Đánh Dấu Ngoài Ý Muốn

Chương 95




Chuyển ngữ: Méo | Chỉnh sửa: Mây Xanh

Khi Bùi Thiệu Trạch tỉnh lại thì phát hiện cảnh vật xung quanh rất không thích hợp, ánh sáng trong phòng lờ mờ, rèm cửa sổ thuần xám và có thể nhìn thấy loáng thoáng đường nét chiếc ghế sô pha trong góc, hoàn toàn khác với nơi ở của anh và Trình Hạ, nhưng lại giống hệt phòng ngủ trong thế giới hiện thực của anh.

Anh kiềm chế cơn đau đầu dữ dội, đứng dậy bước tới bên cửa sổ, kéo rèm ra.

Bên ngoài trời đang mưa rả rích, từ phòng ngủ nhìn ra có thể thấy vườn hoa xanh um tươi tốt, cạnh vườn hoa là con đường rộng trải đá, bên đường, những cành cây to vô cùng quen thuộc đan vào nhau.

Đây là khu biệt thự anh ở trong thế giới hiện thực, thành phố phía nam, dù vào mùa đông vẫn rợp bóng cây xanh.

Sắc mặt Bùi Thiệu Trạch chợt thay đổi, cầm điện thoại lên, thời gian hiển thị ngày 24 tháng 11, ngày thứ hai sau sinh nhật của anh.

Hệ thống không hề lừa anh, khi anh ở thế giới tiểu thuyết ‘Đánh dấu ngoài ý muốn’, thời gian của thế giới hiện thực đã ngừng trôi, thời điểm anh tỉnh dậy lại trở về buổi tiệc uống say tối hôm đó. Mở vòng bạn bè trên wechat, đều là những người anh quen biết ở thế giới này.

Tất cả không hề thay đổi, cứ như thể anh đã mơ một giấc mộng rất dài rất dài, trải qua một đời ở thế giới khác.

Nhưng trải nghiệm của anh ở thế giới kia rõ ràng chân thực đến thế, anh và Trình Hạ vô số lần ngón tay đan nhau, ôm nhau chìm vào giấc ngủ, vô số lần gần gũi giao hòa, da thịt cận kề. Một thời gian dài như vậy, một tình yêu sâu đậm như thế, sao có thể chỉ là cảnh trong mơ đây?

Bùi Thiệu Trạch hít sâu một hơi, dùng điện thoại mở trang web tìm kiếm tên Trình Hạ, thế nhưng không tìm thất bất kỳ tin tức nào về minh tinh.

Anh nhớ mình từng hỏi hệ thống một vấn đề, tên và ngoại hình của anh giống hệt Bùi Thiệu Trạch của thế giới trong sách, vậy có phải thế giới hiện thực cũng có một người giống Trình Hạ trong sách không?

Lúc đó hệ thống không trả lời.

Anh không có cách nào chắc chắn rằng thế giới này cũng có một người tên Trình Hạ, anh chỉ biết sau khi có Trình Hạ, anh không thể sống tiếp phần đời còn lại một mình nữa.

Ở thế giới này anh mới 30 tuổi, nếu anh có thể sống đến 70 tuổi, 40 năm sau này đều không có Trình Hạ bên cạnh… Anh không thể tưởng tượng mỗi tối mình phải làm sao để đi vào giấc ngủ. Đối với anh, những ngày tháng không có Trình Hạ thật giống như một loại tra tấn tàn nhẫn.

Anh nhất định phải tìm được Trình Hạ.

Nghĩ đến đây, Bùi Thiệu Trạch lập tức lái xe đến công ty.

Hậu quả của say rượu khiến đầu óc anh trướng đau, vì vậy lúc đến công ty sắc mặt anh cực kỳ khó coi. Trợ lý quan tâm rót cho anh một ly sữa nóng, còn mang tới một đĩa điểm tâm: “Bùi tổng, hẳn là ngài chưa ăn sáng? Ăn một chút trước đi.”

Bùi Thiệu Trạch gật đầu, cầm chiếc bánh ngọt trên đĩa lên, đầu óc lại không nhịn được mà nghĩ đến Trình Hạ. Trình Hạ thích nhất làm điểm tâm, mỗi lần đều sẽ làm rất nhiều hương vị, phía ngoài điểm tâm còn vẽ những hoa văn tinh xảo xinh đẹp, vừa nhìn đã thấy thích mắt.

