Nói không có là nói dối, hắn ta dù có điên loạn thế nào cũng là ân nhân cứu cô thoát khỏi mấy lần nguy cấp. Nhưng để tự mình nói ra rằng bản thân động lòng với hắn, cô không làm được.
" Không có. "
Nghe được câu trả lời dường như đã biết trước sẽ ra kết quả, Hán Lập Thành vẫn nung nấu một ý nghĩa được cô chấp thuận.
Thiên Kha Nguyệt là người có tính cách ra sao hắn còn không rõ ư. Nhưng hắn biết một điều, rằng cô không hận hắn đến mức như vậy, rằng cô cũng có một chút cảm tình đối với hắn.
" Cố Minh Triết vẫn còn ở trong lòng em sao? "
Cô nín bặt yên lặng, miệng không thốt lên lời. Không phải là vì cảm thấy tội lỗi mà là cảm thấy day dứt. Thay vì căm ghét Hán Lập Thành xuất hiện trong cuộc đời mình, trái tim cô lại chấp nhận loại người như hắn.
" Hắn ta chết rồi! Người em yêu chết rồi Thiên Kha Nguyệt!! "
Cục gân nổi lên giật giật bên thái dương, hắn mất bình tĩnh thét lên như muốn nói ra cho cô sực tỉnh.
" Anh câm miệng lại! "
Cô mất bình tĩnh bước đi muốn rời khỏi chốn này, đã có biết bao ngày đêm cô mơ tưởng bản thân được thoát ra chốn ngục tù giam giữ.
Nơi chôn vùi sự tự do của một người phụ nữ, cô không nhất thiết phải thu mình lại để nín nhịn thêm nữa.
Hắn dứt khoát kéo theo cánh tay cô đến đỏ ửng ra khỏi cánh cửa chính diện. Bước nhanh lao ra phía chuồng hổ trói chặt một người phụ nữ treo lơ lửng trước mặt cô.
Chính là Vi Mộng Ly, quần áo tả tơi như bị vờn đùa bởi đám hổ. Gương mặt giống hệt Thiên Kha Nguyệt đến vậy mà lũ hổ vẫn dám làm càn sao.
Cô sửng sốt kinh ngạc quay ra nhìn hắn đối chất.
" Anh đang định làm gì vậy??? "
Ba mẹ của Vi Mộng Ly vừa nhìn thấy cô liền khóc lóc quỳ gối van xin cô tha mạng cho đứa con gái của họ.
Thái độ hắn chẳng mảy may quan tâm, dù cho họ đã khóc nấc lên vì kiệt sức vẫn muốn xin tha cho đứa con gái bé bỏng dại dột.
Hán Lập Thành cho người rạch một đường trên khuôn mặt xinh đẹp của Vi Mộng Ly khiến cô thét lên trong đau đớn, vết cứa ứa máu đỏ thẫm chảy dọc xuống nền đấy khiến lũ hổ thèm thuồng.
Hắn cất công cho người rắc hương khiến hổ thèm khát mà nhào đến. Cô sợ hãi Vi Mộng Ly sẽ chết vì bị dày vò bởi đám thú lông lá kia. Mủi lòng yêu cầu hắn cho thả người xuống.
" Nói yêu tôi đi. "
" Chỉ vì một câu nói mà anh treo con gái nhà người ta trong lồng chứa hổ sao!? Anh bị điên rồi Hán Lập Thành!! "
" Đúng, tôi bị điên rồi Thiên Kha Nguyệt! Vì em mà tôi sắp thành kẻ tâm thần rồi! "
Bản thân hắn biết rõ, trong lòng vì nhớ nhung đến cô mà phát điên đến mức nào, vì muốn trói buộc cô bên mình mà phải mất công giết chết người bạn trai hiện tại của cô ra sao.
Nếu Thiên Kha Nguyệt cô biết thứ tình cảm mù quáng này của hắn thì liệu có đủ can đảm để mà nhận lấy không.
" Điên rồi…anh điên thật rồi…Thả người xuống đi! "
" Em chắc chưa? Nếu tôi thả cô ta xuống, em sẽ phải ở bên tôi cả đời. Đừng bao giờ nghĩ đến cơ hội thoát khỏi biệt phủ của Hán Lập Thành này! "
Giữa sự lựa chọn cứu một mạng người và cứu lấy cuộc đời của chính mình, liệu cô có thể nghĩ thông trong tình huống này không?
Tiếng khóc lóc van xin không ngừng bám lấy chân cô rồi sụt sịt. Dù có lòng tốt nhưng cũng chẳng dám đem cuộc đời của mình ra đánh cược.
" Tôi cầu xin cô đấy Thiên Tiểu thư!! Làm ơn hãy cứu lấy con gái tôi, tôi xin nhận lấy ân tình này đến chết!!! "