Sai?
Sai ở đâu?
Chu Trì nhìn thấy anh đầu đầy sương mù, lại nhả ra vài từ nữa: "Tôi không phải
ngài Vạn, người này mới phải." Dơ tay lên chỉ sang người phụ nữ đang bình
tĩnh uống trà bên cạnh.
Dịch Hoằng cảm thấy, chắc chắn hôm nay anh ta ra ngoài không đem theo não,
nếu không sao lại không nghe hiểu một câu nào? Người ta nói là tiếng người
đó! Không phải là ngôn ngữ của sao hỏa!
Đầu Trương Thành có hai vòng ngôi sao xoay quanh, động tác nuốt nước bọt
cực kỳ khoa trương.
"A Thành, cậu nghe có hiểu không? Tôi hơi lơ mơ, cậu giải thích cho tôi một
chút?"
"Tổng giám đốc Dịch, tôi cũng không hiểu ra sao."
Chu Trì nhịn cười, hai người chú này cũng quá là buồn cười đi, dường như đang
đóng phim hoạt hình vậy.
Thẩm Loan bỏ chén trà xuống, đế của chén trà gốm sứ gõ xuống mặt bàn, phát
ra một âm thanh trầm đục: "Ngài Dịch có vẻ rất ngạc nhiên?"
"Cô, rốt cuộc trong các người ai mới là ngài Vạn?"
Thẩm Loan: "Tôi."
Chu Trì: "Cô ấy."
"Nhưng..." Khuôn mặt Dịch Hoằng viết hai chữ do dự: "Sao lại có thể là một
người phụ nữ?"
"Tôi nói trong điện thoại tôi là đàn ông sao?"
"Cái này thì không có... nhưng, chỉ có đàn ông mới xưng ngài?"
Thẩm Loan cười nhẹ: "Chỉ là xưng hô mà thôi, quan trọng đến thế sao?"
Cả nửa ngày, Dịch Hoằng mới hoàn toàn tiếp nhận sự thật "ngài Vạn" là một
người phụ nữ, đồng thời còn là một người phụ nữ trẻ tuổi.
"Vạn... tiểu thư, tối hôm qua trong điện thoại..."
"Tôi họ Thẩm, tên chỉ có một chữ Loan. Nói ra thì, ngài Dịch là trưởng bối, trực
tiếp gọi tên là được rồi."
Thẩm?
Dịch Hoằng có chút ngơ ngác.
Thẩm Loan dường như nhìn thấu sự nghi ngờ của anh ta, gật gật đầu, thoải mái
thừa nhận: "Anh trai tôi là Thẩm Khiêm, lúc trước từng hợp tác với anh."
"Vậy cô..."
"Tôi và anh ta cùng cha khác mẹ."
Nói đến đây Dịch Hoằng đã hiểu, trái phải đều không vượt qua được sự phạm vi
ân oán của gia tộc quyền thế, nhưng, một cô gái nhỏ như thế liên lạc với ông ta,
làm ra bao nhiêu là chuyện, còn làm cho Thẩm Khiêm tổn thất nặng nề, lá gan
không phải là bé, thật sự làm cho người khác nhìn với cặp mặt khác!
Dịch Hoằng nhớ ra ý đồ đến đây, lấy ra một tấm chi phiếu từ trong túi áo trên,
đẩy đến trước mặt Thẩm Loan: "Một chút tấm lòng, coi như quà tạ lễ đã ra tay
cứu giúp. Mặc dù nói đến tiền có hơi thô tục, nhưng thô cũng có điểm tốt của
thô."
Thẩm Loan không nhận, lặng tĩnh nhìn ông ta.
"Đừng hiểu nhầm, tôi xin thề với trời, không có một chút gì là dùng tiền để
đánh giá, ý nghĩa xua đuổi người khác. Tôi chỉ là... thể hiện tấm lòng. Ân nghĩa
tích thủy, đến lúc suối chảy báo đáp, chuyện trộm bí mật đấu thấu và hạng mục
khu biệt thự Lang Hoàn, nếu như không phải ngài đứng đằng sau giúp đỡ, chỉ
sợ rằng bây giờ tôi đã bị phá sản rồi, trở thành một người nghèo rớt mùng tơi."
"Ngài Dịch nói quá rồi."
"Không, tôi nói đều là sự thật."Dịch Hoằng thở dài một hơi: "Bất kể thế nào,
chỗ tiền này, ngài nhất định phải nhận lấy!"
Hễ mở miệng lại một chữ "ngài", không hề vì tuổi của Thẩm Loan còn nhỏ, mà
xuất hiện sự xem nhẹ hoặc không tôn trọng lòng.
Thái độ cũng coi như thành khẩn.
Thẩm Loan cười, không hề xem trên bàn rốt cuộc có bao nhiêu số không, lại tự
tay đẩy tờ chi phiếu trở về trước mặt anh ta.
"Nếu như ngài chê ít, tôi..." Dịch Hoằng lại sợ cô từ chối, ngớ ngẩn thẳng thắn
chuẩn bị tăng giá.
Anh ta thật sự là cảm động từ đáy lòng, muốn được báo đáp!
"Không phải là vấn đề ít nhiều." Thẩm Loan dơ tay ngăn cản: "Là tôi muốn một
thứ khác như vậy trong tay ngài Dịch."
Động tác của Dịch Hoằng nhất thời khựng lại, ánh mắt đầy sự chân thành:
"Ngài nói đi! Chỉ cần không phải là giành vợ con của tôi, tôi đồng ý hết!"
"Ồ?" Thầm Loan nhếch mày: "Cho dù tôi muốn lấy đi một nửa số cổ phần của
Hằng Dịch trong tay ngài, cũng đồng ý?"
Sắc mặt Trương Thành thay đổi.
Nhưng Dịch Hoằng lại vô cùng bình tĩnh, ánh mắt rơi rủ xuống, trậm lặng trong
nháy mắt, dường như đang thật sự suy xét yêu cầu quá đáng này, sau cả nửa
ngày, anh thận trọng gật đầu: "Tôi lập tức gọi luật sư đến làm hiệp nghị bàn giao
cổ phần!"
Lần này, người kinh ngạc biến thành Thẩm Loan.