Edit: Agnes.
Beta: Rose.
Rất nhanh Dư Tây đã trở nên hối hận.
Anh không trở về, cũng biến mất cùng cái thẻ có số dư một chữ số của cô.
Cuối cùng cô cũng ý thức được đây là một cuộc thăm dò thất bại, cũng nhận ra mình quá ngây thơ…
Cô thấy mình giống như một kẻ ngốc vậy!
Tuy cô biết nhận ra sự thật càng sớm càng tốt để tránh bị tổn thất về tài chính mới là đúng đắn, nhưng… Lòng cô giống như đã bị ai lấy mất vậy.
Dù cô không muốn nhận lại kết quả như vậy, nhưng đến tận lúc mặt trời lặn, anh vẫn không trở về, như thể đang bắt cô phải thừa nhận chuyện này là thật vậy.
Cuối cùng thì cô cũng phải đối mặt với sự thật này rồi.
Cô thất vọng đi ra khỏi khách sạn, bước chậm trên đường phố của Florence, những kiến trúc cổ giữa hoàng hôn giống như những ông cụ bà cụ, khiến cho người ta đột ngột cảm thấy vừa bi ai vừa hào hùng.
Đây là lần đầu tiên người không có năng khiếu nghệ thuật như Dư Tây có cái nhìn khác về thị trấn nhỏ này, như thể khả năng cảm thụ nghệ thuật trong cô đã được đánh thức sau bao năm ngủ yên vậy.
Khả năng cảm thụ nghệ thuật gì chứ… Cô bị chính sự đen đủi của mình chọc cười, vừa cười nước mắt vừa rơi xuống.
Cô gào khóc giữa con phố đông người.
Thành phố nghệ thuật lãng mạn này đến cả những người nghệ sĩ mặc quần cộc đều có thể thấy bình thường, nói gì là tiếng khóc của một cô gái. Mọi người cứ nghĩ cô đã bị điều gì đó làm cho cảm động nên không có nhiều người chú ý đến cô khóc, thậm chí còn không có ai đến hỏi han cô cả.
Đến một lúc lâu sau mới có một đồng hương tiến lên hỏi cô: “Sao cô lại khóc vậy?”
Dư Tây khóc rất thương tâm, nức nở nói: “Tôi làm mất thẻ ngân hàng rồi.”
Người đồng hương ấy tỏ ra rất thông cảm với cô, liền đề nghị cô gọi điện báo cảnh sát, sau đó đưa cho cô một ly nước lạnh rồi rời đi.
Bị cắt ngang như vậy, Dư Tây cũng ngừng khóc, nhưng cô càng nghĩ lại càng cảm thấy đau lòng khi mình đã đánh mất một thứ rất quan trọng!
Trong vô thức, cô lại đi tới bên bờ sông Arno.
Cô từng ở chỗ này nhặt được một món quà tuyệt vời, nhưng khi cô mở nó ra thì mới phát hiện thứ mình nhặt được chỉ là thuốc độc mà thôi.
Cô đã bị trúng độc “Mạc Thành” đến vô phương cứu chữa rồi!
“Mạc Thành, anh đồ khốn nạn!” Cô hét lên một tiếng với sông Arno để trút giận, tiếng hét của cô to đến mức mấy cặp đôi trên bờ đều nhìn cô bằng ánh mắt khác thường.
Tuy cô không quan tâm đến họ, nhưng lúc cô quay đầu lại thấy có một người đàn ông đang đi tới chỗ mình trong ánh hoàng hôn, sự bình tĩnh mà nãy giờ cô đang có bỗng hóa hư không.
Những giọt nước mắt mà cô nghĩ đã khô rồi lại rơi xuống.
“Bé à, em tới đón tôi về nhà hả?” – Người đàn ông mang dòng máu nước Ý có chút mệt mỏi, dường như anh đã đi rất lâu, lâu như thể đã đi khắp Florence mới tìm được cô vậy.
Anh đến gần cô, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, giọng điệu cưng chiều cũng vang lên: “Bảo bối, người nên khóc là tôi mới đúng, em có biết là em đưa cho tôi một chiếc thẻ không hợp lệ không…”
Nói xong, anh đưa một hộp quà tinh xảo đến trước mặt cô.
“Xin lỗi em, tôi tốn hơi nhiều thời gian để tìm nó quá.” – Anh giải thích lý do về muộn của mình.
Hai mắt Dư Tây ướt đẫm nước mắt, cô không cầm lấy hộp quà mà là nắm lấy tay anh rồi cắn vào cổ tay anh.
Vết cắn của cô không hề nhẹ, nó thậm chí còn khiến tay anh chảy một vài giọt máu nữa.
Anh không trốn tránh, mà chỉ để mặc cô trút giận.
Một lúc lâu sau Dư Tây mới buông ra, ngã vào trong lòng anh. Anh ôm cô, cúi đầu hôn lên trán cô.
Hoàng hôn ở Florence dường như rất nhẹ nhàng, gió hiu hiu, sông Arno trước mặt họ cũng rất dịu dàng, mùi của cỏ trong không khí cũng rất nhẹ, cả hai người họ đều bị đắm chìm trong sự dịu dàng này.