Bùi Thiệu Trạch bỏ chiếc bánh vào miệng, cảm thấy hơi khó nuốt. Anh phát hiện bản thân lúc nào cũng nhớ tới Trình Hạ.

9 giờ sáng, một số giám đốc điều hành quan trọng bị Bùi Thiệu Trạch gọi đến phòng họp, sắc mặt Bùi tổng nghiêm túc khiến mọi người đều như ngồi trên bàn chông, sau khi đợi tất cả các giám đốc điều hành tới đủ, anh chậm rãi nói: “Tôi quyết định lập dự án quay một bộ phim điện ảnh, với tên ‘Đi tìm Trình Hạ’, công khai tuyển chọn diễn viên chính trong phạm vi toàn quốc.”

Các giám đốc điều hành sửng sốt.

Phòng vé phim điện ảnh Bùi tổng đầu tư mấy năm này đều bùng nổ, mọi người vẫn vô cùng tin tưởng con mắt tinh tường của anh. Giám đốc bản quyền không nhịn được hỏi: “Bùi tổng, bộ phim điện ảnh này đã viết xong kịch bản chưa? Hay là...”

Bùi Thiệu Trạch nói: “Không có kịch bản, tìm người viết ngay bây giờ.”

“Đề tài gì thế?”

Bùi Thiệu Trạch suy nghĩ một lúc, nói: “Đề tài về tình yêu, có người đánh mất cục cưng mà hắn yêu nhất, muốn tìm lại. Người bị đánh mất tên Trình Hạ, cảm hứng của bộ phim này lấy từ một giấc mơ gần đây.”

Ánh mắt Bùi Thiệu Trạch quét qua cả phòng, giọng nói bình tĩnh kiên quyết, căn bản không cho phép người khác nói ra ý kiến phản đối: “Bộ phim điện ảnh này tôi đích thân đầu tư sản xuất, sau khi dự án thành lập nhanh chóng tuyển người càng sớm càng tốt, bảo bộ phận tuyên truyền mua hot search, để mọi người đều biết bộ phim này muốn tuyển vai chính, bất kể có phải từ Học viện điện ảnh chính quy ra hay không, khuyến khích người mới đến thử vai, vừa hay thử xem có thể khai thác nhân tài có thiên tư không.”

Các giám đốc điều hành ngơ ngác nhìn nhau.

Bùi tổng không phải lần đầu tiên đầu tư phim điện ảnh, nhưng trước đây, anh đầu tư đều sẽ khảo sát tỉ mỉ, nghiên cứu kỹ kịch bản, xác định kịch bản có giá trị mới đầu vào. Lần này cư nhiên lại không có kịch bản, không đạo diễn, dưới tình huống cái gì cũng chưa chốt đột nhiên nói muốn lập dự án quay một bộ phim tình cảm?

Mọi người đều không hiểu gì cả. Đương nhiên, bộ phận người đầu tư vì cái gọi là “Chân tình” quay phim điện ảnh, còn đích thân tham gia chế tác kịch bản, thí dụ như vậy cũng rất thường thấy, mọi người nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy Bùi tổng nói không chừng cũng là vì chân tình, muốn theo ý mình quay một bộ phim cho bản thân xem? Dù sao anh cũng có tiền tùy hứng, muốn quay một bộ phim kỷ niệm cho mình cũng hợp lý, mọi người liền theo dặn dò của Bùi Thiệu Trạch mà bắt đầu trở nên bận rộn.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, bộ phận tuyên truyền đã quyết định kế hoạch, tin tức “bộ phim Đi tìm Trình Hạ tuyển chọn cả nước” trượt lên hot search.

Yêu cầu của bộ phim này đối với diễn viên là: “Ưu tiên người mới, chúng tôi muốn khai thác những nhân tài có thiên phú.”

Bùi Thiệu Trạch trong giới giải trí rất nhiều năm, chưa hề gặp nghệ sĩ nào giống Trình Hạ, trên mạng cũng tìm không thấy bất cứ thông tin gì về cậu, cho nên, Trình Hạ ở thế giới này nhất định là người mới không tiếng tăm, thậm chí có thể không trong giới giải trí. Cũng chính vì điều này, anh mới thay đổi yêu cầu thử vai thành “Ưu tiên tuyển dụng người mới”.

Bùi Thiệu Trạch với tư cách là nhà đầu tư bậc nhất trong giới, thông tin anh lập dự án quay phim điện ảnh tình cảm, và tìm người mới đảm nhận vai chính một khi tung ra, các diễn viên trong giới liền đổ xô chen nhau, chạy như điên đến tranh giành vai “Trình Hạ” này.

