Lục quản gia ngạc nhiên nhìn thanh kiếm trong tay Lãnh Nguyệt. Dù mũi kiếm còn cách chóp mũi hắn một khoảng bằng gang tay, hắn vẫn có thể cảm nhận được luồng khí lạnh truyền từ thân kiếm.
Nhớ đến những lời đồn đại trong kinh thành về nữ nhân này, lòng hắn dâng lên một chút chột dạ.
"Lãnh bộ đầu..."
Lãnh Nguyệt không tiến lên, chỉ đứng cách một khoảng vừa đủ, giữ mũi kiếm chỉ thẳng vào chóp mũi hắn, giọng trầm nhưng nhanh nhẹn.
"Hôm qua ta đến đây đã cảm thấy có điều không ổn. Thành phu nhân tuy xuất thân phong trần, nhưng đã gả vào gia đình giàu có như vậy, lẽ nào từ bàn trang điểm cho đến trên người đều không có bất kỳ món trang sức nào?"
Lục quản gia ngẩn ra, dường như không ngờ đến câu hỏi này. Hắn lau mặt, đứng dậy đáp.
"Đó là do Cảnh nhị gia dặn dò. Nhị gia nói phu nhân mắc bệnh truyền nhiễm, không nên đeo trang sức..."
"Ông đừng lấy nhị gia ra để đổ trách nhiệm!" Lãnh Nguyệt mắt phượng trừng lên, ngắt lời.
"Người bệnh không đeo trang sức là đúng, nhưng còn mái tóc của bà ấy? Ông muốn ta tin rằng nhị gia cũng bảo để tóc phu nhân rối bù như quỷ hay sao?"
Lục quản gia bị chất vấn đến á khẩu, nhất thời không đáp được.
Không khí trong căn phòng u ám, oi bức, dày đặc mùi tanh khiến người ta buồn nôn. Nếu cứ để thi thể Phùng Ti Nhi ở đây đến sáng mai, e là mùi hôi thối sẽ lưu lại hàng tháng.
Lãnh Nguyệt bỗng dưng nhớ đến ai đó luôn ồn ào mỗi khi có dịp, ánh mắt vô thức lướt lên xà nhà. Rỗng tuếch. May thay, hắn không ở đây.
Trong không gian ngột ngạt, nàng vẫn chĩa mũi kiếm vào Lục quản gia, giọng nói bỗng dịu lại một chút.
"Còn nữa... Một người bệnh quanh năm nằm trong phòng, lẽ nào ngay cả cái ly uống nước cũng không có? Đừng nói cái ly, ngay đến một món đồ sứ cũng chẳng thấy, bàn ghế thì bị mài mòn đến nhẵn bóng. Các ông sợ phu nhân sẽ tự sát, đúng không?"
"Không giấu gì Lãnh bộ đầu... Đúng là vậy."
Lục quản gia cúi đầu thật sâu, giọng hơi run.
"Từ khi phu nhân biết mình mắc bệnh, bà ấy luôn có ý định tìm đến cái chết, nhiều lần bị người nhà phát hiện... Ban đầu vẫn có người canh giữ bên cạnh bà, nhưng sau này phu nhân nằm liệt trên giường, chịu không nổi tiếng động nên ta mới dặn mọi người dọn hết những vật nguy hiểm đi. Ai ngờ phu nhân vẫn..."
Hắn lắc đầu nghẹn ngào.
"Canh giữ?"
Giọng Lãnh Nguyệt thoáng chốc lạnh băng.
"Canh giữ mà các người nói chính là giam lỏng, đúng không?"
Lục quản gia ngẩng đầu lên, bối rối đáp.
"Lãnh bộ đầu..."
"Tối qua, bà ấy đã cố gắng chạy trốn, nhưng vừa ra đến sân thì bị ông phát hiện. Phu nhân có chút nội lực, nên chắc chắn đã giằng co với ông, nhưng cuối cùng do bệnh nặng, sức không đủ, bà ấy đã bị ông ấn xuống đất khống chế."
"Không... không... không..." Lục quản gia hoảng sợ xua tay liên tục, "Lãnh bộ đầu, ngài nói vậy là sao! Phu nhân chỉ ra ngoài ngắm hoa thôi..."
