Đánh Cắp Nhân Duyên

Chương 47: 47: Trở Mặt Thành Thù 18




- Cố Nam Thành, anh ra đây nói chuyện xem.



Có việc gì mà anh phải giấu giếm bắt tôi đến đây mới nói được?

Cố Nam Thành đưa tay lên trước mặt, ở khoảng cách gần như thế này, anh vẫn không thể nhìn rõ mười đầu ngón tay mình.



Cả căn phòng chìm trong màu đen thăm thẳm, trời ngoài kia vẫn chưa tối, nhưng trong này là một mảnh xám xịt.

Bên tai là vài tiếng lao xao, trong đó thấp thoáng tiếng của Đường Tố Nhiên.



Giọng nói của cô đối với anh đã quen thuộc như liên kết với linh hồn, chỉ cần nghe qua là nhận ra.

Cố Nam Thành muốn ngồi dậy mở cửa cho cô, vậy mà toàn thân anh bỗng trở nên bủn rủn, vừa nâng tay lên đã bị hạ xuống, còn làm rơi cả chiếc đèn bàn trên giường.

Choang.

Rõ ràng hôm qua anh vẫn ôm Tiểu Triết ngủ bình thường, không hiểu sao khi tỉnh dậy lại thấy rã rời cả người như thế này.



Cố Nam Thành cảm thấy kì quái.

- Anh làm sao vậy? Tôi vào đấy nhé.



– Có lẽ Đường Tố Nhiên đứng ngoài đã nghe thấy tiếng động, nên lên tiếng thăm dò.

Đèn ngủ trong phòng được bật lên, màu vàng hắt hiu bao trùm từng góc gách nhỏ nhất.



Trong quầng sáng dịu nhẹ ấy, anh thấy Đường Tố Nhiên đi về phía mình.



Cô ngồi xuống bên giường, sắc mặt hơi khó chịu, nhưng vẫn kiên nhẫn sờ trán anh:

- Anh sốt rồi.



Sao vậy?

Bàn tay cô mang theo hơi ấm chạm vào trán anh.





Cố Nam Thành cảm thấy toàn thân mình nóng rực, thậm chí ngứa râm ran như có hàng vạn con kiến cắn trong xương.



Hiển nhiên đây không phải dấu hiệu bị sốt.



Đường Tố Nhiên lại lay người trên giường một lần nữa.



Cổ áo cô chạm vào mũi anh, mang theo mùi hương thoang thoảng, thanh mát, ngấm vào trong lòng, khắc vào trong tim.

- Tố Nhiên.





– Anh gọi một tiếng, giọng khàn khàn đến đáng sợ.

Đường Tố Nhiên vẫn chưa biết người đàn ông đang nguy hiểm như thế nào, cô còn cúi xuống, để tai mình sát miệng anh mà nghe ngóng.

- Anh nói lại xem, tôi không nghe rõ.

Cố Nam Thành lại gọi một tiếng “Tố Nhiên”, sau đó mở bừng mắt.



Anh nắm lấy cổ tay thon nhỏ của cô, bàn tay có lực từng cầm súng trên chiến trận kéo cả người cô lên giường, đặt dưới thân hình cao lớn của mình.

- Anh làm cái gì vậy.



Buông tay ra.



– Đáy mắt của Đường Tố Nhiên hiện rõ sự hoảng loạn.



Cô vung nắm đấm muốn đẩy anh tránh ra, nhưng anh càng đè chặt hơn.

Cô nghe rõ anh lẩm bẩm ba chữ “Anh yêu em” mà người cứng đờ.

- Anh...

Một nụ hôn chặn ngang môi cô, nuốt ba chữ “Anh điên rồi” vào trong.



Cố Nam Thành luồn tay vào những sợi tóc mềm của cô, nhìn như dịu dàng vuốt ve, mà thực tế là hành động giam cầm trắng trợn.



Anh cảm nhận rõ dục vọng đang kêu gào trong người mình, nó thúc giục anh siết chặt người con gái này, biến cô thành của mình.

- Tố Nhiên, nhớ kĩ em là của anh.



– Người đàn ông căn vào một bên tai Đường Tố Nhiên, khiến cô hoảng loạn.

Linh cảm nói cho cô biết sắp sửa có gì đó mất đi, một thứ rất quan trọng.

- Đừng mà, đừng...!xin anh...!– Cô rên lên những tiếng khe khẽ, vụn vỡ, muốn anh ngừng lại ngay.



Nhưng âm thanh này đối với người đàn ông chẳng khác nào độc dược, khiến từng tế bào của anh phải kêu gào.

Quần áo giữa hai người đã trở nên vướng víu.



Anh tháo đi từng lớp quần áo trên người cô, cho đên khi hai người hoàn toàn dính sát vào nhau.



Anh hôn lên môi cô, còn bàn tay không chịu để yên chút nào cả, đốt lên lửa nóng giữa hai người.

Trong lúc anh và cô kết hơn, Cố Nam Thành cảm thấy mình như điên đến nơi rồi.



Anh ôm thân hình mềm mại vào trong lòng mình, vừa chiếm đoạt, giam giữ, vừa bá đạo yêu cầu:

- Tố Nhiên, gọi tên anh được không? Chị gọi tên mình anh thôi.