Buổi thử vai ngày hôm đó, trong khách sạn xếp một hàng dài người, Bùi Thiệu Trạch cũng đích thân đến hiện trường. Các diễn viên lần lượt tiến vào rồi lại lần lượt rời đi, sắc mặt của Bùi Thiệu Trạch vẫn luôn lạnh lùng và nghiêm túc.

Không phải Trình Hạ của anh.

Lý do tại sao anh cho phép tất cả mọi người tham gia cuộc thử vai toàn quốc, chính là ôm một tia hy vọng. Nếu Trình Hạ của anh thực sự tồn tại ở thế giới này, hot search tuyển người liên tục mấy ngày nay, Trình Hạ nhất định có thể nhìn thấy, cũng nhất định sẽ nghĩ cách đến tìm anh. Trình Hạ của thế giới này, chưa chắc cùng tên với “Trình Hạ”, cũng chưa chắc là diễn viên. Nhưng họ trong thế giới sách yêu nhau một đời, anh tin rằng, Trình Hạ nhất định sẽ có phản ứng.

Nhất định sẽ cảm giác được anh Bùi của cậu đang tìm kiếm cậu.

Người đến thử vai quá đông, nhiều đến mức đạo diễn cũng bắt đầu đau đầu, trong đó có một vài người thể hiện khá ổn, đều bị Bùi tổng không chút do dự mà pass rớt. Buổi thử vai kéo dài ba ngày vẫn chưa tìm được diễn viên phù hợp, đạo diễn luôn cảm thấy, Bùi tổng không phải đang tìm vai chính, càng giống như...Đợi người nào đó?

Mấy ngày nay, Bùi Thiệu Trạch trải qua vô cùng dằn vặt.

Trong mỗi đêm anh đều sẽ mơ thấy Trình Hạ, có lúc Trình Hạ cười nói “Tạm biệt anh Bùi”, có lúc lại là Trình Hạ quay người rời đi, chỉ để lại cho anh một bóng hình mơ hồ, những ác mộng kia nhiều lần xuất hiện, không ngừng dày vò thần kinh của anh.

Anh rất sợ Trình Hạ thực sự không tồn tại trong thế giới này! Nếu là như vậy, sau khi có Trình Hạ, anh đã không thể ở bên người khác nữa, anh chỉ có thể mang theo ký ức khó quên về Trình Hạ, sống cô độc đến cuối đời.

Anh vẫn còn mẹ và em gái cần chăm sóc, không thể tự sát. Nhưng ngày tháng không có Trình Hạ, anh thực sự sống không bằng chết.

Buổi thử vai ngày thứ bảy.

Bùi Thiệu Trạch liên tục thiếu ngủ trong một tuần, sắc mặt đã rất khó coi. Đạo diễn dò xét hỏi: “Bùi tổng, nếu quả thực không có diễn viên phù hợp, hay là chúng ta lùi buổi thử vai này thêm vài ngày nữa?”

Bùi Thiệu Trạch nhắm mắt lại: “Không cần, hôm nay hết hạn đi.”

Tuyên truyền ngày trước lâu như vậy, thử vai kéo dài cả một tuần, Trình Hạ nếu thực sự ở thế giới này, không thể không chút phản ứng nào. Hôm nay nếu như vẫn không gặp được Trình Hạ, vậy anh chỉ có thể dùng cách khác, đến mọi thành phố trên cả nước, tự mình đi tìm.

Một năm tìm không thấy, thì tìm hai năm. Hai năm tìm không thấy, tìm mười năm.

Dù cho mất cả đời, anh cũng phải tiếp tục tìm.

Năm giờ chiều, buổi thử vai sắp kết thúc, trong lòng Bùi Thiệu Trạch trống rỗng, luôn có cảm giác giống như mất đi một nửa linh hồn.

Cả ngày liền xem quần ma loạn vũ, xem đến đau đầu nhức óc, anh lấy tay ấn huyệt thái dương, ngay sau đó thì nghe thấy trợ lý bên cạnh hô: “Người cuối cùng hôm nay, số 98… Hử? Thật trùng hợp, diễn viên này cũng tên Trình Hạ.”

Số 98, Trình Hạ, đây là số thứ tự mà Trình Hạ rút được khi thử vai “Gấp giấy” hồi đó.

