Dành Cả Thanh Xuân Cho Anh

Chương 38: Quá khứ Hàn Lãnh (6)




Sau hơn hai tháng dài hạn trong bệnh viện, Nhược Minh Anh cũng được về nhà...
Hàn Thụy Đình ôm bà đặt vào trong xe, đi đến căn biệt thự riêng gần biển

"Từ nay em sẽ ở đây..."

"..."

Nhược Minh Anh im lặng để ông đưa vào nhà vì hiện tại bà không thể đi lại...

"Mẹ...mẹ..."

Hàn Lãnh chạy từ trên lầu xuống, thấy bà liền lao vào ôm chầm, sự nhớ nhung làm cậu bật khóc...

"Ngoan...Lãnh nhi...mẹ về rồi..."

"Huhuhu...con nhớ mẹ..."

Hàn Thụy Đình đặt bà trên ghế gần đó, xoa đầu Hàn Lãnh căn dặn...

"Chăm sóc mẹ con thật tốt..."

Hàn Lãnh gật đầu, ông mới yên tâm ra ngoài nghe điện thoại...

"Đại thiếu gia mau về nhà chính...nhị thiếu...mất...mất rồi..."

"Cái gì cơ..."

Hàn Thụy Đình phóng xe nhanh về Hàn gia, sững sờ chạy vào đã nghe tiếng mắng chửi...

"Hàn Thụy Đình...mày giỏi lắm...dám gài người vào nhà tao..."

Hàn lão gia tức giận quát lên. Ông vừa nhận được bản xét nghiệm ADN của mình và Hàn Nguyên, kèm theo đó là một đoạn hội thoại của Hàn Thụy Đình với Hàn Nguyên

"Nghịch tử..."

Cái tát giáng xuống khuôn mặt đẹp đẽ đỏ bừng, Hàn Thụy Đình vẫn như cũ, không phản ứng...

"Cha...đừng giận kẻo hại cơ thể..."

Hàn Gia Nguyên cùng đám người lao vào ngăn cản, liên tục cầu xin

"Ông giết Hàn Nguyên..."

"Nó đáng chết...lẽ ra tao nên giết nó từ sớm..."

Hàn Thụy Đình cười phá lên, kế hoạch tỉ mỉ như vậy tại sao lại bị phá hủy dễ dàng như thế chứ. Ông không hiểu đã sai ở bước nào...

"Ông có bằng chứng gì bảo tôi gài người vào đây hả..."

Hàn lão gia ném cuộn ghi âm xuống, lạnh giọng

"Mở lên nghe cho rõ vào..."

Đoạn hội thoại được bật lên...

"Chủ nhân..."

"Kế hoạch sao rồi..."

"Vẫn diễn ra tốt ạ..."

"Tiếp tục theo dõi Hàn lão gia, ông ta có chuyện gì lập tức bẩm bảo..."

"Vâng...chúng ta có cần xử lý người bên cạnh không ạ..."

"Kẻ nào cản đường...giết không tha..."

Hàn Thụy Đình không trả lời, rõ ràng hôm đó chỉ có hai người, kẻ nào lại biết được chuyện này...

"Ông biết sớm cũng tốt..."

Hàn lão gia cho gọi tổ trưởng tổ pháp lý của Hàn thị đến...

"Nghe cho rõ đây, cổ phần hiện tại ta đang giữ 30%, Hàn Thụy Đình 40%, Hàn Nguyên 15% và Hàn Gia Nhiên 10%..."

"Vâng"

"Lấy lại của Hàn Nguyên chuyển hết lại cho ta, 10% của Hàn Thụy Đình chuyển cho Hàn Gia Nhiên..."

Hàn lão gia phân chia lại toàn bộ cổ phần. Hiện nay, chủ tịch hội đồng quản trị bị thay thế thành Hàn lão gia, phó chủ tịch là Hàn Thụy Đình...

"Ngoài ra, bổ nhiệm Hàn Gia Nhiên làm tổng giám đốc bộ phận kinh doanh..."

"Được thưa Hàn lão gia..."

Tổ pháp lý ghi lại hết thông tin cần điều chỉnh, liền lui xuống...

"Thế nào, ngươi có ý kiến gì không..."

"Hàn Nguyên đang ở đâu..."

"Tên giả tạo đấy được người khác đem ra ngoài rồi, mày có thể đến gặp nó lần cuối đấy..."

Hàn Thụy Đình bỏ ra bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy Hàn Nguyên, ông không nói gì, lặng lẽ vuốt nhẹ mắt cậu xuống...

Hàn Gia Nhiên vui mừng được bổ nhiệm làm tổng giám đốc. Trước giờ ông là người tệ hại nhất trong Hàn gia, nhưng giờ khác rồi, nhờ vô tình nghe được đoạn hội thoại ngàn vàng ấy, liền hạ gục được hai con đại bàng lớn...

"Làm việc cho đàng hoàng..."

"Vâng..."

Hàn Gia Nhiên cúi đầu liền rời đi. Quả là người tính không bằng trời tính mà...

Về phần Hàn Thụy Đình ông quay lại biệt thự ven biển nơi Nhược Minh Anh sống...

"Ba về rồi à...có chuyện gì sao ạ..."

"Không...mẹ con đâu rồi..."

"Mẹ đang ngủ rồi ạ..."

Hàn Thụy Đình xoa đầu cậu bé, lên phòng nghỉ nơi Nhược Minh Anh đang say giấc. Ông vuốt nhẹ lọn tóc mai của bà, đặt nụ hôn nhẹ lên đấy...

Hàn Lãnh thu tất cả vào tầm mắt. Khoảng khắc này thật ấm áp, như một gia đình thực thụ. Cậu có cha mẹ, họ yêu thương cậu. Cậu chỉ mong mình lớn nhanh hơn nữa, để có thể bảo vệ mẹ khỏi những kẻ xấu xa, cùng cha bảo vệ mẹ...

Nhưng cậu bé non nớt ấy không hề biết rằng, cơn bão to lớn sắp tới sắp ập xuống gia đình nhỏ này...

Nó làm cậu bé tội nghiệp mất hết tất cả mọi thứ...

-----