Lãnh Nguyệt vốn định nhẫn nại nghe hết, nhưng cuối cùng không nhịn nổi.
"Ngắm cái quỷ gì mà hoa! Nếu đúng như lời ông, bà ấy ra ngắm hoa rồi gắng sức bò về phòng khi kiệt lực, thì đáng lẽ mặt trước của bà ấy và lòng bàn tay phải trầy xước. Nhưng vết trầy lại nằm ở lưng, đùi, cạnh khuỷu tay. Ông thử bò ngửa trên đất cho ta xem!"
Thấy Lục quản gia im bặt, Lãnh Nguyệt càng giận, giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Ông nhìn lại đi, trên người bà ấy đầy vết bầm do ông đánh ra, cả hai xương sườn đều gãy... Bà ấy đã bệnh đến như vậy, ông vẫn nhẫn tâm ra tay!"
"Lãnh bộ đầu..." Bị nàng mắng một hồi, Lục quản gia dần lấy lại bình tĩnh, hắn khoanh tay, cười nhạt.
"Tại hạ nghe nói, trưởng tử của Tề lão bản kinh thành, con thứ ba của Dự quận vương Tiêu Duẫn Đức, tam quản gia của Kinh Triệu Doãn, cũng giống nhà ta mà đột ngột bị hạ thủ. Hung thủ còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, ngài thân là người của công môn, không đi giải oan cho kẻ vô tội, lại đến đây ngậm máu phun người... Chẳng lẽ ngài không sợ người tiếp theo gặp nạn là Cảnh tứ gia sao?"
Sắc mặt Lãnh Nguyệt khẽ biến.
Trong phòng ánh sáng mờ mờ, Lục quản gia chỉ thấy gò má nàng giật nhẹ, rồi một tia sáng bạc lóe lên, nghe "soạt" một tiếng, hắn cảm giác cánh tay phải lạnh buốt.
Nhìn xuống, hắn phát hiện tay áo phải đã bị chém bay, chỉ còn cánh tay lành lặn.
Như thể bị một chậu nước đá dội thẳng vào người, toàn thân Lục quản gia lạnh toát, từng khớp xương như đông cứng, đứng chết lặng tại chỗ.
"Ngậm máu phun người? Ta còn tiếc huyết của mình đấy."
Mũi kiếm của Lãnh Nguyệt hạ xuống, chỉ thẳng vào cổ tay phải của hắn.
"Ngay từ khi ông chắp tay chào ta trong phòng khách, ta đã thấy dấu răng trên cổ tay ông. Vừa nãy khi ông đẩy cửa, ta còn nhìn rõ hơn. Ông dám so sánh dấu răng đó với của phu nhân không?"
Không đợi hắn đáp, nàng tiếp tục, "Còn dấu chân ngoài cửa nữa, ông nghĩ rằng ánh sáng mờ là có thể lừa mắt ta sao? Còn về đám nha hoàn... Ông thử gọi ai trong phủ có bàn chân lớn bằng ông ra cho ta thấy!"
"Lãnh bộ đầu..."
Vừa mở miệng, hắn đã thấy kiếm sáng lấp lóe.
Lúc này, cái lạnh trùm kín toàn thân hắn.
Kiếm quang biến mất, trên người Lục quản gia chỉ còn độc một cái quần lót.
Lãnh Nguyệt híp mắt, liếc qua thân trên đầy vết bầm của hắn, "Hừ... Toàn là vết thương do quyền cước. Trong phủ ngoài chủ nhân và phu nhân, đều nghe ông sai bảo, chắc không ai dám động thủ với ông đâu. Đừng bảo với ta là phu nhân ông chết rồi còn hiện hồn về đánh ông, ta cũng yếu bóng vía đấy."
Lục quản gia im lặng, hai tay từ từ nắm chặt, lồng ngực phập phồng kịch liệt, rồi nghiến răng nghiến lợi nói,
"Tiện phụ đó... là tay sai của Cảnh gia, chết cũng đáng!"
Dứt lời, hắn hét lớn một tiếng, lao về phía Lãnh Nguyệt.
