Chu Trì nhẹ nhàng thở ra: "Haizz, lúc trước tôi diễn trong phòng trà cũng được
nhỉ?"
Thẩm Loan gật đầu: "Không tệ, lá gan rất lớn."
"Có ý gì?"
"Dám chửi ầm lên trước mặt Quyền Hãn Đình, có lẽ cũng chỉ có cậu là người
duy nhất." Thẩm Loan giơ tay vỗ vỗ vai anh ấy, dáng vẻ "lão Thiết cậu rất trâu".
"Này, vậy thì tính là gì chứ? Tôi sẽ đánh nữa đấy!"
Thẩm Loan phụt một tiếng, nhìn anh ấy rồi giơ ngón tay cái lên.
Chu Trì không hiểu được nhìn cô một cái: "Có gì buồn cười chứ?"
"Không... Tôi chỉ là cảm thấy cậu rất dũng cảm."
"Người họ Quyền kia lợi hại như vậy sao?" Chu Trì hừ nhẹ, không cho là đúng.
Đợi đến lúc sau này anh ấy chân chính hiểu được ba chữ "Quyền Hãn Đình"
này đại diện cho ý nghĩa gì, lại nhớ đến hôm nay mình giương nanh múa vuốt,
miệng đầy lời thô tục, Chu Trì cảm thấy đây có thể là việc làm đỉnh cao của anh
ấy trong cuộc đời này.
Sau khi Thẩm Loan cười xong, bỗng nhiên nghiêm mặt: "Cậu có ý tưởng gì cho
đội trò chơi không?"
Chu Trì im lặng một lúc lâu, làm động tác thề bảo đảm nhìn cô: "Tôi sẽ cố gắng
hết sức."
"Được, ngày kia tôi quay về Ninh Thành rồi, cậu ở lại bên này xử lý làm việc
với Dịch Hoằng đi, chờ sau khi quen thuộc đoàn đội rồi trở về cũng không
muộn."
"Nhưng tôi vẫn chưa kịp xin nghỉ làm ở quán bar..."
Thẩm Loan: "Cậu cứ yên tâm ở lại, bên kia giao cho tôi xử lý."
"Xử lý? Xử lý thế nào?" Chu Trì nhíu mày, càng nghĩ càng cảm thấy bực bội:
"Chuyện này không liên quan đến cậu, tôi sẽ nắm chặt thời gian trở về một
chuyến, giải quyết xong rồi đến nhận đoàn đội."
Lời tương tự, Thẩm Loan nhìn anh ấy: "Cậu muốn giải quyết thế nào?"
Chu Trì chỉ im lặng.
"Bồi thường tiền, hay là trực tiếp xông lên đánh một trận? Đỉnh đầu đối phương
cầm hợp đồng, cậu chơi được cứng đối cứng không?"
"Không phải chỉ hai mươi vạn thôi à, tôi trả còn không được sao?!"
"Tiền đâu?" Thẩm Loan phản bác lại.
Chu Trì ngại ngùng rũ mắt: "Cậu...Cho tôi mượn trước, tôi bảo đảm nhất định sẽ
trả cho cậu!" Anh ấy có tự tin này, cho dù đoàn đội có thành công hay không,
trò chơi nhỏ trên tay anh ấy chỉ tùy tiện bán cho bất kỳ công ty nào, cũng đều
rất giá trị.
"Cậu cho rằng chuyện này chỉ cần tiền là có thể giải quyết vấn đề?"
"Nếu không thì sao?" Chu Trì ngẩng đầu.
Thẩm Loan than nhẹ, đáy mắt nhanh chóng hiện lên thứ gì đó, không đợi anh ấy
nhìn rõ, đã biến mất không thấy nữa.
"Đêm Paris có thể có quy mô như hôm nay, cậu cho rằng ông chủ sau lưng nó
thiếu hai mươi vạn này sao?"
"Nghe giọng điệu của cậu giống như còn hiểu biết hơn tôi?"
Thẩm Loan dừng lại: "Tóm lại, cậu nghe tôi ở lại chuyên tâm làm việc, những
chuyện khác không cần cậu quan tâm."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà!" Trong phút chốc hiện lên sự sắc bén. Nhưng mà một
giây sau, bên môi thiếu nữ kéo lên một nụ cười yên lòng, giọng nói hơi dịu lại:
"A Trì, tin tưởng tôi không được sao?"
Một tiếng "A Trì" kia làm anh ta lại không còn lời nào để nói, tim cũng mềm
nhũn theo, cùng với chút rung động mơ hồ. Ngoài anh ta ra, cũng không có ai
có thể nhận ra.
"...Được." Anh ấy nghe thấy tiếng thở dài thỏa hiệp của mình.
Sau đó, hai người thảo luận công việc liên quan đến đoàn đội trò chơi suốt hai
tiếng.
Mặt trời chiều ngả về Tây, sắc vàng nhuộm đỏ cả bầu trời.
Thẩm Loan nhìn đồng hồ: "Hôm nay đến đây thôi, trước tiên phải giải quyết
vấn đề ấm no cơ bản rồi mới có sức lực động não làm việc."
Hai người thích thú đi ra ngoài ăn, cuối cùng đến một nhà hàng tư nhân gần đây.
Ăn xong, trời đã tối rồi, ngọn đèn hai bên đường chiếu xuống ánh sáng màu
vàng ấm áp dưới bầu trời đêm.
Bắc Hải nằm ở bờ biển phía Đông Nam Trung Quốc, không khí ướt át, vào ban
đêm kèm theo từng trận gió lạnh, thổi rối mái tóc của Thẩm Loan.
Lúc trước mặc sườn xám ở "Thượng uyển" mà giờ này đã đổi thành một bộ váy
thoải mái, gió thổi qua, làn váy màu trắng tùy ý bay lên.