Đánh Cắp Nhân Duyên

Chương 33: 33: Chị Có Thể Buông Tha Cho Em Không




Cố Nam Thành chưa có phản ứng gì thì bà Thanh Hân đã đứng ra trước mặt Đường Tố Nhiên:

- Mẹ, con bé là ân nhân cứu mạng của Tiểu Triết, chẳng khác nào nó cứu mạng con hai lần.



Để Tố Nhiên về nhà mình là ý của con.

Bà Ngọc Quỳnh giận tím mặt:

- Tôi đang nói chuyện ai cho cô xen miệng vào.



Tôi còn chưa chết đâu, cô dám đưa người về nhà mà không hỏi ý tôi?

- Mẹ...

Cố Nam Thành chặn mẹ mình lại:

- Bà nội đến chơi không báo trước, mẹ cháu bận rộn ở bệnh viện không tiếp đón chu đáo được, mong bà đừng trách giận rồi ảnh hưởng đến sức khỏe.



Còn Tố Nhiên sẽ ở lại một hai hôm, cô ấy là khách Tiểu Triết mời đến.



Nhà chúng ta cũng là gia đình quân nhân, cháu vẫn nhớ lời của cha mình dạy, có ân thì phải báo, mong bà hiểu cho.



Nơi này còn có trẻ con nữa.

Sắc mặt của bà Ngọc Quỳnh càng ngày càng không tốt.



Đứa cháu này đã không giống như Cố Nam Thành của mấy năm trước nữa.



Nó luôn lễ phép, hiếu kính, nhưng từng câu từng chữ đều muốn ép bà vào quy củ.



Thậm chí còn muốn mang người bố đã chết ra để ép bà.



Nếu như bà làm khó Đường Tố Nhiên bây giờ, khác nào bất nhân bất nghĩa, làm trái gia huấn, còn chẳng bằng con trai của mình?

Phạm Tú Vân im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng:

- Bà, chị Tố Nhiên đúng là đã cứu Tiểu Triết hai lần, cháu rất biết ơn.



Chúng ta vào nhà đi, đừng để người khác chê trách.

- Hừ...!- Bà Ngọc Quỳnh phất tay áo.



- Khá khen cho cô, Đường Tố Nhiên.



Năm đó cô với mẹ không nổi danh khắp Hàng Châu này mới là chuyện lạ.

Đường Tố Nhiên từng bị mắng chửi nhiều lần, lần nào cô cũng nhịn.



Nhưng lần này, bà Ngọc Quỳnh vơ cả bà Thùy Dung vào, cô tức giận tiếng lên một bước muốn chất vấn bà, nhưng lại bị Cố Nam Thành giữ lại.


- Yên lặng một chút.

Đường Tố Nhiên nhìn hai người đã đi khuất sau hành lang, nghiêng đầu tỏ vẻ khó tin:

- Yên lặng? Tôi phải yên lặng khi người ta xúc phạm mẹ tôi sao? Buông tay.

- Cô muốn làm gì? - Cố Nam Thành bất đắc dĩ nói nhỏ.

Đường Tố Nhiên kiên quyết kéo tay lại:

- Về nhà!

- Cô không thể về nhà.



- Anh cũng nhìn cô, nghiêm túc nói.

Cô bị chọc giận đến mức phải cười mỉa mai:

- Anh là gì của tôi mà cấm tôi về nhà?

Đúng lúc Đường Tố Nhiên cảm thấy cơn giận của mình đã không còn kiềm chế nổi nữa, dưới chân cô bị ai đó lay nhẹ.



Cô nhìn xuống thì thấy khuôn mặt của Cố Minh Triết:

- Cô Tố Nhiên, cô muốn bỏ con ở lại sao? Cô không cần con nữa sao?

Đường Tố Nhiên đưa tay lên ngực mình, ấn nhẹ.



Không hiểu tại sao khi thấy nước mắt trên mặt Cố Minh Triết, cô lại thấy trái tim co rút.



Giống như mọi lần, cô không thể nào từ chối thằng bé.

Đường Tố Nhiên ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho thằng bé:

- Không có, sao cô bỏ Tiểu Triết được?

- Nhưng ban nãy cô hứa ở với Tiểu Triết mấy ngày, mà giờ cô lại đòi về.

Đường Tố Nhiên ngước lên, vừa hay chạm phải ánh mắt đắc ý của Cố Nam Thành, cô thấy thật chướng mắt.



Dám dùng đứa nhỏ để bẫy cô, đúng không?

- Còn không phải bố con bắt nạt cô sao? Cô cũng rất buồn, nhưng...

Đường Tố Nhiên khóc rất thật, khiến cho bà Thanh Hân đứng bên cạnh cũng phải cười ha hả.



Cố Minh Triết thấy vậy chắc chắn tin rồi.



Cậu bé xù lông lên, quay sang bố mình:

- Bố bắt nạt cô, con không muốn ngủ với bố nữa.

Cố Nam Thành bị oan uổng, mí mắt giật không ngừng.



Anh giơ tay đầu hàng:

- Thôi được rồi, bố đầu hàng được chưa? - Anh đi lùi như muốn ra khỏi phòng, nhưng cố ý đi sát người Đường Tố Nhiên, nói nhỏ vào tai cô.




- Tôi quên nói với cô, nếu về nhà bây giờ thì không chỉ có một người đâu, mẹ cô sợ là cũng gặp nguy hiểm.



Tùy cô lựa chọn.

Đường Tố Nhiên cảm thấy người mình như đông cứng lại, toàn thân không thể cử động.



Cô nhìn anh, nhận được cái gật đầu khẳng định:

- Tôi sẽ bảo vệ dì bằng mọi cách, yên tâm đi.

Đường Tố Nhiên vẫn rất tin tưởng năng lực của Cố Nam Thành, mặc dù không hoàn toàn bỏ gánh nặng trong lòng xuống, nhưng cô cũng ít nhiều cảm thấy an lòng.



Bà Thanh Hân thấy cô tâm sự trùng trùng như vậy cũng nhẹ nhàng an ủi.

- Không sao cả.



Người tốt có phúc lớn.





Để bác dẫn con đi thăm phòng nhé.

Nhà họ Cố có của ăn của để, gia tộc bề thế, nên phòng cho khách cũng rất sang trọng.



Đường Tố Nhiên được đưa đến lầu ba, trên này có phòng của Cố Minh Triết, một phòng khách.

- Phòng kia là gì vậy ạ? - Đường Tố Nhiên chỉ vào căn phòng ở cuối hành lang.

Bà Thanh Hân mở cửa phòng khách cho cô:

- À đấy là phòng tập đàn của Tú Vân, lâu rồi cũng không dùng đến.



Con vào xem chăn màn các thứ có ưng không, nếu không để bác thay.

- Không cần phiền phức như vậy đâu, con đơn giản vậy là được rồi ạ.

Bà Thanh Hân gật gật:

- Vậy con nghỉ ngơi một chút, bác đi xem Tiểu Triết thế nào, một lát xuống ăn cơm nhé.

Đường Tố Nhiên vâng dạ một hồi.



Cô hít sâu một hơi, muốn đóng cửa phòng, nhưng đúng lúc ấy, có một bàn tay thò vào cửa, suýt nữa thì bị kẹp.

- Ai vậy? - Cô vội bật mở cửa ra.

- Chị Tố Nhiên.



- Phạm Tú Vân không để ý đến bàn tay bị đau của mình, nhìn cô với ánh mắt phức tạp.



- Rốt cuộc phải làm thế nào chị mới buông tha cho em?.