Hán Lập Thành từ tốn đứng dậy hòng muốn ra khỏi phòng bệnh bị Vi Mộng Ly níu lại. Bàn tay thon thả mỏng manh nắm giữ lấy tay áo anh, gương mặt thương cảm như muốn được anh bầu bạn.
Uông Nhĩ Đình đứng ngay gần đó, nhìn được tất cả nhưng vẫn nhắm mắt cho qua. Có điều, người phụ nữ có gương mặt quen thuộc ngay trước mắt cô cũng dễ dàng phân biệt, người này không phải Thiên Kha Nguyệt.
" Hán tổng, mọi người đang chờ ngài. "
Cuộc họp mặt quan trọng đột xuất khiến cô trợ lý nhanh chân vội vã muốn báo lại cho Hán Lập Thành. Gọi điện không bắt máy, tin nhắn chẳng phản hồi.
Cô mất sức gọi về số của quản gia Tề thì hay tin Hán Lập Thành ở đây.
" Anh sẽ về sớm thôi, em nghỉ ngơi đi. "
Nhìn hình bóng anh rời đi, cô buồn rầu rũ rượi. Gương mặt thất thần hướng về phía cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Chiếc xe phóng vội dừng lại bãi đỗ xe. Hắn trang trọng chỉnh lại trang phục bước đi dứt khoát tiến đến phòng họp.
Vừa ngồi vào ghế đã cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt khó tả.
" Hán tổng, hợp đồng mua đất anh vừa kí với tôi hôm trước sao lại có vấn đề rồi? "
" Nhìn xem, dự án mà công ty anh bàn giao cho tôi hoàn toàn là một đống rác rưởi. "
Trong tình thế căng thẳng, Bạch Chu Việt lại ngồi yên nhìn chăm chú về hướng Uông Nhĩ Đình. Cô làm ngơ, biết rõ ánh mắt dán chặt lên người cô là có ý đồ, không một chút lay động, yên lặng đứng cạnh Hán Lập Thành.
Hắn mệt mỏi mất kiên nhẫn, tiện tay đáp ra usb ra lệnh Uông Nhĩ Đình chiếu lên cho tất cả mọi người cùng xem.
Vì muốn chiếm lời, ăn cướp la làng tự mình cài nội gián vào Hán thị. Đánh tráo dự án bàn trước thành một mớ hỗn độn. Hai phe bắt tay nhau kéo Hán Lập Thành vào ngõ cụt để tiện bề chà đạp.
Hai kẻ bày trò xanh mặt sợ hãi, cúi rạp đầu xuống xin tha đều bị khước từ.
" Muốn chiếm lời như vậy thì vào tù đếm lịch cho sướng tay đi. "
Chẳng ngờ mọi chuyện lại giải quyết ổn thỏa dễ dàng đến vậy, ngay cả cách hắn hành động cũng chẳng ai ngờ tới. Trong tay đã có bằng chứng nhưng vẫn cố tình ngồi yên xem hai kẻ xấu bày trò khiếu nại.
Toàn bộ giải tán, Hán Lập Thành vừa rời khỏi Bạch Chu Việt đã chạy nhanh đến kéo Uông Nhĩ Đình lại.
" Anh làm gì vậy!? Bỏ ra! "
" Tôi có chuyện muốn nói với cô. "
Cô muốn chấm dứt ngay tại đây, một mực không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào của Bạch Chu Việt thì đã bị anh vác lên vai tiến đến sân thượng rồi.
Cơn gió lạnh thổi qua lớp vải mỏng manh, anh cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài khoác lên người cô để giữ ấm.
Uông Nhĩ Đình không thèm nhận lấy ý tốt mà còn đáp lại vào mặt anh khước từ.
" Muốn gì nói nhanh đi, Hán tổng còn đang chờ tôi. "
" Làm người phụ nữ của tôi đi. "
Biểu cảm chán ghét lộ rõ trên gương mặt, cô nhíu mày nhăn nhó nhìn anh.
" Anh muốn tôi trở thành bạn giường sau đêm hôm đó à? "
" Không phải ý đó-"
" Tôi nhìn lầm anh rồi Bạch tổng, trước giờ anh đu đưa với bao loại phụ nữ tôi còn chưa thấy qua sao? Bây giờ anh còn muốn lôi kéo tôi vào thú vui của anh, nực cười thật. "
Nói xong liền xoay gót rời đi, sự thất vọng ngập tràn về người đàn ông đào hoa day dưa không dứt coi cô giống với mấy loại phụ nữ mà anh ta chơi đùa.
" Đợi đã! "
" Bỏ tay ra! "
Hai người giằng co khiến điện thoại cô rơi xuống mặt sàn vỡ ngay tức khắc, tâm trạng tụt dốc không phanh oán hận nhìn anh.
" Tên khốn kiếp! "