Đánh Dấu Ngoài Ý Muốn

Chương 14




Sau khi ra khỏi văn phòng, Chu Nhan đi tìm bên hậu cần lấy chìa khóa, đưa Trình Hạ đến khu căn hộ mà Thiên Toàn sắp đặt cho nghệ sĩ để làm quen hoàn cảnh.

Căn hộ của nghệ sĩ nằm chếch phía đối diện của tòa nhà Thiên Toàn, tiểu khu được quản lý quy phạm, không có thẻ thì không thể vào trong. Tầng hầm có bãi đỗ xe rộng rãi, có cửa ra vào phía đông và phía tây, rất khó bị các tay săn ảnh bao vây và theo dõi. Sống ở đây, sự an toàn và riêng tư của nghệ sĩ đều được đảm bảo đầy đủ.

Trình Hạ tháo khẩu trang, đi vào thang máy lên tầng cùng người đại diện.

Phòng của cậu số 3303. Là một căn hộ đơn rộng 60m², nhìn có vẻ nhỏ nhưng lại đầy đủ tiện nghi, có toilet riêng, dụng cụ bếp núc đều đủ cả, bên cạnh phòng ngủ còn thiết kế một phòng để đồ nhỏ. Phòng khách có ghế sô pha vải mềm mại và bàn kính, tường nhà được sơn đơn giản, trên đó lắp một chiếc tivi LCD, bên cạnh là giá sách.

Cách bài trí đơn giản lại ấm áp, Trình Hạ dạo một vòng ở trong phòng, cực kỳ thích hoàn cảnh nơi đây.

Chu Nhan đưa thẻ ra vào tiểu khu và chìa khóa phòng cho cậu, bảo: “Trình Hạ, sau này em ở đây. Trở về thu dọn hành lí, cố gắng chuyển tới càng sớm càng tốt.”

Trình Hạ gật đầu: “Vâng. Chị Nhan vất vả rồi, chiều em sẽ về thu dọn đồ đạc!”

“Ừ, có việc gì thì gọi điện.”

Chu Nhan lái xe đưa Trình Hạ về nhà, Trình Hạ vừa về tới nơi đã vội vội vàng vàng đi thu dọn hành lý, cha mẹ biết công ty sắp xếp cho cậu một căn hộ, cũng giúp cậu thu dọn đồ đạc. Tối hôm đó Giang Quỳnh còn làm một bữa tối phong phú để tiễn con trai, ngày kế tiếp, cha cậu đích thân lái xe giúp Trình Hạ chuyển nhà.

Đồ của Trình Hạ không nhiều, chỉ có một thùng quần áo, đồ tắm giặt và vài chiếc xe thể thao mô hình.

Hai người đưa Trình Hạ tới nơi, cậu hào hứng tiến hành kế hoạch “một ngày thăm thú căn hộ độc thân” cho cha mẹ, đồng thời nhanh tay lẹ chân bày toàn bộ bộ sưu tập mô hình xe đua nhiều năm của mình lên giá gỗ cạnh tivi.

Hai vợ chồng thấy điều kiện của căn hộ này khá tốt, rốt cuộc cũng có thể an tâm.

Trình Dịch Minh tới bên cửa sổ, nhìn sang tòa cao ốc bên cạnh, hỏi: “Đối diện là tòa nhà Thiên Toàn sao?”

Trình Hạ đi qua đứng cạnh cha mình, cười nói: “Vâng ạ. Trụ sở chính của công ty bọn con, có phải rất khí thế không?”

Trình Dịch Minh nghiêm túc nói: “Thiên Toàn quả thực là công ty có thực lực quản lý rất mạnh, tuy nhiên, con kí với Thiên Toàn, không có nghĩa là con có thể một bước lên trời, vẫn nên làm đến nơi đến chốn, từng bước nỗ lực…”

Giang Quỳnh không nhịn được cắt ngang: “Được rồi được rồi, ông lại bắt đầu thuyết giáo rồi đấy, Trình Hạ sắp nghe đến phát ngán rồi kìa.”

