Thẩm Loan đứng trước gương lớn, từ sợi tóc đến đầu ngón chân của thiếu nữ
đều là hình ảnh vô cùng hoàn mỹ của từ "tinh xảo", sau khi xác định không có gì
không ổn, thì rời phòng ngủ, xuống lầu ăn sáng.
Lúc cô xuất hiện trước mắt mọi người, không khí như dừng chuyển động, tiếng
dao nĩa chén đũa chạm vào nhau cũng mất đi trong chớp mắt, biến mất sạch sẽ.
"Ba, dì, chào buổi sáng."
Thẩm Xuân Giang đánh giá cô vài lần từ trên xuống dưới, chợt trong mắt lộ ra
vẻ hài lòng: "Quan mới nhậm chức như lửa nóng, tuy rằng ngôi miếu Minh Á
này nhỏ, nhưng cũng phải làm thật tốt, tóm lại là phải còn hương khói."
"Ba nói đúng, con sẽ cố gắng làm tốt chức tổng giám đốc này, không để ba phải
thất vọng." Thẩm Loan kéo ghế ra ngồi xuống, người làm dọn bữa sáng cho cô,
lúc đi xuống, nhịn không được nâng mắt lên nhìn lén cô, bị Thẩm Loan bắt tại
trận, đành cười trừ.
Hoảng hốt trong mắt Dương Lam vẫn chưa kịp giấu đi, lúc Thẩm Loan xuất
hiện, bà ta như thấy được Lệ Hiểu Vân lúc còn trẻ, gương mặt này, khí chất này,
không hổ là mẹ con!
"Sắc mặt Loan Loan không tệ." Thẩm Như nhẹ nhàng ném ra một câu, khen
không giống khen, chê không giống chê, sau đó tiếp tục cúi đầu dùng cơm, bên
môi nở nụ cười đúng mực, khí chất đoan trang, bình tĩnh tao nhã.
Vẻ mặt Thẩm Khiêm vẫn như trước, cũng không dao động quá lớn, ánh mắt
nhìn cô lại không giống như Thẩm Xuân Giang, kinh diễm đúng mực, nhưng
càng nhiều hơn là hài lòng, điều này làm cho Thẩm Loan vẫn luôn dùng khóe
mắt liếc anh ta không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Cái lắc tay này...
Có lẽ là cô quá nhạy cảm? "Ares" chưa chắc đã thể hiện nghĩa đó? Chiến thần,
cũng có thể tượng trưng cho sự can đảm.
Nhưng nếu cô cẩn thận một chút, sẽ phát hiện ra cậu cả nhà họ Thẩm từ trước
đến nay luôn coi trọng lễ nghi trên bàn ăn, đáy ly thủy tinh trong tay lại bị dính
một vòng sữa màu trắng, rõ ràng là từ bên trong chảy ra.
Thẩm Yên trọ ở trường, không ở nhà, cho nên, bữa sáng này ăn đến vô cùng yên
ắng.
"Loan Loan."
"Sao vậy ba?" Cô mang giày cao gót, đi tới.
"Lên xe, đưa con tới công ty trước. Khi nào rảnh, bảo A Khiêm dẫn con đi chọn
một chiếc xe con thích, tiện cho việc đi làm, hoặc trực tiếp ra gara chọn cũng
được. Nếu không muốn tự mình lái, ba bảo quản gia Chu tìm tài xế cho con."
"Cảm ơn ba. Nhưng mà, con có xe rồi." Cô lấy chìa khóa xe từ trong túi xách ra,
lắc nhẹ trong tay, trong mắt là sự đắc ý của cô gái nhỏ, mặt mày sáng lạn.
"Đây là... xe của thằng ba?" Mắt Thẩm Xuân Giang lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt
nhìn về phía Thẩm Loan lại nhiều ý vị hơn so với trước.
Thẩm Xuân Hàng luôn luôn không dính dáng đến chuyện trong nhà, một mình
ở ngoài, ung dung phóng khoáng, nói cậu ta không màng danh lợi, không bằng
nói cậu ta lạnh lùng thì đúng hơn. Không quan tâm, cũng là một loại lãnh lẽo trá
hình.
Cậu ta vậy mà đưa chiếc xe mới mình vừa mua không lâu cho Thẩm Loan, đây
là loại chuyện mà ông cũng không thể tin nổi, dù sao, Thẩm Như và Thẩm Yên
tuy cũng nhận được đồ cậu ta cho, lại đều không thể so sánh với chiếc xe giá trị
này của Thẩm Loan.
Đối với Thẩm Xuân Giang suy nghĩ đủ điều, Thẩm Loan không hề cảm thấy gì,
gật gật đầu, bĩnh tĩnh trả lời: "Chú ba nói, đây là quà gặp mặt."
Siêu xe Maserati màu đỏ bốn chỗ bị nhốt ở gara nhiều ngày cuối cùng cũng thấy
được ánh mặt trời.
Maserati sở dĩ được xưng là "siêu xe" cũng không phải là không có lý do, Thẩm
Loan vừa ngồi lên, đã biết là hàng tốt.
Cô đã có bằng lái, bảo hiểm xe và giấy đăng ký xe, một tuần trước, quản gia
Chu đã làm. Một đường chạy nhanh đến tầng ngầm gara văn phòng công ty
quảng cáo Minh Á.
Gạt cần số số, quay xe, dừng hẳn, tắt máy, thuần thục hơn cả tài xế, hoàn toàn
không giống một tay mơ mới lên đường