm Loan cứng đờ, một lát sau, mở miệng sâu xa: "... Không nghĩ tới
chú Lục thích cái giọng này."
"Sao, không dám gọi?"
"..."
"Đổi cái khác, chồng ơi cũng được."
"..." Ha ha, người thành phố mấy người cũng thật biết chơi nhỉ.
"Còn nữa." Chờ đèn đỏ, Quyền Hãn Đình bỗng nhiên quay đầu nhìn cô một cái:
"Tôi không có ý định đưa em đi."
"Hả?"
Đến khi, hai người đứng trước cửa một nhà hàng tư nhân, Thẩm Loan mới hiểu
được câu "tôi không có ý định đưa em đi" đến cùng có ý gì.
Đưa em đi, là đến địa điểm em quyết định.
Chở em, là đến nơi tôi định đến.
"Chú Lục muốn mời cháu ăn cơm à?"
"Không thể sao?" Quyền Hãn Đình hỏi lại.
Thẩm Loan dù bận vẫn ung dung nhìn anh một cái, cất bước đi vào trong đầu
tiên: "Bữa tối miễn phí, cầu còn không được."
Người đàn ông theo sau, khóe môi là một nụ cười ngay cả anh cũng không phát
hiện ra.
Đây là một nhà hàng món Quảng Đông, khẩu vị thiên về thanh đạm, nhưng phối
hợp dinh dưỡng rất đầy đủ, rất thích hợp để "phát triển cơ thể".
Quyền Hãn Đình gọi ba món, Thẩm Loan lại gọi bốn món.
Cũng may đồ ăn không nhiều lắm, cố gắng một chút cũng không phải là không
thể giải quyết.
Thẩm Loan thật sự đến để ăn cơm, đồ ăn vừa lên bàn, sau khi Quyền Hãn Đình
bảo cô động đũa, cũng không khách sáo nữa.
Sự thật chứng minh, Lục gia không chỉ làm ăn lớn, thực lực mạnh mẽ, ánh mắt
và trình độ thưởng thức cũng cao cấp, mỗi món đồ ăn đều có đặc sắc riêng, tóm
lại, ngon!
Dứa xào thịt chua chua ngọt ngọt, cá hấp tươi sống ngon miệng, tôm phỉ thúy
bóc vỏ cảnh đẹp ý vui...
Thẩm Loan gọi người phục vụ đến: "Phiền cho tôi thêm một chén cơm."
"Ngài chờ một lát."
Rất nhanh, người phục vụ bưng một lồng hấp nhỏ vào, bên trong là hạt cơm
nóng hổi, chỉ ngửi đã thấy thơm không chịu được.
Thẩm Loan tự mình xới một chén đầy.
"Thích không?" Đối diện, Quyền Hãn Đình thong thả ung dung ăn miếng đậu
hũ, có chút buồn cười hỏi cô.