Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 107




Thẩm Loan có thể xuất hiện ở đây, du lịch, kết bạn đủ loại lý do đều không sao.

Nhưng cô ba nhà họ Thẩm xuất hiện ở đây thì có chút ý vị sâu xa...

Dù sao, cô vừa mới gặp Dịch Hoằng, cố trình điều tra một chút là biết.

Cho nên cô chỉ có thể lựa chọn chạy trốn!

Chạy đến chỗ rẽ hành lang gấp khúc, chạy thêm vài bước nữa là cửa, mắt thấy

thắng lợi trong tầm mắt, lại thình lình truyền đến tiếng bước chân, từ xa tới

gần...

Sở Ngộ Giang nhận được điện thoại vội vàng tới, đụng phải Lăng Vân: "Tình

huống thế nào?"

"Nhìn xem có thấy một người phục vụ mặc sườn xám không?"

"Ở đây cũng có."

Lăng Vân: "..."

"Nhưng mà, từ đây đến đường lớn chỉ có một đường, lúc tôi đến đây cũng

không thấy những người khác."

Nói cách khác, nếu người từ nơi này đi ra ngoài, chỉ cần không biết bay, hoặc sẽ

có thuật chui xuống đật, vậy chắc chắn còn ở đây!

Hai mắt Lăng Vân tỏa sáng, Sở Ngộ Giang đã sớm đóng cửa lại, mà Thẩm Loan

thì trở thành con ba ba chưa kịp chạy ra ở trong hũ!

"Chơi vui không?" Giọng nói trầm trầm từ sau người truyền đến, ẩn chứa vào

phần hài hước.

Cổ Thẩm Loan cứng đờ, sau một lúc lâu, chậm rãi quay đầu lại, khuôn mặt tươi

cười của người đàn ông đập vào mắt, tay lớn vẫn còn để ở trên vai cô, khớp

xương rõ ràng, miệng hổ có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ.

"Cô ba, chúng ta lại gặp mặt." Không nhanh không chậm, giọng điệu trêu đùa.

"... Hi, thật trùng hợp." Thẩm Loan xoay người đối mặt với anh, tay người đàn

ông thu lại, để cạnh người, cô nở nụ cười, ánh mắt lại áp lực phòng bị, tia cảnh

giác chợt lóe qua, vừa lúc bị Quyền Hãn Đình thấy được.

"Đúng là rất trùng hợp." Người đàn ông tới gần: "Có lẽ đây là duyên phận giữa

tôi và cô --- rời Ninh Thành, Hoa Hạ lớn như vậy, sao hết lần này đến lần khác

đều gặp?"

Thẩm Loan giương mắt, vừa lúc đụng phải đôi mắt trầm lặng của đối phương,

linh hồn giống như bị hút vào.

Cô hơi hơi nghiêng đầu, dời mắt, để lại cho người đàn ông một cái sườn mặt

lạnh nhạt.

Cô gái có màu da tuyết trắng, cái cằm nhọn, lông mi dài cong cong, đôi môi

màu hồng nhạt.

Tinh tế, xinh đẹp, không có chỗ nào là không xinh đẹp.

Vốn là dáng vẻ làm người ta trìu mến, mềm mại như bé thỏ trắng, vô tội lại vô

hại, nhưng đôi mắt kia lại xuất hiện sự sắc bén ác liệt không thích hợp, giống

như cất giấu hai thanh kiếm, trực tiếp phá hủy phần dịu dàng này.

Cằm khẽ nhếch, vạch ra một độ cung cương quyết --- đây mới thật sự là cô!

Không cần bất kỳ thương tiếc yêu quý gì, cô có được móng vuốt sắc bén vào áo

giáp.

"Chú muốn thế nào?" Cô nhìn xa xa, ánh mắt lúc không cười đạm bạc như

nước.

Quyền Hãn Đình duỗi tay, không đợi Thẩm Loan giãy giụa đã giữ cằm cô, mềm

mại ấm áp, lòng bàn tay thô rát kề sát da thịt tinh tế, là sự mềm mại mà người

đàn ông chưa từng tiếc xúc.

"Những lời này, hẳn là tôi hỏi em nhỉ? Đường đường là cô ba nhà họ Thẩm,

ngàn dặm xa xôi chạy tới Bắc Hải, lại ra vẻ người phục vụ quán trà thay người

khác châm trà đổ nước, là có ý gì?"

"Đây gọi là cosplay, đóng vai nhân vật, hiểu không?" Thẩm Loan chịu đựng sự

khó chịu dưới cằm, bị bắt mặt đối mặt với người đàn ông, chóp mũi là mùi vị

thuốc lá nồng đậm, từ trên người anh truyền tới: "Cũng đúng, tuổi tác đó của

chú Lục, có lẽ không hiểu được trò chơi của con gái."

"Tuổi tác đó là tuổi tác thế nào?" Đôi mắt híp lại, giọng nói nháy mắt trở nên

nguy hiểm.

"Tất nhiên là "lớn" "tuổi" rồi. Dù sao, tôi cũng gọi chú một tiếng chú."

"Châm chọc tôi già?"

"Chú không già à?" Thẩm Loan hỏi lại.