Hôm sau, ngay khi gà vừa gáy, Y Tiêu đã giục người bên cạnh đi thăm ba vợ mệnh khổ của mình. Cô biết Sở Toàn lạnh lùng vậy chứ kỳ thực cũng sốt ruột lắm, cắt đứt đầu khớp xương vẫn còn gân, dù sao thì Trần Á Luân cũng là ba của Tạ Sở Toàn, vẫn có tình thân máu mủ.
Khi xe chạy đến biệt thự của nhà họ Trần, Y Tiêu đã được diện kiến dì Tuyết nổi tiếng đã lâu, cũng chính là mẹ của Trần Mạc Thông. Vừa nghe đến tên dì Tuyết, Y Tiêu không khỏi liên tưởng đến mẹ kế độc ác trong truyện Quỳnh Dao. Nghe đồn người phụ nữ này rất khôn ngoan, ai cũng nể sợ bà ta ba phần, nghe nói bà đã đánh Sở Toàn một bạt tai, Y Tiêu vừa gặp đã đề phòng bà dì kia tập kích bất ngờ.
Nhưng sự thật chứng minh Y Tiêu buồn lo vô cớ, bà dì trước mắt đã lớn tuổi, tuy không nhiệt liệt chào đón họ nhưng cũng không ngăn cản. Bà ta nhìn thấy Sở Toàn vẫn không đổi sắc mặt, chỉ nhàn nhạt mà nói, "lão gia rất nhớ cô, khi nào rảnh thì đến thăm ông ấy".
Cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của họ và Trần Mạc Thông. Từ lúc ba gặp chuyện không may, mẹ cậu đã thay đổi rất nhiều. Phải biết rằng sóng gió gia tộc tranh đoạt lợi ích chính là trận chiến sinh tử, trong giai đoạn nhạy cảm này mà mẹ kế lại có thể để Sở Toàn thăm ba, có thể thấy Diêu Tuyết Nhi này cũng không đến nỗi hết thuốc chữa.
Tuy nhiên, khi trông thấy Lão gia nằm trên giường, miệng cũng không thể nhúc nhích, Y Tiêu không khỏi buồn lòng, Sở Toàn đang đứng bên cạnh cũng đỏ hoe vành mắt. Hai người này cứng miệng yếu lòng, dựa vào điểm ấy, không cần xét nghiệm DNA cũng biết là cha con.
Trần Lão gia rất thương con gái, cũng 'yêu ai yêu cả đường đi' nên ông không phản đối Y Tiêu. Lúc trước hai người còn là chiến hữu ngồi xe lăn, lúc này nhìn thấy lão chiến hữu nằm im, chỉ sợ rằng sau này đến xe lăn cũng không ngồi được, tâm Y Tiêu như bị kim châm. Cô đã không ở bên cạnh ba mẹ nhiều năm, Sở Toàn lại chỉ có một người cha, cô vốn đã cùng Lão gia thành lập mặt trận thống nhất, bản thân thật lòng muốn hai cha con Sở Toàn làm lành, nhưng không ngờ...
Trần Á Luân đang nằm trên giường thấy con gái cưng và 'con dâu' đến thăm liền kích động, nhưng khổ nỗi miệng không thể nói, phải giơ bàn tay nhăn nheo run rẩy lên ra hiệu. Y Tiêu trông thấy vậy lập tức hất cùi chỏ lên lưng Sở Toàn rồi dùng ánh mắt bảo 'còn không nhanh lên!'.
Lúc này, Sở Toàn cũng không cảm thấy khó xử, cô bước tới nắm lấy bàn tay to lớn của lão gia rồi ngồi ở bên giường, mấp máy môi nói được một câu 'rồi sẽ ổn thôi!' nhưng rốt cuộc cũng không gọi được tiếng 'ba'. Y Tiêu nhìn thấy cũng chua xót, may mà Lão gia không để ý chỉ chăm chú nhìn Sở Toàn gật đầu, một lúc sau mới vẫy tay kêu Y Tiêu lại.