Thanh kiếm trong tay nàng vẫn thẳng tắp, nếu hắn lao tới, mũi kiếm chắc chắn sẽ xuyên qua ngực hắn.
Nhiều năm luyện võ, Lãnh Nguyệt thừa sức phân rõ thế công của đối phương là thật hay giả, liệu hắn muốn lấy mạng nàng hay chính mình.
Lãnh Nguyệt xoay chuyển thân thủ, nhanh nhẹn mà thu hồi mũi kiếm, tiến lên một bước chắn ngay trước Lục quản gia đang lao tới. Nàng nhấc chuôi kiếm, đập mạnh xuống cổ hắn một cái.
Thân mình Lục quản gia cứng đờ, chưa kịp rên lên một tiếng đã đổ gục xuống mặt đất.
Bên tai Lãnh Nguyệt, âm thanh vẫn còn vang vọng. Lời cuối cùng Lục quản gia để lại trên thế gian tựa như còn quẩn quanh trong gian nhà ngột ngạt.
"Tiện phụ, tay sai Cảnh gia, cùng bè lũ ác nhân... chết cũng không đền hết tội."
Tim Lãnh Nguyệt đập mạnh.
Cảnh Dực... rốt cuộc đang ở đâu?
Cảnh Dực đang nằm nghiêm chỉnh trên giường. Nữ tử cắt xuống một dúm tóc của hắn, nhìn vẻ mặt Cảnh Dực thoáng chút tiếc nuối, khẽ thở dài, tay vuốt ve mái tóc mềm như lụa.
Nàng tự lẩm bẩm. "Ta từng hỏi những nam nhân ta gặp, rốt cuộc là ta đẹp hay phu nhân họ đẹp. Chưa một ai bảo phu nhân của họ đẹp hơn ta. Bọn họ đều nói ta đẹp gấp trăm, gấp ngàn lần."
Cảnh Dực "ừm" một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc đáp, "Bọn họ nói chắc là thật."
Nữ tử ngẩn người.
Cảnh Dực hơi ngẩng cằm, cố nâng mí mắt lên nhìn nàng, mỉm cười ôn hòa.
"Dù sao cũng không phải ai cũng có thê tử xinh đẹp như ta."
"..."
"Này, phía trước đừng cắt ngắn quá, tóc dài chút sẽ trông tiên khí hơn."
"..."
Cảnh Dực nhắm mắt, đợi một lát, gần như sắp ngủ thì cảm giác nữ tử lại cắt xuống một dúm tóc nữa.
Trong lòng Cảnh Dực dấy lên chút phức tạp.
Sao cứ phải cắt tóc mãi vậy chứ...
"Ta đã gặp phu nhân của cậu rồi." Nữ tử ném đoạn tóc vừa cắt xuống đất, nhàn nhạt nói, "Nàng quả là có vài phần nhan sắc, nhưng hành xử lỗ mãng, thiếu dịu dàng. Dẫu đẹp, cũng chỉ là cái vỏ rỗng."
Cảnh Dực khẳng định lắc đầu, "Tính tình thê tử của ta rất tốt. Nàng chưa từng lỗ mãng với người tử tế, người bị nàng đối xử lỗ mãng chắc chắn không phải kẻ tốt lành gì."
Nữ tử dừng tay, trong giọng nói mang theo chút bực bội, "Vậy tức là cậu chê nàng chỉ là một kẻ làm công."
Cảnh Dực cau mày, cố gắng nâng mí mắt lên lần nữa, nhìn nàng với vẻ vô tội, "Tỷ tỷ... Cô có biết ta là ai không?"
"...?"
"Để ta tự giới thiệu vậy." Cảnh Dực nở nụ cười ngọt ngào mà tinh quái, "Ta là Đại Lý Tự thiếu khanh, tên Cảnh Dực. Cô bắt nhầm người rồi, phải không?"
"... Không nhầm."
Cảnh Dực chậm rãi thu lại nụ cười, khuôn mặt thoáng buồn bã.
Nụ cười của Cảnh Dực như hoa xuân khoe sắc, nhưng khi thu lại lại tựa cảnh tàn phai. Nữ tử nhìn thấy, trong lòng bất giác xao động, như có gì đó lên men, thậm chí có chút xúc động muốn an ủi hắn, bàn tay nắm kéo cũng hơi buông lỏng.