Trình Hạ không hề thấy phiền khi ba mình nói đạo lý, vì cậu biết, một khi cậu bước vào chung cư nghệ sĩ này, sự nghiệp diễn viên của cậu đã chính thức bắt đầu, sau này cơ hội gặp cha mẹ sẽ càng ngày càng ít. Cậu hít sâu một hơi, điều chỉnh lại biểu cảm, rạng rỡ cười đi qua khoác vai cha mẹ, nói: “Yên tâm, con sẽ cố gắng. Nói không chừng qua một thời gian nữa ba mẹ lại thấy con trên tivi cũng nên!”

Giang Quỳnh nhịn không được mà cười rộ: “Con cũng mạnh miệng lắm, làm gì mà mới qua mấy ngày đã được thấy con trên tivi? Con chỉ là một người mới thôi đó!” Bà vỗ vai con trai: “Tự chăm sóc cho bản thân, nếu có chịu thiệt thòi thì về nhà.”

Trình Hạ không nói mình sẽ tham gia đóng MV của Trần Di Quân, sau khi tạm biệt cha mẹ, cậu ngồi trên giường nhắn tin báo cáo với Chu Nhan: “Chị Nhan, em đã chuyển tới chung cư rồi.”

Chu Nhanh nhanh chóng nhắn lại: “Ừm, ba giờ chiều tới văn phòng Thiên Toàn tìm chị.”

Ba giờ chiều, Trình Hạ đúng giờ có mặt tại văn phòng của Chu Nhan. Trong văn phòng có mấy người liền, đều không quen biết, Trình Hạ cười với mấy người kia, sau đó trực tiếp đi qua chào hỏi Chu Nhan: “Chị Nhan.”

Chu Nhan gật đầu, đứng dậy đi tới trước mặt mọi người nói: “Bốn người các cô cậu đều là người mới kí kết hợp đồng với Thiên Toàn, cùng nhau làm quen trước đi đã.”

Trước đây từng nghe nói khi phân nhóm Chu Nhan sẽ dẫn dắt bốn người mới, hôm nay là lần đầu tiên Trình Hạ gặp bọn họ, không khỏi tò mò quan sát mấy người đồng trang lứa bên cạnh mình.

Trong số đó có một chàng trai cao hơn 1m85, trông rất sáng sủa đẹp trai, thế nhưng Trình Hạ đã gặp quá nhiều người đẹp trai ở Học viện Điện ảnh rồi, đối với kiểu Alpha này chẳng có cảm giác gì. Nói về ngoại hình, Trình Hạ cho rằng trong số những Alpha mà cậu từng gặp qua thì Bùi tổng mới là đẹp nhất.

Alpha kia tự giới thiệu bản thân kéo Trình Hạ về thực tại: “Chào mọi người, tôi là Châu Gia Văn, sinh viên năm ba khoa diễn xuất Học viện Hí kịch. Trước mắt tôi có tham gia diễn xuất vai nam ba trong “Vì em mà tới”, vai nam thứ trong “Góc nhỏ”, nam ba trong “Chuông dữ lúc nửa đêm”.”

Cậu ta nói một loạt tên các bộ phim, Trình Hạ không biết bộ nào hết, chứng tỏ đều không phải dạng web drama giật gân nổi tiếng gì. Thế nhưng đối với người mới mà nói, ra mắt từ phim mạng kinh phí thấp, lăn lộn cho người ta quen mặt, trau dồi diễn xuất, đây cũng là hiện tượng bình thường.

Tiếp đó là một cô gái mảnh mai bước ra, ánh mắt lạnh nhạt, ngay cả giọng nói cũng có chút cảm giác xa cách: “Tôi là Tiết Linh, sinh viên Học viện Điện ảnh, từng diễn nữ phụ trong hai phim cổ trang “Phong khởi Thương Lan” và “Hiệp hành thiên hạ”.

Người thứ ba là một chàng trai cao trên dưới 1m75, gương mặt đáng yêu búng ra sữa, giọng nói trong trẻo: “Em là Tề Tiểu Thiên, là sinh viên năm nhất Học viện Điện ảnh, từng diễn rất nhiều vai chính thiếu niên và thời thơ ấu của nhân vật trong nhiều bộ phim. Đúng rồi, em là một Omega, năm nay 18 tuổi, chỉ mới kí hợp đồng với Thiên Toàn cách đây không lâu.”

