"Chú Lục?" Hạ Hoài thử cất tiếng thăm dò.
Ánh mắt lạnh lùng của Quyền Hãn Đình phóng tới.
"Là thế này..." Anh ta vẫn ngập ngừng theo thói quen nhưng lần này lại không
lùi bước, kiên trì mở miệng: "Chú đang chặn đường ra của Loan Loan."
Bầu không khí đáng sợ bỗng trở nên tĩnh lặng.
"A Hoài." Quyền Hãn Đình bỗng nhiên lên tiếng: "Dạo này hình như cháu rất
rảnh?"
"Chắc không phải...đâu ạ..."
"Xem ra bình thường anh Tư quá lơ là với cháu rồi." Bỏ lại một câu như vậy,
anh ta liền xoay người rời đi. Hạ Hoài khó xử đứng đó, không hiểu đã xảy ra
chuyện gì.
Thẩm Loan nhìn bóng dáng rắn rỏi của người đàn ông càng lúc càng xa, tròng
mắt khẽ híp lại, bỗng nhiên khẽ nở một nụ cười.
Quyền Hãn Đình, anh tưởng mình đã che giấu rất tốt sao?
Đồ đàn ông nhỏ mọn!
Hạ Hoài lái xe đưa Thẩm Loan về công ty.
"Cám ơn."
"Từ từ đã!" Anh ta đuổi theo.
Thẩm Loan nhíu mày hỏi: "Còn chuyện gì?"
"Chờ anh một chút, nhanh thôi..." Hạ Hoài chớp mắt nhìn cô, đi vòng ra cốp
sau, lôi ra một bó hoa hồng quý hiếm như làm ảo thuật.
"Tặng em này ---"
Thẩm Loan lui về phía sau nửa bước: "Vì sao lại tặng hoa cho em?" Còn là hoa
hồng nữa.
Hạ Hoài không phải chưa từng trả lời những vấn đề như vậy. Cái gì mà "người
đẹp tựa đóa hoa", "muốn để em trở thành bạn gái anh" linh tinh vân vân, anh ta
hoàn toàn có thể hạ bút thành văn được. Nhưng mà giờ phút này, đối diện với
một Thẩm Loan cực kỳ bình tĩnh, không hiểu sao gã Hạ Hoài nổi tiếng đào hoa
lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, ngại ngùng, nôn nóng, căng thẳng, đủ loại cảm
xúc đồng thời trào dâng cùng tiếng tim đập mạnh mẽ khiến kẻ cao thủ tình
trường này cảm thấy bối rối.
Rõ ràng có hàng ngàn câu trả lời, cuối cùng Hạ Hoài lại lựa chọn câu ngốc nhất,
dốt nhất, nhưng cũng an toàn nhất ---
"Vì cái gì là vì cái gì? Đi ăn xong thích thì tặng thôi, em cứ cầm mang lên văn
phòng rồi tìm cái lọ cắm vào, vừa hay coi như đồ trang trí..."
Thẩm Loan không tỏ thái độ.
"Được rồi! Em không cầm thì cứ vứt đi cũng được!"
"Nhưng..."
"Cầm đi!" Hạ Hoài nhét vào lòng cô rồi khẽ cười: "Biết ngay là em tiếc của mà,
cầm rồi anh đi, tạm biệt nhé!" Nói rồi lên xe, đóng cửa, đạp ga, chiếc xe của anh
ta lao về phía trước nhanh như tia chớp, thoắt cái đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Thật ra Thẩm Loan đang định nói quanh đây không có thùng rác, muốn ném
cũng không thể ném ở chỗ này...
Cô không hề hay biết hành động tặng hoa ấy đã sớm bị kẻ có tâm nhìn thấy, lại
còn không chỉ một người.
"Lục gia?" Còi xe phía sau bị nhấn sắp hỏng tới nơi rồi, Sở Ngộ Giang chỉ có
thể đối diện với áp lực, kiên trì mở miệng nhắc nhở, ánh mắt vẫn liếc nhìn về
phía Thẩm Loan ở cách đó không xa đang cầm một bó hoa hồng đứng ven
đường.
Anh ta nghĩ bụng, xem ra ông chủ nhà mình đang ở trên con đường một đi
không trở lại rồi.
"Đi thôi." Giọng điệu rất nặng nề, không hề lộ rõ buồn hay vui.
"Dạ."
"Gọi điện thoại cho lão Tứ, bảo với anh ấy tôi đồng ý tăng vốn cho dự án,
nhưng hạng mục ấy phải để cho Hạ Hoài phụ trách."
Sở Ngộ Giang rùng mình, hai giây mặc niệm thay cho Hạ Hoài, mọi người nói
xem cậu ta trêu ai không trêu, lại đi trêu đúng người phụ nữ mà ông chủ nhà họ
đã ngủ qua còn coi trọng nữa. Đây không phải là chán sống nên suy nghĩ vặn
vẹo muốn chết à?
Phía đối diện đường là nơi cấm đỗ xe, cũng như bên này bị một lượng lớn xe cộ
dừng đỗ trái phép làm cho tình hình giao thông tắc nghẽn, tiếng còi vang lên
không ngừng nghỉ.
Người trợ lý thông qua gương chiếu hậu thấy ông chủ vẫn còn ngẩn người nhìn
ra ngoài cửa sổ, trọng lòng vừa sốt ruột lại không dám tùy tiện lên tiếng, thầm
nghĩ ngoài kia có gì đẹp đâu cơ chứ? Ngoại trừ xe cộ chỉ có nhà cao tầng, không
thì là cửa hàng mặt đường, người phụ nữ ôm đóa hồng đứng bên lề cách đây
nửa phút là đẹp nhất, cặp chân dài quả thực rất hấp dẫn, nhưng giờ người đâu
còn ở đó nữa...
Một lúc lâu sau, Thẩm Khiêm mới thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Quay về
công ty!"
Hả? Cứ thế trở về sao?
Tuy trợ lý cảm thấy rất khó hiểu nhưng hành động lại không hề chậm chạp,
đánh tay lái cực kỳ nhanh nhẹn, bụng nghĩ thầm: nãy giờ đi ra ngoài một
chuyến không lẽ chỉ để hóng gió thôi sao?
Nhưng mà hóng gió thì nên đi ven sông chứ đâm đầu vào khu CBD* làm gì
chứ?