Khi Lãnh Nguyệt khẽ thốt ra câu "Xin lỗi," nàng đã hình dung đủ kiểu phản ứng mà Cảnh Dực có thể có, nhưng không ngờ rằng hắn lại... không phản ứng gì cả.
Cảnh Dực hơi cúi đầu, không đáp, cũng chẳng nhúc nhích.
"Cảnh Dực..."
Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng lay hắn, trong giọng nói dịu đi vài phần, tay cũng dùng chút lực. Thân mình Cảnh Dực hơi lung lay nhưng hắn vẫn không ngẩng đầu, không hé răng, cả người bỗng mềm nhũn đổ sang một bên.
"Cảnh Dực!"
Lãnh Nguyệt giật mình, vội vàng ôm lấy hắn, một tay vòng qua vai, giữ chặt thân thể hắn trong ngực, tay kia dứt khoát đặt lên mạch.
Vừa chạm vào mạch đập, Lãnh Nguyệt đã sững người, cúi xuống nhìn Cảnh Dực đang nhắm mắt ngủ say trong vòng tay mình, nàng cắn môi, rốt cuộc không nỡ ném hắn xuống đất nữa.
Hóa ra hắn cứ như thế mà ngủ mất...
Xém chút nữa dọa bay cả hồn phách nàng rồi!
Lãnh Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười, đành thở dài, nhẹ nhàng bế hắn lên.
Thật không ngờ có ngày nàng sẽ dùng động tác bế tử thi thường ngày với chính tướng công mình, lại còn dịu dàng nâng niu đến vậy.
Cảnh Dực ngủ rất sâu, như thể không hề biết rằng cả người mình đang bị bế cách mặt đất. Trên gò má, sắc đỏ vì men say đã nhạt dần, hô hấp đều đều nhẹ nhàng tựa như hài nhi mới sinh.
Khung cảnh ấy làm Lãnh Nguyệt bất giác nhớ đến miêu tả về Hồ tiên ngàn năm trong Cửu Tiên Truyện, với bốn chữ "tú sắc khả xan".
Nhìn khuôn mặt ấy, trong lòng nàng có chút bồn chồn. Nhịn không được, nàng cúi đầu định hôn lén lên môi hắn một chút.
Những chỗ khác đành đợi về phòng rồi tính sau.
Vừa cúi xuống, cách đôi môi hắn chỉ nửa tấc, Cảnh Dực đột nhiên khẽ rên một tiếng, mắt hé mở.
"...!"
Cảnh Dực như mệt đến cực độ, đôi mắt chỉ mở hờ, mơ màng nhìn Lãnh Nguyệt lẩm bẩm điều gì đó.
Lãnh Nguyệt bị hắn bất ngờ trợn mắt dọa sợ, suýt nữa thì ném hắn ra. Chưa nghe rõ hắn nói gì, nàng đã kịp lấy lại bình tĩnh. Lúc này, Cảnh Dực đã ngủ say trở lại, mặt chôn trọn trong vòng ngực nàng.
Lãnh Nguyệt mím môi.
Người này... đúng là cố ý mà.
Khi Lãnh Nguyệt bế hắn vào phòng, Tề thúc vẫn đang ở đó, bước quanh cái bàn đặt giữa phòng, vẻ mặt như vừa bị dọa một trận hãi hùng.
"Phu nhân!"
Thấy nàng bế Cảnh Dực vào, Tề thúc vội vã chạy đến, sắc mặt xám ngoét đầy sợ hãi.
Sợ hãi cái gì? Lúc Cảnh Dực còn say lảo đảo đi vào phòng khách, nàng còn chưa sợ đây!
Nghĩ đến việc đại quản gia của Cảnh gia đến nỗi nhìn một người say cũng sợ, Lãnh Nguyệt có chút bất mãn, bèn im lặng đi thẳng đến giường, nhẹ nhàng đặt Cảnh Dực xuống, rồi vừa giúp hắn cởi giày vừa chỉnh lại đôi chân dài của hắn. Tề thúc lúc này đã cầm khay trên bàn với kéo, băng vải và mấy bình thuốc, khẩn thiết đưa tới.
"Phu nhân... mau bôi thuốc cho gia đi!"
Bôi thuốc?
Lãnh Nguyệt sững người, quay lại hỏi:
"Bôi thuốc gì?"
"Chân... Gia bị thương ở chân..."
Tề thúc ngập ngừng, hai tay run rẩy nâng khay thuốc, tiếng dụng cụ va vào nhau lách cách làm Lãnh Nguyệt cũng thấy hơi căng thẳng.
