Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 150




Miêu Miêu: "Chị Nghê, bên trong vẫn đang chờ..." Ngụ ý, nhanh tay nhanh

chân lên.

Lưu Nghệ bỗng nhiên ngẩng đầu, giống như lần đầu biết cô ấy: "Không ngờ

loại công ty như Minh Á này cũng ngọa hổ tàng long, bên trong không giống

bên ngoài, trách tôi nhìn lầm rồi."

Miêu Miêu cười đến đôi mắt híp thành hai khe hở, thịt trên mặt xếp chồng lên

nhau, giống như bánh bao trắng vừa được lấy ra khỏi lồng hấp: "Giám đốc

Thẩm không thích dùng người theo khuôn mẫu, mà tôi cũng chỉ là cáo mượn

oai hùm, không dám nhận câu "nhìn lầm" này của chị."

Hai mắt Lưu Nghệ híp lại.

Miêu Miêu cười mở cửa thay cô ta: "Mời ---"

Văn phòng theo phong cách đơn giản, sáng sủa sạch sẽ, giày cao gót đi lên tấm

thảm nhung màu trắng, lặng yên không một tiếng động.

Không khí yên tĩnh đến chết lặng, làm người ta thấy nặng nề, hít thở không nổi,

vô hình tạo thành áp lực đè lên vai Lưu Nghệ, mỗi một bước đi đều rất nặng nề.

"Giám đốc Thẩm, giám đốc Thái..." Người phụ nữ cúi đầu, dừng lại cách

khoảng 2m trước bàn làm việc.

"Lưu Nghiệp, trợ lý tổng giám?" Thẩm Loan nhướng mày.

Thái Vân hơi kinh ngạc, ánh mắt nhìn về Lưu Nghệ có thêm một chút suy nghĩ.

Phải biết rằng, sáu người trước đó vào đây, Thẩm Loan đều không chủ động mở

miệng, mà đều giao cho cô ta xử lý.

Trước mắt lại...

Chẳng lẽ Lưu Nhệ này có chỗ nào đó đặc biệt?

Thái Vân không khỏi tập trung, dựng tai phân tích không sót chữ nào trong cuộc

đối thoại của hai người, định đào móc được tin tức có ích đó, đồng thời không

bỏ qua biểu cảm và dáng vẻ của hai bên.

"Cô đến muộn..."

"Bởi vì..."

"Lý do cũng không quan trọng." Thẩm Loan cắt đứt lời cô ta: "Con người của

tôi chỉ luôn để ý đến kết quả, đến muộn là đến muộn, dù cô có nói lý do ra, vẫn

như cũ không thể thay đổi được sự thật này."

"Vậy nên, tiếp theo ngài muốn dùng lý do này để đuổi tôi sao? Như mấy người

trước đó..." Lưu Nghệ chậm rãi ngẩng đầu, khóe môi cong lên châm biếm,

giống như đang nói --- ỷ vào chức quyền, mặc sức hoành hành, cô cũng chỉ như

thế thôi.

Thâm Loan không hề tức giận, thậm chí còn mang theo chút ý cười: "Đề nghị

không tồi, đúng là một lý do rất tốt."

Lưu Nghệ ngạc nhiên, giây tiếp theo được thông báo ---

"Từ giờ phút này trở đi, cô đã không phải là công nhân của Minh Á nữa, không

sai, you are fired (Cô bị đuổi việc)."

Đơn giản, thô bạo, đi thẳng vào vấn đề.

Không chỉ Lưu Nghệ sững sờ, Thái Vân cũng giật mình sững sờ trong chớp

mắt.

"Dựa vào cái gì? Quy định nào của công ty nói đi muộn sẽ bị đuổi việc? Giám

đốc Thẩm, Minh Á không phải do một mình cô quyết định, tất cả mọi người còn

ở bên ngoài nhìn, cô xác định khư khư cố chấp như vậy?" Hoảng loạn ban đầu

qua đi, Lưu Nghệ càng thêm bình tĩnh.

"Nếu không chỉ là đến trễ thì sao?" Thẩm Loan cười khẽ, ánh mắt đối mặt với

uy hiếp cũng chưa từng giao động một chút.

"Có ý gì?"

"Cấu kết làm việc xấu với Trình Hiểu Âu, bán ý tưởng quảng cáo lại cho đối thủ

cạnh tranh, ăn cây táo rào cây sung, tổn hại lợi ích của công ty, chuyện này đủ

chưa?"

Cơ thể Lưu Nghệ lay nhẹ, cắn chặt răng liều chết không nhận: "Đây là vu

khống! Cô có chứng cứ không?!"

Thẩm Loan tiếc nuối lắc đầu: "Tôi không có..."

Người phụ nữ âm thầm thở nhẹ ra, nhưng rất nhanh, lòng cô ta vừa buông

xuống lại trong nháy mắt về lại cổ họng, bởi vì ---

"Tôi không có, nhưng Trình Hiểu Âu có. Cô ta đã tiến hành ghi chép mỗi một

đầu thu lợi của cô thông qua bán đứng công ty để nhận một cách kỹ càng, thời

gian nào, địa điểm nào, mà trong đó Lưu Nghệ cô đóng vai trò gì, có tác dụng

gì, đều ở trên đây." Thẩm Loan gập đốt ngón tay, gõ gõ lên tài liệu trong tay.

Lưu Nghệ như bị sét đánh, không... không thể nào.

Trình Hiểu Âu không có lý do gì để làm vậy, bản thân cô ta cũng tham dự vào,

cắn Lưu Nghệ cũng tương đương với việc gián tiếp chặt đứt đường lui của

mình, nhưng vẻ mặt Thẩm Loan lại không giống như là giả...