Đánh Đổi Ước Mơ, Em Nhận Lại Được Gì?

Chương 3: Đánh cược cả vào giấc mơ




Ngay lúc cánh cửa khép lại, đôi mắt long lanh của cô từ từ mở ra.

Hắn đi rồi.

Cô nằm yên, chờ đến khi âm thanh vang lên trong màn đêm của tiếng động cơ xa dần, trả lại khoảng không tĩnh mịch, cô mới ngồi dậy.

Không ngủ được.

Cô ôm lấy cái gối hắn vừa nằm, cảm nhận độ ấm còn sót lại cùng mùi hương ấy. Đôi mắt cô trở nên long lanh, rồi ngập nước. Từng giọt nước tròn trịa, trong suốt như pha lê tuôn trào từ khoé mắt, thấm ướt mảng gối.

Cô biết hắn chẳng thích cô, nên cô cố gắng rút ngắn thời gian được gần hắn nhất có thể.

Hai năm sau, cô sẽ ly hôn.

Đây là điều hắn yêu cầu cô khi kí vào tờ đăng kí kết hôn.

Hoắc Tường Quân nói với cô, tính khí hắn không được bình thường, nếu cô biết điều thì rút lại cái ý định làm vợ hắn, việc hắn bạo ngược cô hoàn toàn sẽ xảy ra. Mộng Vãn Tình vui vẻ đồng ý, với điều kiện là sau mỗi lần hắn phát tiết, cô được yêu cầu hắn làm một việc nhỏ, nếu hắn cảm thấy chấp nhận được thì cứ như vậy mà làm.

Mỗi lần hắn nổi điên đánh cô dã man, chỉ đổi lại hắn sẽ ôm cô cho đến khi cô ngủ. Đây là mong muốn của cô, hắn thấy việc này cũng không có gì to tát, hai người thoả thuận với nhau.

Cô biết bản thân mình rất ngu ngốc, một lần hắn phát tiết là cô như đi quanh quỷ môn quan, cái cảm giác cận kề với cái chết thực sự rất đáng sợ, hắn như con quỷ dữ giày vò, hành hạ cô. Nhưng để có thể tiếp xúc thân mật với hắn, dù chỉ là ngắn ngủi, cô cũng rất vui vẻ.

Thương tích đầy mình thì sao chứ?

Cô quen rồi, ở Mộng gia cô cũng vậy mà... Chỉ cần cô cố gắng chịu đựng... những vết thương này sẽ lành thôi mà... nhỉ?

Cô gạt nước mắt, mỉm cười trong bóng tối.

Không sao hết, cô đến là để trả ơn, cũng như ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi với hắn...

Hoắc Tường Quân ít khi về đây, căn biệt thự này dành riêng cho một mình cô, xung quanh là khoảng đất hoang bao phủ, cách xa với đô thị phồn vinh. Cô ngày ngày quanh quẩn từ trong nhà ra ngoài vườn, làm những việc nhỏ nhặt giết thời gian, tự kiếm niềm vui nhỏ bé cho chính mình.

Không có bất kì ai để tiếp xúc.



Mộng Vãn Tình cô lập với thế giới bên ngoài, cô không có điện thoại, cũng không có ai để liên lạc, hỏi thăm.

Không có bất kì một cái gì hết.

Cô chính là tiểu thư vô dụng, ngu ngốc nhất trong dòng máu cao quý của Mộng gia. Cô không thông minh, chẳng sắc sảo như các anh, không xinh đẹp quyến rũ bằng các chị. Từ ngoại hình đến trí óc, cô đều không bằng một góc của người trong nhà, bố cô chẳng để ý đến cô, cô chỉ là đồ thừa thãi, gai mắt trong nhà mà thôi.