Chân? Chân Cảnh Dực bị thương?
Nhìn vẻ ấp úng của Tề thúc, Lãnh Nguyệt cũng không hỏi thêm, chỉ cúi người nhanh nhẹn vén áo dài của Cảnh Dực lên.
Vừa kéo áo dài lên, nàng lập tức phát hiện ở ống quần trái có vài vệt máu tươi.
Máu dính ở phía trong đùi, nếu không phải vô tình vén áo lên sẽ không thấy được. Xem qua lớp quần, nàng thấy bên trong hình như có thứ gì đó được bọc quanh, vệt máu thấm qua lớp bọc, lan ra ống quần.
Lượng máu nhiều như vậy...
Lãnh Nguyệt giật mình, lập tức lấy kéo từ tay Tề thúc, cẩn thận cắt ống quần, để lộ ra một lớp băng vải bên trong đã thấm đẫm máu.
Tề thúc bên cạnh hít vào một hơi lạnh.
Lãnh Nguyệt chau mày.
Băng vải có vẻ được quấn vội vàng, nhưng cũng rất chắc chắn, không chỉ quấn chặt miệng vết thương mà còn buộc thêm hai vòng ở phía trên, nhờ vậy mới không để máu chảy quá nhiều gây nguy hiểm đến tính mạng.
Người quấn băng này phải là kẻ đầu óc thanh tỉnh và vô cùng bình tĩnh.
Không nói lời nào, nàng lấy một đoạn băng vải trên bàn, không buông lỏng cũng không thắt chặt mà quấn trên vết thương để cầm máu tạm thời, rồi cẩn thận tháo lớp băng bị thấm máu ra.
Cảnh Dực dường như chẳng biết gì, vẫn lặng lẽ nằm yên, hô hấp đều đặn không hề rối loạn.
Lãnh Nguyệt thấy nhẹ lòng đôi chút, cúi đầu xem kỹ vết thương. Vết thương là vết đao, mảnh, không quá sắc bén, cắm vào gần như vuông góc, vết đâm sâu đến mức suýt nữa tổn thương tới huyết mạch chính.
Ngay khi băng vải tháo ra, máu lại rỉ ra, Tề thúc kinh hãi, suýt đánh rơi khay.
"Phu... Phu nhân, vẫn là, vẫn là gọi đại phu đi!"
Lãnh Nguyệt không ngẩng đầu, đáp gọn:
"Không cần."
Dứt lời, nàng cầm máu, bôi thuốc và băng bó lại, thủ pháp thành thục trơn tru đến mức Tề thúc nhìn mà hoa cả mắt.
Ngay từ nhỏ, Đại tướng quân Lãnh gia đã dạy Lãnh Nguyệt những cách sơ cứu cơ bản khi bị thương. Khi nàng vào quân doanh nơi biên ải, số binh sĩ nàng phải giúp băng bó nhiều vô kể, nhìn mãi thành quen. Sau này khi chu du khắp nơi truy tìm tội phạm, tự xử lý vết thương cho mình cũng là chuyện thường.
Chỉ là nàng chưa từng nghĩ, có một ngày sẽ phải dùng bản lĩnh này trên người Cảnh Dực.
Và lại là sau khi đã gả cho hắn.
Rõ ràng khắc trước còn đang bình yên lành lặn...
Phần đùi trong là nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể, thường ngày chỉ nhéo tai một cái là hắn đã kêu la, giờ lại hứng trọn một vết đao ngay đó, hơn nữa hắn lại sợ máu. Nếu không phải vì quá say...
Lãnh Nguyệt không dám nghĩ thêm.
Mím môi xử lý xong vết thương, nàng đứng dậy, lấy áo dính máu của hắn lau tay, cẩn thận đắp chăn rồi quay sang nhìn Tề thúc vẫn còn sợ hãi đến mềm nhũn cả chân.
Giọng nàng hơi lạnh:
"Tề thúc, ta bảo ông trông nom hắn, ông có nghe không?"
Tề thúc gật đầu liên tục, đặt khay về lại bàn, giọng vẫn còn lạc đi vì kinh hãi,
"Dạ... Vừa rồi phu nhân bảo, ta lập tức liền..."
Không đợi Tề thúc nói hết, Lãnh Nguyệt chỉ tay lên giường, giọng cao hơn hẳn.
"Vậy chuyện này là thế nào?"
Tề thúc đã từng thấy Lãnh Nguyệt nổi giận, nhưng chưa bao giờ thấy nàng giận mình, nhất thời sững người, rồi thấp giọng đáp:
"Đây là... gia tự..."
