Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 139




"Anh cứ nhìn tôi mãi làm gì?" Thẩm Loan không thể nhịn nổi.

"Bởi vì cô xinh đẹp...." Hạ Hoài buột miệng nói một câu, trực tiếp nói ra suy

nghĩ chân thực.

Nói xong, còn cận thận dè dặt quan sát biểu cảm của Thẩm Loan, thấy cô không

tỏ ra ghét bỏ, mới lập tức thở nhẹ một hơi, mặt mày rạng rỡ.

Nhưng anh ta lỡ đễnh một chút, Thẩm Loan không chê phiền, nhưng cũng

không xấu hổ như biểu hiện của người con gái bình thường khi nghe thấy những

lời như thế này.

Cô rất bình tĩnh, bĩnh tĩnh đến nỗi dường như cô hoàn toàn không để lời nói ẩn

chứa tâm tư của chàng trai trẻ vào trong lòng.

Đáng tiếc, Hạ Hoài vẫn còn đang chìm đắm trong cảm xúc vui vẻ, không hề

phát hiện ra.

Vốn dĩ chỉ mất 10 phút đi xe, lại thành mất 30 phút, tất nhiên cũng trong đó

cũng có yếu tố giao thông đông nghẹt, nhưng lòng dạ nhỏ mọn của Hạ Hoài

cũng không thoát khỏi liên quan.

"Hoan nghênh quý khách, xin hỏi quý khách có đặt chỗ trước không ạ?"

Hạ Hoài nói ra một số món: "Gan ngỗng và trứng cá muối của nhà hàng này

cũng khá là ngon, cô có thế nếm thử..."

Nhân viên phục vụ dẫn hai người đến một vị trí gần cửa sổ, bên ngoài có đài

phun nước âm nhạc vô cùng tình thú, heo tiết tấu âm nhạc liên tục thay đổi mực

nước.

Thẩm Loan đẩy thực đơn qua: "Tôi không quen thuộc nơi này, anh gọi đi."

Hạ Hoài không hề không xứng với danh hiệu "Công tử bột số một Ninh Thành"

của anh ta, biết chơi biết ăn, gọi món toàn gọi những món ngon nhất đắt nhất

hiếm lạ nhất, nếu như không phải Thẩm Loan nhắc nhở anh ta còn phải lái xe,

cái tên công tử bột này còn định mở bình rượu vang, không bàn đến giá cả.

Dơ tay nhấc chân không có một chỗ nào là không thể hiện rõ ràng—tôi có tiền,

tôi rất có tiền!

Nữ phục vụ trẻ tuổi không nhịn được mà nhìn anh ta nhiều hơn, nhưng lúc lướt

qua Thẩm Loan, ánh mắt đó lại chuyển thành ảm đạm.

Có chủ của con rùa vàng ở đây, vẫn là thôi vậy.

Trong lúc rảnh rỗi đợi món, Hạ Hoài hỏi cô: "Sao lại đến nơi như Minh Á làm

việc?"

"Nơi như thế nào?"

"Nhỏ, tồi, cũ, bẩn, loạn, kém. Khụ... Tôi nói như vậy có phải là không tốt lắm

không?"

"Không sao, dù sao cũng là sự thật." Thẩm Loan thản nhiên.

Hạ Hoài lại một lần nữa bị cô chinh phục, lúc trước là bởi vì khuôn mặt và vóc

dáng của cô, thời khắc này là bởi vì sự hấp dẫn bởi nhân cách. Anh ta không

nhịn được nghĩ, trên thế giới sao lại có người con gái như Thẩm Loan chứ?

Vô cùng xinh đẹp, tính cách cũng vô cùng tốt, vô cùng phù hợp với mọi thẩm

mỹ của anh ta.

Ôi.... Thật muốn có!

Món ăn lên rất nhanh, Hạ Hoài cắt sẵn bít tết đẩy đến trước mặt cô, Thẩm Loan

cũng không từ chối, nói xong tiếng cảm ơn, bèn bắt đầu ăn.

Dưới sự cố gắng tập luyện, bây giờ sức ăn của cô đã tăng lên nhiều so với lúc

trước.

Hơn nữa chưa từng không chế.

Dù sao có thể ăn được là phúc, Thẩm Loan chỉ mong sao nuôi dưỡng bản thân

khỏe hơn một chút, lại khỏe hơn một chút, càng ngày càng khỏe mạnh!

Cho nên, cô ăn uống rất tập trung tinh thần, chăm chú, mấy lần Hạ Hoài muốn

mở miệng làm sôi nổi bầu không khí lên, nhưng đều không nhẫn tâm đánh gãy

sự chăm chú này của cô, chỉ có thể bất mãn không làm.

Nhưng bị ảnh hưởng bởi Thẩm Loan, sự ngon miệng của anh ta cũng tăng lên,

bắt đầu nghiêm túc xử lý đồ ăn trong đĩa.

Đây là một nhà hàng Pháp lắp đặt các thiết bị đắt đỏ, trong không khí vang lên

tiếng đàn nhẹ nhàng du dương, đèn chùm pha lê sáng ngời lấp lánh, tin rằng đại

đa số người đến chỗ này đều không phải vì ăn cơm, mà là đánh giá cao bầu

không khí ở đây, vô cùng phù hợp với việc tỏ tình và bồi dưỡng tình cảm.

Nhưng, mọi chuyện đều sẽ có ngoại lệ, hoa lạ cũng có một hai bông như thế, ví

dụ, người đang một lòng chìm đắm trong đồ ăn ngon là Thẩm Loan, lại lấy một

ví dụ nữa, Hạ Hoài vừa đang chìm đắm trong đồ ăn ngon, vừa đang chìm đắm

trong cảnh đẹp.

Giữa hai người chỉ nghe thấy tiếng va chạm nhẹ của dao dĩa, cốc đĩa, cho nên,

lúc tiếng "A Hoài" thình lình xuất hiện trên đầu hai người, mới bỗng dưng kinh

ngạc sợ hãi như thế.

"Chú Lục?!" Hạ Hoài giật mình ngạc nhiên, miếng bít tết vừa đút vào trong

miệng vẫn còn chưa kịp nhai trong lúc cuống quýt đã nuốt chửng xuống, nghẹn

đến nỗi làm anh ta ho sặc sụa.

Thẩm Loan quay đầu, lúc ánh mắt chạm phải khuôn mặt như cười như không

của người đàn ông, cực kì bình tĩnh nuốt miếng thức ăn trong mồm xuống.

Cô mới không như cái bộ dạng không có tiền đồ đó của Hạ Hoài.