Dù có là cha ruột, mẹ ruột đi chăng nữa, bọn họ cũng chẳng buồn bố thí cho cô một ánh mắt. Tất cả sự quan tâm, yêu thương của bọn họ đều dành cho người chị của cô, Mộng Gia Linh. Chị ấy xinh đẹp, giỏi giang, trí tuệ hơn người, là cô gái trong mộng của biết bao nhiêu chàng công tử thế gia. Còn Mộng Vãn Tình lại ngược lại, chẳng có chút gì để khiến người khác nhớ đến, mờ nhạt như một đám cỏ dại ven đường.

Cô từng nghĩ, chỉ cần mình thoát khỏi Mộng gia, cho dù Hoắc Tường Quân không thích gì cô, nhưng ít ra anh ta cũng sẽ đối xử với cô tốt hơn bố mẹ cô, ít ra là thế...

Nhưng không.

Hoắc Tường Quân đáng sợ hơn Mộng gia rất rất rất nhiều lần.

Ở Mộng gia, cô bị đối xử như người hầu, áo không có để mặc, cơm không có mà ăn, cô có bị đánh, nhưng không thể khủng khiếp bằng việc Hoắc Tường Quân nổi cơn điên.

Hắn thực sự rất đáng sợ, y như quỷ dữ vậy...

Nhưng... cô không muốn rời khỏi đây...

Đây là lựa chọn của cô...

Giấc mơ của cô... Ngôi nhà hạnh phúc ấy...

Cô đã phải trả giá rất nhiều.

Bỏ lại ước mơ của mình, cô cam tâm tình nguyện gả cho hắn, bước chân vào Hoắc gia, làm vợ của kẻ bị cả họ Hoắc khinh thường. Cô biết lời đồn của người ngoài về hắn cũng chẳng tốt đẹp gì.

Thủ đoạn ư? Tàn nhẫn? Máu lạnh? Xấu xa?

Cô biết chứ. Từ ngày gặp hắn, cô đã không tiếc dùng tất cả những gì mình có thể làm để nắm được thông tin của hắn. Việc đó cũng chẳng dễ dàng, nhưng không có nghĩa là cô không làm được. Vậy là bao lâu rồi nhỉ? Cô đã mong mỏi cái ngày được kết hôn với hắn là bao lâu rồi?



Năm năm? Bảy năm?

Không.

Mười ba năm.

Thời gian đó, cũng đủ để cô tự trưởng thành.

Đủ để nắm được cơ bản về hắn.

Hoắc Tường Quân muốn trả thù, hắn muốn lật đổ Hoắc gia, giết sạch những người trong gia đình hắn. Cho dù trả bằng cái giá nào, hắn cũng nhất định phải thực hiện cho bằng được. Cái chết của mẹ hắn đã khiến hắn như biến thành một con người hoàn toàn khác.

Cô đến đây để tìm lại cậu bé năm ấy.

Nụ cười hồn nhiên tựa nắng ấm áp. Đôi mắt thuần khiết không dính chút bụi bẩn phàm trần. Và cả giọng nói hiền hoà khi đó...

Biến mất rồi, đã biến mất rồi.

Cô không muốn thấy hắn như bây giờ. Đôi mắt lạnh lẽo, nhuốm đầy sự thù hận khát máu, nụ cười như hoa nở dưới địa ngục. Từng lời hắn thốt ra mang theo sự đay nghiến, căm hận thế giới này. Như một con quỷ dữ từ địa ngục chui lên.

"Đây... là ước nguyện cuối cùng của ta... Tiểu Tình, con có thể giúp ta không?"

"Anh hiểu rồi. Vì em giống anh mà!"

"Haizzz, phiền phức thật." Cô tặc lưỡi, vuốt mái tóc ra phía sau. Mộng Vãn Tình đứng dậy, đi vào trong nhà, trong ánh trăng sáng mờ ảo, bóng cô nghiêng dài, sâu thẳm trong đôi mắt trong suốt đó ánh lên tia sắc lạnh.

Ước nguyện của ai chứ?

Đó chính là giấc mơ của cô!

Ước mơ gì đó á hả? Đánh cược vào cả giấc mơ này chứ sao!

Có chết, cô cũng sẽ không để nó thất bại đâu!