Y Tiêu tự giác đẩy xe lăn qua nắm lấy tay ông già, vừa cười vừa nói, "Lão gia đừng nóng vội, sau này đợi ông khỏe rồi thì chúng ta sẽ cùng đi câu cá, đánh cờ, nếu ông ăn gian thì tôi cũng sẽ không..."
Lão gia nghe cô nói liên miên liền nheo mắt cười nhưng vẻ mặt lại càng ngày càng méo mó. Hàn huyên được một lúc, Y Tiêu rút tay đang bị Lão gia nắm chặt ra, an ủi ông vài câu và hứa sẽ chăm sóc tốt con gái cưng của ông, sau đó cô nhờ Trần Mạc Thông đẩy mình ra ngoài để lại hai cha con oan gia ở lại trong phòng tâm sự.
"Sao Lão gia lại đột nhiên ngã nặng như vậy?"
Đã ngồi xe lăn lại còn ngã nặng, Y Tiêu bất giác sờ sờ lòng bàn tay, cô vẫn không chấp nhận được biến cố bất ngờ này.
"Ba em bị ngã cầu thang xuống, đến bây giờ gia đình em cũng không hiểu tại sao ông ấy lại té trên đó xuống được."
"Cái gì, té cầu thang?"
Y Tiêu sửng sốt, Lão gia đã lớn tuổi, hơn nữa sức khỏe vốn không tốt, cú ngã này sẽ phải trả giá bằng nửa mạng sống, hôm nay ông ấy còn có thể phản ứng với cô xem ra là còn rất may mắn.
"Không phải có người ở bên cạnh Lão gia 24/24 sao, sao có thể xảy ra tai nạn như vậy?"
"Haizz... Đều tại em hết..." Trần Mạc Thông ảo não vỗ trán, một tay đẩy Y Tiêu ra vườn hoa, "Nếu hôm đó em không đi chơi với bạn thì chuyện này sẽ không xảy ra."
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Y Tiêu phát hỏa, cậu trai phía sau cái gì cũng tốt, thật thà hơn anh trai, ngọt ngào và thú vị hơn chị gái, nhưng đôi khi cậu ta không thoải mái chia sẻ tâm sự, nói chuyện còn úp úp mở mở như đàn bà khiến cô chịu không nổi.
"Cách đây vài ngày, ba mẹ em cãi nhau rất căng, ba em muốn lấy một sợi dây chuyền Pháp và ít tiền cho chị Sở Toàn, nhưng lại bị mẹ phát hiện nên mới cãi ầm lên. Hôm đó, mẹ đi chơi mạt chược với mấy dì, chú Viên phải đi lấy thuốc cho ba, em thì nghĩ trong nhà có người hầu nên cũng không quan tâm... không ngờ..."
"Còn anh trai của cậu thì sao?"
"Anh trai? Nếu anh ấy không quay về lấy tài liệu thì sẽ không phát hiện ba té nằm bất động trên đất, nếu anh ấy không vội vàng kêu xe cứu thương thì ba em bây giờ đã..."
Y Tiêu giật giật mi tâm, cô theo thói quen nheo mắt suy nghĩ, trong đầu chỉ có hai chữ 'kỳ lạ'. Cô ngẩng đầu thì bắt gặp một người đàn ông ở xa đang chậm rãi đi tới trông rất quen, dáng cao cao, người gầy gầy, mặt đẹp đẹp, không phải anh vợ - Trần Kính Hiên thì là ai?
"Tiểu Thông, chị khát nước quá."
Y Tiêu liếc nhìn cậu trai bên cạnh rồi cắn cắn môi dưới, Trần Mạc Thông hiểu ý đứng dậy, chậm rãi đi vào phòng khách.
"Tiểu Tiêu, đến thăm ba sao?"
Y Tiêu cố tình bảo Trần Mạc Thông rời khỏi để xem anh trai sẽ nói gì với mình, nhưng khi nhìn nụ cười rạng rỡ của gã lại thấy chướng mắt, lập tức chế nhạo.
