"Cảm giác thần bí?" Mày Thái Vân nhăn lại càng chặt.
"Đúng vậy. Em ở đại học có học qua một môn chuyên ngành, gọi là <Văn hóa
của doanh nhân>, trong đó nhắc tới một quan điểm học thuật, ý là, nếu một
người lãnh đạo của công ty muốn giữ được quyền uy, vậy đầu tiên phải giữ
được cảm giác khoảng cách, từ đó sinh ra cảm giác thần bí."
Mọi người thường tồn tại sự kính sợ với những thứ không hiểu rõ, trạng thái
người "bị người khác lãnh đạo" không hiểu rõ "người lãnh đạo" nhất cũng là lúc
dễ dàng bị lãnh đạo nhất.
"Tiếp theo, giám đốc Thẩm vừa mới nhận chức, lại không thay đổi bất kỳ quy
tắc hay chế độ nào, hay là tiến hành sắp xếp nhân sự gì đó, tuy nói là rập theo
khuôn cũ, nhưng cũng phải có chứ chút động thái nào chứ. Giống như, một triều
đại bị huỷ diệt, thành lập chính quyền mới, chẳng lẽ còn muốn tuân theo quy
định của triều cũ sao?"
Mặc dù không có đao to búa lớn, những chuyện đó nên chỉnh sửa, không thể
nào còn nguyên được. Trừ khi...
Người nắm quyền có mưu đồ lớn hơn nữa!
Thái Vân và Miêu Miêu liếc nhau, đều có vẻ khiếp sợ.
Thật lâu sau: "... Việc đó, em cũng chỉ là đoán mò! Đọc rất nhiều kiến thức của
doanh nhân, nên dễ suy đoán..." Miêu Miêu nghịch ngợm lè lưỡi, mượn việc
này che giấu sự ngượng ngùng.
Thái Vân than khẽ, kéo tay cô ấy qua, vỗ vỗ nhẹ hai cái giống như an ủi: "Miêu
Miêu của chúng ta còn giỏi hơn nhiều phần lớn những người ở đây, cho nên chị
tin tưởng suy đoán của em."
Hốc mắt Miêu Miêu nóng lên, vâng một tiếng, dùng giọng mũi dày đặc, nụ cười
lại vẫn ngọt và ấm áp như cũ.
"Em sẽ gặp được Bá Nhạc*, chắc chắn."
*Bá Nhạc: Ý chỉ một người giỏi, biết phát hiện và sử dụng tài năng.
...
Thẩm Loan lại dùng thời gian hai ngày tiêu hóa hết tư liệu cá nhân của 32 nhân
viên toàn công ty.
Cô cầm cái ly, chờ lúc đưa đến bên miệng, mới phát hiện trống không.
Thùng đựng nước văn phòng đúng lúc lại không có, cô đứng dậy, đi đến phòng
trà...
"Hôm qua giám đốc Thẩm mời chúng ta uống trà, đoán xem bao nhiêu tiền?"
Người phụ nữ cười đến thần thần bí bí.
"600?"
"900?"
"1200?"
"Sai, sai, sai, đều sai! Tăng thêm phí vận chuyển và phí đóng gói, tròn 3000!"
"Không phải chứ? Mấy cái bánh ngọt, mấy hộp Mã Tạp Long, mấy mâm trái
cây, sao lại mắc như vậy? Gần nửa tháng tiền lương của tôi rồi..."
"Ôi, các cô nói xem chiều nay giám đốc Thẩm còn có thể mời chúng ta không?"
"Nghĩ hay nhỉ! Thật đúng là cho rằng chuyện tốt này mỗi ngày đều có à?"
"Sao lại không thể có? Dù sao là đại tiểu thư ngu ngốc nhiều tiền, tiêu xài hoang
phí!"
"Khụ!"
"Khụ khụ!"
"Sao thế? Khụ khụ cái gì? Dù sao, lại không chỉ mỗi tôi nghĩ như vậy. Người ta
không thiếu chút tiền này, vừa lúc lấy ra thăm hỏi mọi người, có gì không
đúng?"
"Giám đốc Thẩm! Ngài cũng tới uống nước à?" Thấy cô ta càng nói càng thái
quá, một người phụ nữ khác căng da đầu hướng cửa la lớn.
Toàn thân người vừa nói xằng nói bậy vừa rồi cứng đờ, mồ hôi lạnh ứa ra, dũng
khí quay đầu lại nhìn một cái cũng không có.
Thẩm Loan khẽ ừ một tiếng, nhấc bước đi vào, dừng ở trước máy đun nước.
Tiếng dòng nước dần dần rót đầy ly trống, ở trong phòng lặng ngắt như tờ trở
nên vô cùng rõ ràng, giống như một cái búa buồn bực gõ vào trong lòng mọi
người.
Từ đó về sau, bàn cơm trưa miền phí, trà chiều mỹ vị, không còn có nữa, ngay
cả bảy lại nước trà cơ bản cũng bị một câu của Thẩm Loan giảm bớt ba loại,
đồng nghĩa với chỉ còn nước lọc, trà hoa, cà phê, còn nước chanh, nước táo, trà
sữa thì bỏ hết.
Thần kỳ là, trong mắt mọi người cũng không hiểu hiện ra bất kỳ sự không vừa
lòng gì, mà loại im lặng này ở trong mắt Thẩm Loan, cũng chỉ có bốn chữ có
thể hình dung --- có tật giật mình!
Mọi người ở đây sôi nổi khiển trách người không lựa lời đắc tội đến giám đốc
Thẩm, nhưng không ai nghĩ đến, một buổi trà chiều đã giảm bớt 60% phí nước
trà trong tương lai, đến cuối cùng ai mới là người đứng sau được lợi?