Người này là một ngôi sao nhí đã ra mắt? Chẳng trách lại trông quen tới vậy.

Tới lượt Trình Hạ, cậu cũng tiến lên một bước, cởi mở nói: “Em là Trình Hạ, năm nay 18 tuổi, sinh viên năm nhất của Học viện Điện ảnh, trước mắt chưa có tác phẩm chính thức nào, rất vui khi được gặp mọi người.”

Cậu nói mấy lời này rất thản nhiên, nhưng ba người còn lại nghe đến đoạn “chưa có tác phẩm nào”, vẻ mặt rõ ràng không nhiệt tình cho lắm.

Trình Hạ cũng không để ý. Giới giải trí chính là như thế, người nổi tiếng thì được người người vây quanh, kẻ vô danh thì chỉ có thể lăn lộn ở tầng thấp nhất tìm miếng ăn, chẳng ai thèm lãng phí thời gian quan tâm họ.

Bây giờ cậu chỉ là một kẻ vô danh.

Thực ra việc Chu Nhan dẫn dắt ba người này đối với cậu mà nói thì chính là quan hệ cạnh tranh. Cùng dưới trướng một người đại diện, một khi tài nguyên được phân chia qua đây, ai giành được trước, ai phải lấy sau, muốn xử lý công bằng quả thực rất khó khăn. Trình Hạ không ngốc đến nổi dốc tâm dốc sức làm “anh em tốt” với nghệ sĩ cùng tổ, chỉ cần bề ngoài bằng mặt, đừng đâm nhau sau lưng nhau là được rồi.

Sau khi bốn người tự giới thiệu xong, Chu Nhan phát tài liệu đã in sẵn cho mọi người: “Đây là bộ phim học đường Bùi tổng muốn đầu tư, cơ hội dành cho tất cả các nghệ sĩ của tổ C chúng ta. Đối với người mới mà nói, có thể đóng vai chính hoặc vai phụ quan trọng trong một bộ phim đã là cơ hội rất khó có được, chỗ tư liệu này mọi người cầm về đọc, đọc nghiêm túc, tốt nhất là có thể học thuộc nằm lòng luôn.”

“Hơn nữa, tôi đã chọn cho các cô cậu bốn trợ lý, về sau khi các cô cậu đi quay phim, nếu cần xe bảo mẫu, cần vé máy bay, mua cơm, có vấn đề gì cứ tìm trợ lý, trợ lý không giải quyết được thì đến tìm tôi.”

Cô gật đầu với mấy người phía sau, bốn trợ lý liền tới bên cạnh nghệ sĩ chào hỏi.

Đứng cạnh Trình Hạ là một nữ Beta, khoảng 25 tuổi, nụ cười rất cởi mở: “Chào Trình Hạ, gọi chị chị Dung là được. Chị làm trợ lý đã nhiều năm, sau này sinh hoạt có vấn đề gì có thể trực tiếp liên lạc với chị. Bao gồm cả ngày ba bữa cơm chị cũng có thể tự mình tới làm cho em.”

Trình Hạ nở nụ cười chân thành: “Dạ được, cám ơn chị Dung!”

Chu Nhan chờ trợ lý và nghệ sĩ làm quen xong mới vỗ tay một cái, tổng kết: “Một tháng tới đây, việc quan trọng nhất là phải tìm hiểu kỹ càng tài liệu mà tôi đã đưa, nghiền ngẫm kĩ càng các nhân vật quan trọng, tham dự buổi thử vai trong trạng thái tốt nhất! Lần thử vai này, đạo diễn và biên kịch sẽ đích thân tới, mỗi người đều có cơ hội như nhau, tôi hi vọng lúc đó mọi người sẽ biểu hiện thật tốt, phấn đấu hết sức để giành được vai diễn thích hợp, hiểu rõ chưa?”

Bốn người cùng đáp: “Dạ rõ!”

Chu Nhan gật đầu: “Quay về đi, khi nào ngày thử vai được quyết định thì tôi sẽ gọi điện thông báo cho các cô cậu.”