"Lão gia té thành như vậy, Trần tiên sinh vẫn còn cười được à?"
Trần Kính Hiên vừa ngồi xuống dưới tán cây che nắng, không ngờ Y Tiêu lại hỏi một câu gây khó dễ, gã lập tức thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói:
"Chứ không lẽ tôi phải than thở cả ngày mới được hay sao? Dù sao thì ba cũng đã như vậy rồi, tôi thương tâm cũng không thay đổi được gì. Điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ là chăm sóc gia đình này thật tốt, phải không?"
"Anh có thương tâm ư? Sao tôi lại không thấy nhỉ, hay do Trần tiên sinh anh diễn quá giỏi?"
Y Tiêu dựa vào tay vịn xe lăn, chống cằm, trầm ngâm nhìn chằm chặp Trần Kính Hiên rồi nở một nụ cười, "Là anh làm đúng không?"
'Là anh làm đúng không?' Câu hỏi không đầu, không đuôi, không kín cũng không mở, người bình thường nghe được cũng phải sững sờ hơn ba giây nhưng Y Tiêu tin gã đàn ông trước mặt nghe hiểu. Phản ứng của gã quả đúng như cô dự liệu, gã cười cười tiến đến trước mặt Y Tiêu hỏi ngược lại:
"Cô - nghĩ - sao?"
Sau mỗi lời nói, vẻ mặt của gã vô cùng kiêu ngạo, khiến người nghe cực kỳ khó chịu.
Tuy rằng không thừa nhận, nhưng gã cũng không phủ nhận, Y Tiêu biết việc này tám chín phần là do gã làm, "Anh điên rồi !"
"Không độc thì không phải trượng phu!"
Trần Kính Hiên móc trong túi ra một điếu thuốc ngậm vào miệng rồi cười lạnh.
"Đừng nhìn tôi như thế, tôi biết cô đang nghĩ gì, cô định nói tôi là một tên khốn vô ơn đúng không?"
Khói thuốc tỏa ra từ chóp mũi của gã, nụ cười trên miệng gã lạnh hơn, "Tôi là một đứa trẻ mồ côi, lúc 10 tuổi được Lão gia nhận nuôi, ông ấy quả thật đối xử với tôi rất tốt, nhưng dù tôi có giỏi thế nào thì cũng chỉ là người ngoài. Trần Mạc Thông muốn gì thì chỉ cần há mồm là có được, nhưng tôi nỗ lực ngàn lần, còn trăm phương nghìn kế mới làm cho ông hài lòng. Tôi làm đủ mọi thứ để lấy lòng ông ấy, nghe lời ông ấy, tôi đã dồn hết tất cả tâm huyết vào Trần thị và xây dựng nên một đế chế thương nghiệp, một tập đoàn không thể phá hủy, nhưng nó chưa bao giờ thuộc về tôi. Dù tôi có làm tốt thế nào thì trong mắt Lão gia, tôi chỉ là kẻ dọn đường cho Trần Mạc Thông mà thôi. Dì Tuyết càng xem tôi như một con chó trung thành chỉ biết ăn bám của nhà họ Trần."
"Lẽ nào đây là lý do? Buồn cười!"
Trước nụ cười chế giễu của Y Tiêu, Trần Kính Hiên mấp máy môi, gã nhướng mày nhìn Trần Mạc Thông cách đó không xa đang chạy lại, cuối cùng cũng nuốt xuống những gì định nói.
"Anh đừng hút thuốc trước mặt chị Tiêu Tiêu. Chị ấy vẫn đang ốm đó, chị Toàn mà biết được sẽ giận anh đấy!"
Trần Mạc Thông đặt khay chứa ấm và tách trà xuống, không chút khách khí giựt lấy điếu thuốc trên tay Trần Kính Hiên rồi nói với Y Tiêu, "Em lên lầu đưa thuốc cho ba, hai người từ từ nói chuyện nha!".