Bùi Thiệu Trạch đột nhiên ngẩng đầu.

Cửa trước nhẹ nhàng bị đẩy ra, một thiếu niên đẹp trai dáng người mảnh khảnh bước vào, cậu mặc quần jean và áo len màu kem, mái tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt to đen láy nhìn xung quanh, sau đó đi đến chính giữa, hướng bên này cúi chào: “Chào đạo diễn, chào thầy biên kịch, chào Bùi… Bùi tổng, tôi tên Trình Hạ, sinh viên năm nhất khoa Diễn xuất Học viện Điện ảnh Đế Đô.”

Ánh mắt cậu dừng trên khuôn mặt Bùi Thiệu Trạch một lát, không biết vì sao vành tai hơi đỏ, nhanh chóng dời tầm mắt.

Trái tim Bùi Thiệu Trạch đập dữ dội.

Trình Hạ của anh!

Phiên bản thiếu niên đáng yêu Trình Hạ này giống hệt với Trình Hạ của thế giới trong sách ‘Đánh dấu ngoài ý muốn’!

Trình Hạ diễn một cảnh theo yêu cầu của đạo diễn, cảnh này, là cảnh Trình Hạ cùng người cậu yêu cửu biệt tương phùng, cậu nhìn về phía Bùi Thiệu Trạch, đôi mắt sáng ngời tựa như rắc đầy vì sao lấp lánh, loại ánh mắt ngượng ngùng mang theo sợ hãi, nhưng lại tràn đầy ái mộ đó, khiến Bùi Thiệu Trạch hận không thể mạnh mẽ ôm cậu vào trong lòng.

Đạo diễn hơi bất ngờ: “Cậu không có bất kỳ tác phẩm phim nào? Kỹ năng diễn xuất không tệ nha.”

Trình Hạ nghiêm túc giải thích nói: “Tôi là sinh viên năm nhất của Học viện điện ảnh, chưa ký hợp đồng với bất kỳ công ty môi giới nào. Vốn dĩ không dám tham gia lần thử vai này, nhưng nhìn tên của bộ phim là “Đi tìm Trình Hạ”, vai chính và tôi vừa hay cùng tên, tôi bèn… Bèn muốn đến thử xem sao.”

Đạo diễn cười nói: “Quả thực là vừa khéo đấy! Bùi tổng, chúng ta quay Đi tìm Trình Hạ, lại thực sự tìm được một Trình Hạ?”

Bùi Thiệu Trạch đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Trình Hạ, cậu đi theo tôi.”

Trình Hạ sững sờ, đi theo nam nhân trước mặt.

Bùi Thiệu Trạch dẫn cậu đến phòng họp bên cạnh, khóa trái cửa lại.

Ánh mắt người nam nhân quá đỗi thâm tình và nóng bỏng, Trình Hạ bị nhìn đến đỏ mặt, không khỏi cúi đầu xuống: “Bùi, Bùi tổng...”

Bùi Thiệu Trạch thấp giọng hỏi: “Hạ Hạ, em không nhận ra anh sao?”

Xưng hô vô cùng thân mật này khiến lông mi Trình Hạ run lên, ánh mắt né tránh: “Bùi tổng, chúng… chúng ta, có lẽ là lần đầu tiên gặp mặt mà...”

Trình Hạ cũng không biết tại sao, mấy ngày gần đây cậu dường như đột nhiên khôi phục lại một số ký ức kỳ lạ, trong đoạn ký ức đó, cậu mơ mơ hồ hồ bị đưa đến một thế giới ABO, biến thành Omega, sau đó kết hôn với một người tên Bùi Thiệu Trạch, yêu nhau trọn đời.

Trong mơ cậu bị người đàn ông kia ôm, hôn, đánh dấu, thậm chí còn sinh hai đứa con cho anh ấy…

Trình Hạ kinh hãi rồi.

Tại sao đàn ông lại có thể sinh con, sao cậu có thể sinh con cho người ta?

Nói là mơ, đoạn ký ức đó lại quá rõ ràng, rõ ràng như thực sự đã xảy ra. Cậu còn nhớ mình vào ngày sinh nhật của Bùi Thiệu Trạch, sau khi tắm rửa xong quấn khăn tắm, không biết xấu hổ chủ động dâng mình cho đối phương, sau đó ở trong phòng ngủ thân mật ba ngày. Về sau khi kết hôn, hai người ở một nơi tên là đảo Hạnh Phúc không chút ngượng ngùng trải qua bảy ngày, sau đó cậu liền có thai con của nam nhân kia?!

