Còn Lăng Vân càng không cần phải nói, anh ta và Thẩm Loan đã cùng xuất hiện
không chỉ một lần, có loại cảm giác giống như đã từng quen biết.
"Tránh ra ---" Âm thanh lạnh lẽo.
Hai người trao đổi một ánh mắt, kiên định đứng tại chỗ.
Thẩm Loan: "..."
Quyền Hãn Đình bước lên, cúi đầu, tiến đến bên tai cô: "Người lớn còn chưa
nói, em đã xoay người rời đi, một chút lễ phép cũng không có."
"..." Đmm!
"Thừa nhận mảnh đất số 7 là do em xúi giục Dịch Hoằng bán cho Thẩm Khiêm,
khó như vậy sao?"
Thẩm Loan nhíu mày, anh... Hình như cảm thấy hứng thú với mảnh đất số 7, tới
tới lui lui đều nhấn mạnh, có tư thế phải hỏi đến cùng!
Vì sao?
Bỗng nhiên, trong đầu cô hiện lên gì đó, trước mắt chợt sáng ngời: "Không sao,
là tôi bảo Dịch Hoằng làm."
Người đàn ông ngừng lại.
Sở Ngộ Giang và Lăng Vân liếc nhau, mảnh đất số 7?!
"Lại nói tiếp, chú Lục còn phải cảm ơn tôi thật tốt nó, nếu không, chú sẽ coi tiền
như rác rồi." Thiếu nữ không nghiêng không lệch đứng tại chỗ, ánh mặt trời
chiếu nghiêng vào trên người cô, giống như phủ thêm một bộ áo màu vàng rực
rỡ, phản chiếu độ cong nhàn nhạt của khóe môi, tản ra nguy hiểm làm người ta
giật mình, rất nguy hiểm lại lộ ra vẻ hấp dẫn, tự nhiên hấp dẫn người khác.
Hai mắt Quyền Hãn Đình híp lại, tia gian xảo hơi lướt qua, một giây sau, giữ
lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, thuận thế kéo vào trong ngực, thân thể chặt
chẽ dán chặt: "Em không chỉ biết trước bão tố cuồng phong, sóng thần, còn biết
tôi cũng muốn mua miếng đất kia. Thẩm Loan, tôi thật xem thường em!"
"Chú Lục, phiền chú khách sáo một chút." Cô giật giật tay: "Dù sao, tôi cũng có
ân với chú, không phải sao? Đối xử thô lỗ với người có ơn như vậy, cần phải bị
sét đánh."
"Rủa tôi?"
"Chú đấy, trong lòng phải luôn luôn kính sợ."
Quyền Hãn Đình cười, thuận thế thu tay lại, đầu ngón tay ở góc độ Thẩm Loan
không nhìn không thấy nhẹ nhàng vân vê, như nhớ lại xúc cảm trong nháy mắt
đó.
Tinh tế, gầy yếu, sờ đến xương.
"Loan Loan! Cậu không sao chứ?" Chu Trì chạy tới tới, bảo vệ cô ở sau người,
lấy tư thế bảo vệ người đối diện với Quyền Hãn Đình, tuy rằng hai chân run lên,
da đầu tên dại, vẫn mạnh mẽ cắn răng không dời tầm mắt đi.
Trong lúc anh ấy chạy tới, trong đầu Quyền Hãn Đình bỗng nhiên hiện lên một
hình ảnh: Sân bay người đến người đi vội vã, hành lý trên băng chuyền, chàng
trai và cô gái dựa đầu gần nhau, nhìn về một chiếc điện thoại, thỉnh thoảng cúi
đầu nói chuyện với nhau, ngẫu nhiên đối diện với nhau, một sáng lạn như bạch
dương, một dịu dàng như cành liễu, xa xa nhìn lại thật là một đôi tình lữ người
người ao ước!
Chu Trì không biết có phải ảo giác, hay vẫn là thật. Anh ta vậy mà cảm nhận
được sát ý hung tàn trong mắt đối phương, nếu ánh mắt có thể hóa thành dao
găm, vậy có thể mình đã chết mấy trăm ngàn lần dưới cái nhìn này rồi."
"Cậu ta là ai?"
"Anh ta là ai?"
Hai người đồng thời mở miệng, đồng thời nhìn về phía Thẩm Loan.
Sợ nhất là không khí đột nhiên yên lặng, huống chi, hai cái người đàn ông đều
mang vẻ mặt "Tốt nhất là cô nói rõ ràng cho tôi, nếu không tôi sẽ bùng nổ."
Thẩm Loan cười lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Lúc này, Sở Ngộ Giang và Lăng Vân không cản lại nữa.
Chu Trì hơi ngốc, mặt Quyền Hãn Đình trầm xuống.
"Còn không đi? Muốn ở lại ăn cơm?" Thẩm Loan quay đầu, trừng Chu Trì.
Người sau bỗng nhiên hoàn hồn, rất vui vẻ "Ok": "Tới ngay!" Nói xong, nâng
bước đuổi kíp, dáng vẻ tung tăng đâu giống một người đàn ông!
Quyền Hãn Đình thấy thế, khịt mũi coi thường.
"Loan Loan, cậu còn chưa nói cho tôi biết người đàn ông đó là ai."
"Không muốn nói."
"Vì sao lại không muốn nói?"
"Không cần thiết."
"Vì sao không cần thiết?"
"Người không liên quan, không cần biết nhiều như vậy."
"Ừ nhỉ!" Mặt mày Chu Trì hớn hở: "Thì ra là một người qua đường Giáp..."
Tiếng hai người một hỏi một đáp càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất ở sau
cửa.
Sở Ngộ Giang nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt đảo qua, mặt người nào đó đã
đen thành đáy nồi...