"Anh hà tất phải kéo người vô tội xuống nước.", Y Tiêu nhìn bóng dáng rời đi rồi nói khẽ.
"Vô tội? Trong trò chơi này, không có ai thật sự vô tội. Nó rất tốt, rất thiện lương, cũng không hám tiền của gia đình, nhưng lại là người quá ngu xuẩn!" Gã khinh thường.
"Ngu xuẩn? Anh cho rằng cả thế giới này đều ngu sao, đừng quá tự cho mình là người thông minh!"
"Đó cũng là điều tôi muốn khuyên cô!"
Trần Kính Hiên trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Y Tiêu giống như một con báo đang rình rập con mồi, một lúc sau mới che giấu khí thế áp chế.
"Chúng ta thuộc cùng một loại người, tôi không muốn gây khó dễ cho cô, hy vọng cô cũng không làm tôi khó xử!"
"Cùng một loại người?"
Y Tiêu cảm thấy buồn cười. Đây là lần thứ hai cô nghe thấy ai đó nói điều này, "Tôi là loại người như thế nào?"
"Chúng ta không làm điều gì đúng, cũng chẳng làm điều gì sai mà chỉ làm điều mình thích. Trong mắt chúng ta, chuyện chúng ta làm luôn đúng, thậm chí sẽ không từ thủ đoạn để đạt được. Thế nhưng, Tiểu Toàn không giống vậy, em ấy tôn thờ pháp luật, trắng là trắng, đen là đen, chỉ cần cô vượt qua ranh giới của pháp luật thì cô chính là kẻ thù. Với tính tình cứng nhắc như vậy, nếu có một ngày em ấy biết người bên cạnh lừa dối, cô đoán xen em ấy sẽ thế nào?"
Gã đắc ý nhìn gương mặt tái xanh của Y Tiêu rồi khẽ cười, "Cho dù sau này tôi và nhà họ Trần trở mặt, dù em ấy đã biết tôi là ai thì bất quá sẽ không còn là anh em nữa thôi, nhưng còn cô thì sao? ... Y Tiêu, cô không ngại thì chúng ta đánh cược đi, tôi cá là cô sẽ thua đến ngóc đầu không nổi..."
Không còn nghi ngờ gì nữa, cuộc trò chuyện tưởng như êm đềm này lại khó chịu và đầy mùi thuốc súng. Khi ngồi trên xe trở về, Y Tiêu cảm thấy thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, chỉ cần nhìn người bên cạnh, cô sẽ cảm thấy nỗi sợ vây quanh ép cô đến không thở nổi.
"Sở Toàn, chúng ta rời khỏi đây đi, cách nơi thị phi này càng xa càng tốt."
Lúc đợi đèn đỏ, Y Tiêu nắm chặt tay, giọng nói gần như khẩn cầu. Cô sợ, hầu như ngày nào cô cũng chơi trò chơi đánh nhau, đấu với trời, chọi với đất, đánh với người, thế nhưng lần này cô thật sự sợ thua không dậy nổi...
"Đứa ngốc!", Giọng nói của Sở Toàn vẫn dịu dàng, cô nhẹ nhàng xoa đầu Y Tiêu, "Chị đã nói chờ chuyện này xong thì chúng ta sẽ rời khỏi đây, trồng rau, nuôi gà tùy em mà."
Đèn đỏ tắt, đèn xanh mở, Sở Toàn lái xe thẳng về phía trước, Y Tiêu co rụt lại trên ghế ngồi, cô thấy hơi lạnh, lòng bàn tay chỉ có một chữ ông Trần viết lúc nãy - 'Đi'. Ông bảo các cô hãy đi đi, nhưng cô không thể bắt con gái của ông đi được.
Suốt một thời gian dài sau đó, trong đầu Y Tiêu không ngừng lởn vởn một ý nghĩ, liệu có phải chính sự cố chấp của hai người đã đẩy nhau đến tình thế tuyệt vọng...