"Từ chức?" Trần Mỹ Vân ngạc nhiên: "Tôi không từ chức!"
Kết quả hoàn toàn khác với Trình Hiểu Âu, cô ta chỉ bị Thái Vân dạy dỗ một
trận, khi cô ta đi vào tổng giám đốc Thẩm vốn không mở miệng, chỉ ở bên cạnh
nhìn mà thôi.
Miêu Miêu: "Người thứ ba, Lâm Lộ..."
Rất nhanh, bảy người đã đi vào năm, trong đó ba người "chủ động" từ chức,
một người bị dạy dỗ, một người điều khỏi cương vị công tác.
"Chuyện gì đang xảy ra? Sao tôi chẳng hiểu gì cả?"
"Ha hả, không chỉ mình cậu không hiểu."
"Đều đến trễ, trừng phạt lại có nhẹ có nặng, còn gì công bằng?"
"Rất không công bằng..."
"Công bằng? Đương sự cũng chưa ý kiến, cô định làm thánh mẫu, ở đây nói
lung tung?"
"Ôi, tôi chỉ tùy tiện nói, cô kích động cái gì hả!"
"Tôi rất tò mò, rốt cuộc là ý của tổng giám đốc Thẩm hay là giám đốc Thái?"
"Có khác nhau sao?" Nếu Thẩm Loan không đồng ý, Thái Vân dám làm vậy?
"..."
"Khụ khụ!" Miêu Miêu đảo mắt qua mọi người, ánh mắt rơi xuống một chỗ,
tiếng bàn tán bé dần: "Người thứ sáu, Lâm Lệ."
Là cô gái lúc trước cười Thẩm Loan "Ngốc nghếch lắm tiền", ở trong phòng
nước sau đó bị mọi người cô lập.
Đi ngang qua nhau, Miêu Miêu không khỏi nhìn cô ta nhiều hơn một chút, tò
mò không biết tổng giám đốc Thẩm sẽ xử lý như thế nào.
Trước đây, Lâm Lệ đã đắc tội với Thẩm Loan, nhẹ thì có thể lấy được thanh
danh rộng lượng, nhưng rốt cuộc vẫn nghẹn; nặng thì mọi người sẽ nói Thẩm
Loan mượn cớ, cố ý khiến người ta phải đi giày nhỏ.
Nhưng thật tế đã chứng minh, Lâm Lệ cũng không giống với những người đã đi
vào trước đó, thậm chí thời gian còn ngắn hơn, khoảng hai ba phút đã ra, giống
như ân oán trước kia không khiến vị bên trong khó xử.
"Cô đi hỏi..."
"Cô đi vẫn tốt hơn."
"Haizz, nếu không cô đi đi?"
Mọi người đùn đẩy nhau, bởi vì trước kia đã cô lập, bây giờ dù tò mò cũng
không ai chủ động tiến lên dò hỏi Lâm Lệ.
Cuối cùng vẫn là Trần Mặc đứng ra: "Cô không sao chứ?"
Lâm Lệ đang hoảng hốt bỗng hoàn hồn, Trần Mặc thấy toàn thân cô ta đều đang
run rẩy: "Cô..."
"Tôi đi thu dọn đồ đạc! Lập tức đi..." Nói xong đẩy ra đám người chạy đi,
nhưng không biết nhớ tới cái gì, bước chân bỗng nhiên cứng lại, xoay người,
hướng về phía văn phòng tổng giám đốc cúi đầu thật sâu, mới cố nén nước mắt
và cảm giác thẹn trong lòng, chạy trối chết.
"Lại nữa?"
"Giống y chang Trình Hiểu Âu..."
Trần Mặc nghĩ nghĩ, nhấc chân đuổi theo, Lâm Lệ đứng ở vị trí làm việc của
chính mình, bắt đầu luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc.
"Rốt cuộc sao lại thế này?" Trần Mặc nhíu mày: "Đừng nói với tôi, cô cũng
muốn từ chức." Hai chữ cuối cùng anh ta cố ý nhấn mạnh.
Thân hình Lâm Lệ khẽ run, nước mắt nháy mắt rơi như mưa: "Tôi không
muốn... Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác...Tôi không có lựa chọn, anh
hiểu không?"
"Rốt cuộc sao lại thế này?" Giọng điệu của người đàn ông mang theo ý trấn an,
rất dễ khiến người ta thả lỏng cảnh giác.
"Tôi, tôi đã sai rồi..." Lâm Lệ khóc như mưa.
"Đến trễ mà thôi, không nghiêm trọng như vậy." Giọng điệu nhẹ nhàng và mềm
mại, gần như dụ dỗ.
"Không..."
Trần Mặc cười nói: "Nếu bởi vì chuyện ở phòng nước lúc trước, tổng giám đốc
Thẩm cũng chỉ đến thế mà thôi."
Lâm Lệ lắc đầu: "Không phải chuyện đó... Thật ra tôi..."
Giây tiếp theo, bỗng nhiên im lặng, ánh mắt nghi ngờ bắn về phía người đàn
ông, Lâm Lệ như đột nhiên bừng tỉnh, lau nước mắt, nháy mắt cảnh giác:
"Không có gì, tôi tự nguyện từ chức, cảm ơn đã quan tâm."
Trần Mặc bĩu môi, lập tức mất hết hứng thú.
Anh ta còn tưởng rằng có thể moi được thông tin gì có ích từ Lâm Lệ, xem ra,
chuyện này không giống như trong tưởng tượng của anh ta, nếu không, cả Lâm
Lệ và ba người trước cũng bị đuổi việc sẽ không thành thật ngậm miệng như
vậy, thậm chí giữ kín như bưng!
Cho nên, rốt cuộc trong tay tổng giám đốc Thẩm đã nắm được nhược điểm gì
của họ?
Trần Mặc lén lút cân nhắc.