Đường Tố Nhiên mở mắt ra, lúc này cô đã hoàn toàn nằm trong vòng tay anh, thuộc về anh.



Hai người gắn bó cùng nhau, nắm tay đến già.





Đó là Cố Nam Thành nghĩ thế.

Nhưng câu nói tiếp theo của Đường Tố Nhiên dường như đã chặt đứt giấc mộng đẹp của anh.



- Em nói gì cơ? - Cố Nam Thành cảm thấy miệng mình khô khốc, thốt không thành lời.

Lần này cô đã nói to hơn, anh có thể nghe rõ hai chữ như dao đâm vào trong thịt:

- Lục Nghiêm.

“Thì ra chỉ là một giấc mộng.” Cố Nam Thành tỉnh dậy thì trời đã sáng, trong phòng dù hơi tối nhưng vẫn nhìn rõ vài thứ.



Trên giường chỉ còn lại mình anh.



Anh lau vầng trán mướt mồ hôi của mình, thở dốc vài cái.



Mùi hương của cô như vẫn đang quẩn quanh bên cánh mũi, khiến anh quyến luyến.



Đường Tố Nhiên đã biến mất rồi.




Cô chỉ xuất hiện gần như vậy trong giấc mơ "đê tiện" của anh, khi tỉnh mộng, mọi dấu viết của cô cũng biến mất hoàn toàn.

Thì ra tình đã sâu như thế, anh cười khổ.

Cố Nam Thành đã biết mình yêu Đường Tố Nhiên từ lâu, nhưng anh vẫn luôn khắc chế chính mình, vì anh biết rằng cô sẽ không bao giờ chấp nhận làm một kẻ thứ ba, hoặc làm tan ra gia đình của Cố Minh Triết.



Anh muốn giải quyết chuyện của Phạm Tú Vân rồi mới theo đuổi cô, dù khó khăn đến mấy cũng không từ bỏ.

Nhưng Đường Tố Nhiên trở lại với Lục Nghiêm làm anh nóng ruột và nhận ra rằng cô đang cách mình ngày càng xa.



Chưa nói đến hai người họ từng yêu nhau sống chết, chỉ tính riêng thân phận anh chồng – em dâu, cô đã không muốn nhìn mặt anh rồi.

Nỗi sợ này theo anh ám ảnh cả trong giấc mơ.

- Anh ra đây!

Cửa phòng bị đạp tung ra, Cố Nam Thành chật vật lấy chăn che lên người mình.



Trong phòng vẫn còn mùi vị của giấc mộng xuân ban nãy, khiến anh luống cuống mà tức giận.

Lục Nghiêm mang theo khuôn mặt đỏ gay bước vào phòng nên không để ý đến chuyện khác thường.

- Đây là gì? – Một tập hồ sơ bị ném lên bàn, trên đó có dấu đỏ của bệnh viện.



Đây là kết quả xét nghiệm nhân thân của Phạm Tú Vân và Đường Tố Nhiên, nó vốn được cất trong phòng đọc sách của Cố Nam Thành.





– Hai người này, có phải một người là Tố Nhiên?

Cố Nam Thanh chậm rãi sắp xếp lại hai tờ giấy, giọng anh trầm trầm, không rõ là buồn hay vui:

- Cậu học được thói lục đồ của người khác từ bao giờ vậy?

- Vậy là anh thừa nhận? – Lục Nghiêm cảm thấy tức cười.



Người anh họ này không làm sẽ chối ngay lập tức, nhưng nếu không chối, thì chỉ có một khả năng.

Đó là những gì anh suy đoán đều là thật.

Ngay từ đầu Lục Nghiêm đã đoán ra rồi.



Viện trưởng của bệnh viện trung tâm là anh trai của bà Thanh Hân, nên nếu hỏi ai là người có thể nhờ vả ông ấy, chắc chắn chỉ có Cố Nam Thành.



Anh nghi ngờ mấy ngày, sáng nay cố ý đến sớm thì cuối cùng cũng tìm ra sự thật.

- Tại sao anh lại can thiệp vào chuyện của Tố Nhiên nhiều vậy? Huống hồ cô ấy có quan hệ huyết thống với ai thì liên quan gì đến anh? Cô ấy là vợ của em!

- Vợ của cậu? – Cố Nam Thành liếc nhìn em trai mình, khí thế còn cao hơn mấy phần.



– Hai người chưa bái tổ tiên, chưa có quan hệ vợ chồng thực tế, tên của Tố Nhiên chưa ghi vào gia phả.



Ngoại trừ tờ giấy đăng ký kết hôn hữu danh vô thực, hai người có gì? Hơn nữa kết hôn vẫn có thể ly hôn mà đúng không?

Lục Nghiêm không thể tin rằng người như Cố Nam Thành lại có thể nói những lời này một cách điềm nhiên như thế.



Trước đây Cố Nam Thành không điên cuồng theo đuổi ai, chẳng qua là vì không yêu mà thôi.



Anh nghiến răng nghiến lợi, nắm cổ áo của người đối diện mà giơ nắm đấm:

- Cố Nam Thành! Anh điên rồi.



Tố Nhiên là chị gái của vợ anh!.