Người khác có bàn tán thế nào, Thẩm Loan cũng không biết, nhưng cũng đoán
được tám chín phần mười.
Cả buổi chiều, cô đều ở văn phòng, vừa làm việc vừa hưởng thụ sự thả lỏng và
thích thú mà hoàn cảnh mới đem lại.
Ngồi lâu rồi thì dứng dậy đi, sau lưng bị cứng đờ thì làm mấy động tác yoga,
thậm chí còn muốn có thêm một máy chạy bộ trong phòng, sau này việc rèn
luyện cũng không tệ.
Cốc cốc ---
"Mời vào."
Thái Vân đẩy cửa vào, thấy phong cách của văn phòng biến đổi thật lớn thì giật
mình sững sờ một giây, giày cao gót đạp lên mặt thảm mềm mại, giống như đặt
mình trong đám mây. Giá sách và kệ tủ phía trước đã bị lấy xuống, sắp xếp theo
thứ tự lớn bé chỉnh tề, kiểu dáng không giống nhau, sô pha bằng gỗ được thay
bằng sô pha thủ công châu Âu, mà bàn làm việc màu đen lâu năm kia cũng bị
đổi thành bàn làm việc trong suốt, trên đó trừ ống đựng bút và máy tính, hầu
như không có những đồ vật khác.
Mà tài liệu và một ít tư liệu quan trọng đều được đặt ở trong tủ hồ sơ dùng vân
tay bên cạnh, vừa an toàn, lại thuận tiện.
Thay đổi như vậy, vừa thay đổi thì toàn bộ không gian đã thoáng hơn không ít,
cả việc hít thở cũng trở nên dễ dàng hơn.
Thái Vân không khỏi cảm thán, có lẽ đây là sự khác biệt giữa "người chơi nhân
dân tệ" và "người chơi bình thường" sao?
"Tổng giám đốc Thẩm, toàn bộ tài liệu cô muốn đều ở đây.
"Ừ." Thẩm Loan nhận lấy, tốt lắm, còn rất nặng.
"Cần đưa một phần tư liệu nhân sự đến đây không ạ?"
"Không vội. Không còn chuyện gì khác, cô đi trước đi.
Thái Vân rời khỏi văn phòng, không quên quan tâm khóa cửa lại, Thẩm Loan
bắt đầu nghiên cứu báo cáo tài vụ của công ty ba năm gần đây, cô muốn xem
thử, một công ty quảng cáo đại thụ, sao lại đến nỗi thảm như hôm nay?
Năm giờ rưỡi, vốn nên tan làm, hôm nay lại không ai dám về.
Mọi người tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, không hẹn mà cùng trở nên chần chừ.
Đi?
Hay là không đi?
Giám đốc còn chưa tan làm đó, người làm công lại nghỉ trước, không tốt nhỉ?
Nhưng nếu nói là tăng ca, lại không nhận được thông báo, huống gì trong lòng
mọi người đều không muốn.
Lưu Nghệ cười lạnh, khóe miệng châm chọc em gái cãi vã ở phòng trà với cô
ta: "Ăn một bữa cơm của người ta, lá gan cũng nhỏ như vậy? Mấy người ở đây
từ từ phí thời gian đi, tha lỗi cho tôi không thể làm theo."
Có người bắt đầu, mọi người bắt đầu hành động, bây giờ, Thẩm Loan mới đi từ
trong văn phòng ra, áo khoác để ở khuỷu tay, bên trên mặc áo sơ mi trắng viền
ren, vạt áo để ở trong lưng quần, như chứng minh thế nào được gọi là "dưới
ngực đều là chân".
"Đã đến giờ nào rồi, vẫn chưa tan làm à?" Cô nâng cổ tay xem, vẻ mặt hơi kinh
ngạc.
"Đang, đang chuẩn bị đi..."
"Ừ, trên đường chú ý an toàn, ngày mai gặp lại."
"Chào tạm biệt giám dốc Thẩm.
"Hẹn gặp lại giám đốc Thẩm.
Nhìn sang bóng lưng đi xa của người phụ nữ, giây tiếp theo càng bàn tán không
kiêng dè gì.
"Giám đốc Thẩm đúng là người biết cách ăn mặc, ngay cả áo sơ mi trắng cô ấy
mặc lên cũng đẹp như vậy..."
"Còn bảo chúng ta chú ý an toàn, quá dịu dàng rồi..."
"Không cần lo người mẫu thiên kim này không phải là một giám đốc tốt."
"Chỉ có tôi cảm thấy cô ấy là một kho bạc di động à? Một thân này từ trên
xuống dưới, ít nhất cũng là sáu số."
"..."
Đến khi, có một nhân viên ở bãi đỗ xe lầu 1 thấy Thẩm Loan lái chiếc xe
Maserati màu đỏ, sau đó chụp ảnh gửi vào trong nhóm chat, mọi người mới
kinh ngạc phát hiện, đây đã không còn là sáu chữ số nhỉ?
Ngày hôm sau, Thẩm Loan đến công ty sớm hơn nửa tiếng, không có gì bất ngờ
xảy ra lại thấy trạng thái mọi người hoặc nói chuyện phiếm, hoặc trang điểm lại,
hoặc ăn sáng, lại tính tình tốt không nổi giận, thậm chí còn cười cười với cô gái
đang hút mì sợi, nhắc nhớ: "Quần áo cô bị dầu bắn tung tóa rồi."
Nói xong, thong thả ung dung rời đi, vào văn phòng giám đốc.