Vừa thấy tên gọi người liên lạc trên màn hình, Hạ Hoài hận không thể cào
tường, đầu ngón tay ấn một cái, chấp nhận—
"Này! Cháu trai lớn, hỏi rõ chưa?" Không chờ anh ta nói chuyện, bên kia đã gấp
gáp không chờ nổi mà mở miệng.
"Chú nhỏ, cháu sắp bị chú hại chết rồi!" Hạ Hoài nghiến răng nghiến lợi.
"Cảnh cáo cháu lần cuối cùng, xóa chữ " nhỏ " đi, nếu không chú sẽ trở mặt đó.
Cái gì mà chết với sống, không phải chỉ để cháu hỏi thăm xem vòng tay có còn
ở chỗ Thẩm Khiêm hay không thôi sao, đến mức này sao?"
"Đến mức đó!" Hạ tiểu gia tức giận.
Đầu bên kia hơi dừng lại, đột nhiên nghiêm mặt: "Tình huống thế nào?"
"...Cháu bị phát hiện rồi."
"Mẹ nó, Hạ Tiểu Hoài, cháu cũng đủ ngốc."
"Chú bảy, cháu không nói giỡn! A Khiêm khôn khéo như vậy, nhất định đã đoán
được có người muốn dòm ngó đến món đồ mà cậu ta cất giữ, chú nên cẩn thận
đi."
"Xùy— chú sẽ sợ cậu ta sao?!"
Hạ Hoài nghĩ nghĩ: "A Khiêm tuy rằng nhìn qua ôn hòa nho nhã, nhưng có tiếng
tham ăn, chú muốn cướp đồ vật trong tay cậu ta thì phải chuẩn bị bị cắn mất
một miếng thịt."
Đầu bên kia không cho là đúng, giọng điệu vãn cà lơ phất phơ như cũ: "À, nghe
còn rất lợi hại đấy. Cho nên, xác định " Ares chi lệ " ở trên tay cậu ta mà không
phải đã tặng cho người khác?"
"Ừ!"
"OK, cháu làm rất tốt."
"Từ từ đã chú Bảy—"
"Sao thế?"
"Cái đó...Xe chú đồng ý tặng cho cháu lúc nào có?" Hạ Hoài nhỏ giọng lẩm
bẩm.
"Gấp cái gì? Ba của cháu cuối tuần trước không phải mới tặng cháu một chiếc
Koenigsegg sao, thằng nhóc thối còn siêng đổi xe hơn cả chú, lương tâm cháu
không đau sao?!"
"... Không."
"Được rồi được rồi, nhìn dáng vẻ co quắp của cháu, chú cũng sẽ không quỵt nợ!
Vừa thanh toán tiền đặt cọc, còn chưa giao hàng, rất nhanh thôi, cũng chỉ mười
ngày nửa tháng thôi."
"Không được..." Hạ Hoài đứng ngồi không yên, đột nhiên trước mắt sáng ngời:
"Chú bảy, hay chú cho cháu mượn chiếc McLaren P1 màu vàng hai ngày?"
"Nằm mơ đi! Một gái không thờ hai chồng, đã nghe qua chưa? Cơm có thể ăn
bậy, nhưng bạn gái không thể cưỡi loạn!"
"Chú bảy, cháu bảo đảm nhất định sẽ dùng sinh mạng yêu quý nó, xem nó như
tình nhân nhỏ... Không, lão tổ tông mới đúng!"
Bên kia suy nghĩ một cái chớp mắt: "Gần đây rất nghèo sao? Làm gì mà nhớ
thương xe chú thế?" Giọng nói hơi hơi buông lỏng.
Hạ Hoài vừa nghe có hy vọng, lập tức xốc lên mười hai vạn phần tinh thần:
"Tối nay cháu vì giúp chú hỏi thăm tin tức, không chỉ có đắc tội với anh em tốt
mà còn thua luôn chiếc Koenigsegg mới. Cho nên, chú bảy chú phải... phụ trách
với xe của cháu!"
"Ôi, cháu cũng thật đần." Làm ra vẻ trưởng bối, nói lời thấm thía.
"Cho nên chú bảy à, chú đồng ý rồi đúng không?" Hạ Hoài mặt ngoài cười hì hì
nhưng bên trong thì đang đmm.
Lục Thâm nghẹn ngào, hấp hối giãy giụa: "Thua một chiếc thì không phải cháu
còn có xe khác sao, không cần phải mơ tưởng đến xe chú? Cháu trai lớn à, thật
ra chú cũng rất nghèo, thật đấy! Cháu xem, ăn nhờ ở đậu ở sơn trang Đông Li
không nói, mà ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, ngủ cũng không ngon."
"..." Trần Độc Tú, chú có thể ngồi xuống rồi đấy.
Hạ Hoài bây giờ chỉ hận đôi tay này của mình, cho mày ti tiện, cho mày đánh
cược với người khác này, bây giờ đã biết vì sao Mã Vương gia có ba con mắt
chưa? Fu*k!
"Những chiếc xe đó đều cũ rồi, không xứng với cô ấy, cháu muốn xe mới! Xe
mới!"
"Cô ấy?" Lục Thâm nhướng mày: "Nữ?"
"Ừ."
"Bạn gái?"
"Bây giờ còn chưa phải." Hạ Hoài rầu rĩ nói.
"Well, đang trong giai đoạn theo đuổi, chú hiểu mà."
"Chú bảy, chú đồng ý với cháu đi, chờ lúc theo đuổi nữ thần được tới tay, P1
của chú chính là bà mai, ngày đó chúng cháu kết hôn nhất định sẽ cho nó một
cái hồng bao thật lớn!"