Bốn người lục tục rời khỏi văn phòng.

Tề Tiểu Thiên rất nhiệt tình kết bạn với ba người, Trình Hạ vì phép lịch sự nên đã thêm bạn với cậu ta. Đã thêm Tề Tiểu Thiên thì đương nhiên cũng phải thêm hai người còn lại, nếu không sẽ rất lúng túng. Vì thế sau đó, ngoài mặt mọi người đều rất vui vẻ quét mã thêm wechat của nhau, nói vài câu khách khí.

Ra khỏi Thiên Toàn, ba người kia cùng đi về phía chung cư nghệ sĩ, Trình Hạ suy nghĩ một hồi, quyết định quay người đi về một hướng khác.

Mười phút sau cậu đến trước cửa một hiệu sách.

Phong cách trang trí của hiệu sách này rất ấm áp trang nhã, lại bán các loại truyện tranh mà giới trẻ yêu thích. Trình Hạ đi tới quầy tính tiền, lịch sự hỏi: “Xin chào, cho hỏi ở đây có bán tiểu thuyết “Gấp giấy” không?”

Em gái đứng quầy lập tức nở nụ cười nói: “Có ạ. Ở ngay phía trước chỗ khúc ngoặt kia.”

Trình Hạ đi qua góc đó, quả nhiên nhìn thấy chỗ để một chồng sách mới “Gấp giấy”, ngoài bìa là hình ảnh hai nhân vật chính đang ngồi trong phòng học chơi trò xếp giấy, hai người mặc đồng phục trường, trên gương mặt đều mang nét cười. Ánh dương từ cửa sổ bên cạnh chiếu vào, hắt lên gương mặt hai nhân vật chính, ánh nắng ấm áp, khiến người ta không nhịn được nhớ lại thời học trò đơn thuần đẹp đẽ.

Trình Hạ lấy hai quyển đem tới quầy tính tiền.

Một quyển để sưu tầm, một quyển để đọc.

Tư liệu mà Chu Nhan đưa cho cậu là bản photo từ bản của Bùi tổng, bên trong bao gồm dàn ý chi tiết toàn bộ câu chuyện và tiểu sử nhân vật, như vậy cũng đủ để hiểu rõ nội dung sơ lược của bộ tiểu thuyết vườn trường này. Nhưng mà tài liệu này là do bên bộ phận bản quyền sắp xếp đâu vào đấy rồi đưa cho Bùi tổng xem.

Bùi tổng bận như vậy, không thể đọc kĩ từng tác phẩm mà tổ bản quyền mua về, làm một ông chủ, anh chỉ có thể đọc tóm tắt nội dung và nhân vật để tìm hiểu xem bộ nào đáng đầu tư.

Thế nhưng đối với một diễn viên mà nói, xem qua loa là hoàn toàn không đủ.

Chỉ có cách đọc hết tác phẩm hoặc toàn bộ kịch bản mới có thể càng hiểu chính xác hơn về nội tâm tính cách nhân vật, mới có thể diễn lại nhân vật này một cách sống động.

Trước mắt kịch bản sửa đổi vẫn chưa có, Trình Hạ quyết định đọc nguyên tác thật nhiều lần.

Cơ hội này rất hiếm có, cậu nhất định phải nắm chắc lấy.

Thiếu niên ôm một cuốn sách vẫn còn nguyên màng co, phấn khởi quay về chung cư, mới vừa bóc ra định bụng nghiêm túc đọc thì điện thoại chợt reo, màn hình hiện lên một tin nhắn chưa đọc…

“Nhóc Trình Hạ, chị là Di Quân, đã liên lạc xong với đạo diễn MV rồi, ngày mai 10 giờ chị cho xe đến đón em, làm tóc và trang điểm đều có chuyên viên giúp đỡ, trang phục cũng là nhà tài trợ cung cấp, em chỉ cần người không đến là được! Ngày mai gặp nhé!”

“…” Trình Hạ nhất thời mơ hồ.

Nhanh vậy đã chuẩn bị ghi hình rồi? Chị, chị làm việc cũng thật là quá nhanh chóng gọn nhẹ đi mà?