Trình Hạ mỗi sáng thức dậy đều xấu hổ đến mặt đỏ bừng, không biết những ký ức giống như ‘xuyên đến một thế giới khác’ này đến cùng là chuyện gì. Chỉ là mỗi lần, nghĩ tới những ký ức này, trong lòng cậu liền ngọt ngào, ấm áp tựa như được một người nam nhân cưng chiều cả đời.

Sau này, anh Bùi nói với cậu, bất kể ai đi trước, đều phải ở thế giới khác đợi đối phương…

Cậu nhớ câu nói này.

Khi vừa nhìn thấy buổi thử vai ‘Đi tìm Trình Hạ’, cậu cảm thấy rất kỳ diệu, vì cậu đã đổ lỗi cho đoạn ký ức kia là một giấc mơ lạ lùng, nhưng, nhà sản xuất của bộ phim này là Bùi Thiệu Trạch, không ngờ lại giống hệt như nam nhân trong mơ.

Bùi Thiệu Trạch muốn quay phim điện ảnh Đi tìm Trình Hạ? Lẽ nào, đây không phải mơ? Anh Bùi của cậu cũng nhớ cậu?

Trải nghiệm kỳ lạ của một người có thể được giải thích bằng một giấc mơ, nhưng nếu trải nghiệm của hai người hoàn toàn giống nhau, vậy tuyệt đối không phải cảnh trong mơ, mà là sự việc chân thực đã xảy ra.

Mặc dù không biết mình tiến vào một thế giới gọi là abo như thế nào, nhưng nhìn nam nhân cao lớn anh tuấn trước mặt, tim Trình Hạ không khỏi đập nhanh hơn, như thể tìm lại được cảm giác khi ở thế giới kia, toàn tâm toàn ý dựa vào anh Bùi, ái mộ anh Bùi…

Cả thể xác lẫn tinh thần đều thuộc về đối phương, trọn đời trọn kiếp, vĩnh viễn không rời xa.

Thấy Trình Hạ ngẩn người, Bùi Thiệu Trạch không khỏi mềm giọng hỏi: “Em cho rằng, đó giống như một giấc mơ, đúng không?”

Trình Hạ đỏ mặt gật đầu: “Ngài, ngài cũng mơ cùng một giấc mộng sao?”

Bùi Thiệu Trạch nhẹ nhàng kéo thiếu niên vào trong lòng mình: “Có phải trong mơ hay không, xác nhận một chút liền biết.”

Trình Hạ còn chưa phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, môi đã bị nam nhân bất ngờ hôn xuống.

Nụ hôn của Bùi Thiệu Trạch, dịu dàng giống như muốn triệt để hòa tan cậu, chu đáo, săn sóc mà chiếu cố từng ngóc ngách trong khoang miệng cậu, Trình Hạ mới 18 tuổi, vẫn là nụ hôn đầu, cậu trợn to mắt một mặt không dám tin. Thế nhưng, loại cảm giác quen thuộc, thân mật, ấm áp đó lại khiến cậu hoàn toàn không cách nào chống lại, cuối cùng run rẩy nhắm mắt lại, buông trôi Bùi Thiệu Trạch hôn cậu.

Thời gian nụ hôn kéo dài rất lâu, Bùi Thiệu Trạch dường như muốn bù đắp nỗi nhớ nhung của cả tuần qua, như muốn xác nhận bảo bối anh yêu nhất đã trở lại bên cạnh anh, dịu dàng từ lúc bắt đầu, dần dần trở nên kịch liệt.

Cửu biệt tương phùng, ở một thế giới khác, họ kỳ thực coi như lần đầu tiên gặp mặt, nhưng thực ra họ đã yêu nhau từ rất lâu rồi.

Cơ thể xa lạ, cảm giác quen thuộc.

Rất kỳ diệu, cũng hơi kích thích.

Bùi Thiệu Trạch hôn sâu hơn, ôm chặt Trình Hạ vào trong lòng, Trình Hạ bị hôn đến toàn thân mềm nhũn, cả mặt cơ hồ đỏ như sắp chảy máu, lúc này cậu cuối cùng cũng tin, đó không phải là mơ, mà là, cuộc hành trình ngọt ngào ở một thế giới khác, chỉ thuộc về cậu và Bùi Thiệu Trạch.