Nàng còn đang thất thần nhìn gương mặt anh tuấn tựa tiên nhân của Cảnh Dực, thì bất ngờ hắn nghiêng đầu, chiếc cổ trắng ngần phơi ra dưới ánh đèn tựa như lá sen giữa mùa hè.
Nữ tử lập tức hoàn hồn.
"Nếu không bắt nhầm, thì hẳn là cô thiếu thông minh rồi."
"..."
Lồng ngực nữ tử phập phồng kịch liệt, một lần nữa siết chặt kéo, "Rẹt!" - nàng cắt thêm một nhúm tóc của Cảnh Dực.
Cảnh Dực thoáng tuyệt vọng.
Xem chừng, trước khi chỉnh xong tóc hắn thì nàng không định làm gì khác.
Cảnh Dực lần đầu thấy phiền vì tóc mình lại được nuôi dưỡng kỹ lưỡng đến thế.
"Cô... không muốn biết vì sao ta nói cô thiếu thông minh sao?"
"..."
"Là thế này, bởi ta cũng là kẻ làm công, nên dĩ nhiên sẽ không chê thê tử mình vì nàng cũng làm công. Lý lẽ đơn giản thế mà còn không hiểu, cô đúng là thiếu tâm nhãn."
"..."
Cảnh Dực rõ ràng cảm nhận nữ tử cắt tóc hắn càng mạnh tay và nhanh hơn.
Nàng cắt phăng bảy, tám nhát, cuối cùng hừ lạnh một tiếng.
"Nữ nhân và nam nhân không giống nhau."
"Đúng, đúng vậy... nhưng Tam Pháp Ty có một nữ nhân như thê tử ta. An vương gia sợ nàng chịu uất ức, một năm thưởng bạc cho nàng còn nhiều hơn bổng lộc của ta - một Đại Lý Tự thiếu khanh."
Nữ tử nhịn, rồi không thể nhịn nữa.
"Cô ta tốt thế, sao cậu còn ra ngoài tìm hoa hỏi liễu!"
Cảnh Dực nghe nàng lạnh giọng chất vấn, giật mình, lại ngước mắt lên.
"Rốt cuộc ta gặp cô ở đâu?"
"Cậu biết kỹ viện danh tiếng nhất kinh thành, Tước Sào, có hoa khôi tên Hoạ Mi chứ?"
Trong khuê phòng, Hoạ Mi che miệng khẽ hắt hơi.
"Lạnh, đóng cửa lại..."
Vừa nhảy qua cửa sổ vào phòng, Lãnh Nguyệt đưa tay đóng cửa, lo lắng nhìn người nằm trên giường.
"Hoạ Mi tỷ, không khỏe sao?"
"Ừm..."
Hoạ Mi uể oải đáp, càng quấn chặt mình trong chăn, không có ý muốn tiếp khách.
Lãnh Nguyệt bước đến mép giường, mới chú ý gương mặt Hoạ Mi đỏ ửng bất thường, liền đưa tay thử trán, giật mình.
"Tối qua còn khỏe mà, sao đột nhiên sốt thế này? Đã mời đại phu chưa?"
"Ta tự dùng nước đá hạ sốt..." Hoạ Mi cười nhẹ trong chăn, "Yên tâm, Cảnh thái y vừa mới xem qua..."
Lãnh Nguyệt ngạc nhiên.
Giang mai vốn dễ chuẩn đoán sai trong giai đoạn đầu, nếu thêm cảm lạnh phát sốt, quả thật có thể qua mặt được Cảnh Nghi.
Hoạ Mi cười khổ, trong mắt chứa đựng vẻ yếu ớt khiến người khác không khỏi thương xót, nàng nhìn Lãnh Nguyệt đứng cạnh giường, giọng yếu ớt.
"Đừng nói ra ngoài... Ta không muốn mang thân tàn đến chết ngoài phố..."
Lãnh Nguyệt khẽ mím môi, không gật đầu, cũng không lắc đầu.
"Hoạ Mi tỷ... Ta có điều nghĩ mãi không thông, muốn tâm sự cùng tỷ."