Có lẽ cậu mất đi ký ức xuyên đến thế giới kia, sau đó lại quay về nơi đây khôi phục trí nhớ. Tóm lại, tất cả những chi tiết trong đầu cậu về việc cùng nam nhân này chung sống bên nhau, toàn bộ đều là thật!

Sau khi nụ hôn dài kết thúc, vành mắt Trình Hạ nóng rực, ngập ngừng gọi: “Bùi, anh Bùi?”

Bùi Thiệu Trạch ôm chặt lấy cậu: “Anh đây. Anh vẫn luôn tìm em.”

Trình Hạ vùi mặt vào trong lòng nam nhân, xúc động ôm lại đối phương: “Em căn bản không dám tin, sao lại có nhiều ký ức về anh như vậy! Chúng ta giống như trải qua cả đời ở thế giới khác, còn có...”

Bùi Thiệu Trạch cười nhẹ: “Em còn sinh cho anh hai đứa con.”

Trình Hạ cả mặt đỏ bừng, nhỏ giọng khiếu nại: “Rốt cuộc làm thế nào để đàn ông sinh con chứ.”

Bùi Thiệu Trạch nghe được lời phàn nàn của Trình Hạ, trong lòng anh mềm thành một mảnh, ghé đến bên tai Trình Hạ đùa: “Ở thế giới kia, trên người em có tin tức tố của Omega, mùi cam thơm ngọt, còn sẽ xuất hiện kỳ phát tình, mỗi lần đều là anh chăm sóc em, em luôn thích dính anh không rời.”

Trình Hạ càng thêm ngượng ngùng muốn độn thổ cho xong.

Lấy tam quan đàn ông bình thường của cậu ở thế giới này mà nói, trong thế giới ABO cậu và anh Bùi tồn tại thật là quá xấu hổ. Cậu nhỏ giọng nói: “Em bây giờ không phải Omega, trên người cũng không có mùi tin tức tố, em khác hoàn toàn với Trình Hạ ở thế giới kia… Anh còn thích em không?”

Cậu ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Bùi Thiệu Trạch giống như trong ký ức.

Bùi Thiệu Trạch duỗi tay, nhẹ nhàng xoa đầu thiếu niên: “Đương nhiên, bất kể ở thế giới nào, anh đều thích em.”

Trình Hạ vui vẻ mỉm cười, ôm chặt người nam nhân trước mặt, nhỏ giọng nói: “Anh Bùi, em rất yêu anh... Khoảng thời gian này, luôn mơ thấy ác mộng, trong mơ anh quay người rời đi, trong lòng vô cùng khó chịu.”

Trái tim Bùi Thiệu Trạch lập tức mềm nhũn, anh cũng gặp ác mộng tương tự, nhưng may mà, đó chỉ là ác mộng.

Họ thực tương phùng ở một thế giới khác.

Trình Hạ của thế giới này không phải Omega, Bùi Thiệu Trạch cũng không phải Alpha, nhưng điều không thay đổi là, họ vẫn yêu sâu đậm linh hồn của đối phương.

Thứ tình yêu đó đã hòa vào trong xương tủy, thấm vào máu, dù cho thế giới có đổi thay, họ cũng có thể vừa nhìn liền nhận ra nhau ngay.

Bùi Thiệu Trạch ôn nhu hỏi: “Lần này, em vẫn muốn tiếp tục làm diễn viên à?”

Trình Hạ cười nói: “Tất nhiên! Mặc dù hiện tại là em tân binh 18 tuổi của Học viện Điện ảnh, nhưng em có ký ức về việc giành được các giải thưởng lớn Nam chính xuất sắc nhất trong nước và quốc tế ở thế giới khác đó, vậy chẳng phải là em cài tool hack sao? Có lẽ sẽ càng dễ dàng thành công hơn?”

Nhìn nụ cười rạng rỡ của cậu, Bùi Thiệu Trạch không khỏi nhếch lên khóe môi, nhẹ nhàng nắm tay Trình Hạ, mười ngón tay đan vào nhau: “Đương nhiên, Đi tìm Trình Hạ, kể về một câu chuyện phỏng theo những gì chúng ta đã trải qua, em dùng tác phẩm này chính thức debut.”

Ánh mắt anh dịu dàng nhìn thiếu niên trước mặt: “Lần này, anh sẽ tiếp tục đồng hành cùng em.”

Cùng em bước lên đỉnh cao.

Cũng cùng em bạch đầu giai lão.

[Toàn văn kết thúc]