Cảnh Dực tự làm mình bị thương?
Lửa giận trong lòng Lãnh Nguyệt bùng lên.
"Hắn uống say như vậy, ông cũng để mặc cho hắn cầm đao tự đâm vào mình sao?"
"Không phải... không phải..." Tề thúc hoảng hốt xua tay.
"Không phải gia tự mình đâm, là gia bắt ta làm!"
Lời của Tề thúc như đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong lòng Lãnh Nguyệt.
Nàng sải bước đến bàn, cầm lấy cây kéo nhét vào tay Tề thúc, đưa chân dẫm lên cạnh bàn, chỉ vào đùi mình.
"Ta cũng bảo ông đâm ta. Tới, đâm."
Hai tay Tề thúc run rẩy cầm kéo, "Phu nhân..."
"Ông dám đâm hắn, sao lại không dám đâm ta?"
Giọng Lãnh Nguyệt trầm hơn nữ nhân bình thường mấy phần, giờ lại vô thức vận chút nội lực. Câu nói vừa dứt, Tề thúc đã quỳ phịch xuống đất, hai đầu gối đập mạnh xuống sàn.
"Phu nhân..." Tề thúc cúi đầu, giọng khẽ run mang theo chút nghẹn ngào,
"Gia là ta nhìn lớn lên, ta cũng đau lòng lắm chứ... Vừa vào phòng, gia đã hỏi phu nhân đi đâu, ta đáp Kinh Triệu Doãn đến, gia liền đòi ra gặp. Nhưng khi ấy hắn loạng choạng đứng không vững, ta khuyên nghỉ ngơi cũng không nghe, lại bảo một mình phu nhân đối diện với cả nhà người ta sẽ nguy hiểm, bắt ta dùng con dao nhỏ ở đầu giường đâm hắn. Nói đâm vào đùi đau nhất, đau thì sẽ tỉnh táo..."
Tề thúc mỗi câu thốt ra, lòng Lãnh Nguyệt càng thắt lại.
Chỉ vì vậy mà cố chịu đau...
Vừa rồi hắn đi không vững, bước chân xiêu vẹo, e là quá đau đớn, từ chối để nàng đỡ, chỉ vì sợ nàng sẽ phát hiện.
Cái đồ ngốc này...
Lãnh Nguyệt thả chân xuống, nhưng lửa giận vẫn chưa nguôi.
"Hắn bảo ông đâm thì ông cứ đâm? Cách tỉnh táo còn nhiều, chẳng lẽ không thể tát hắn mấy cái, hay dội một gáo nước lạnh?"
"Phu nhân, ta cũng đã tát..." Tề thúc nằm rạp dưới đất, giọng nơm nớp lo sợ.
"Mới đánh hắn một cái, gia đã vung tay tát lại ta hai cái. Ngài cũng biết, gia xưa nay chưa từng đánh ai... ngài nói xem, một hạ nhân như ta còn dám làm gì nữa? Ta không đâm, gia tự mình đâm thì nặng nhẹ thế nào mà biết được... nên ta đành ra tay..."
Lãnh Nguyệt quay đầu nhìn Cảnh Dực vẫn ngủ trên giường, trong lòng dâng lên tư vị khó nói, giọng dịu lại đôi chút:
"Vậy đai băng là ông quấn?"
"Không, không..." Tề thúc hoảng hốt xua tay, "Đó là gia tự quấn, thuốc cũng do gia bảo ta chuẩn bị. Gia còn dặn không cần gọi đại phu, vì ngài nhất định sẽ lo cho hắn..."
Lòng Lãnh Nguyệt lại run lên.
Hóa ra là hắn tự mình quấn...
Vết đao đó đau đến mức nào, mới khiến một kẻ đang say đến không biết gì có thể tỉnh táo trong chớp mắt để quấn băng?
Lãnh Nguyệt rất muốn leo lên giường ôm chặt hắn, ở bên cạnh đến khi hắn tỉnh lại, để người đầu tiên hắn nhìn thấy là mình, rồi tặng cho hắn một nụ hôn sâu, khiến hắn khắc ghi cả đời.
Tiếc là...
"Tề thúc, ông đứng lên đi..."
Nàng cầm lấy thanh kiếm, giọng đã bình tĩnh lại.
"Ta còn chút việc phải ra ngoài, ông thay ta chăm sóc hắn thật tốt."
"Dạ, dạ..."
Sau khi Lãnh Nguyệt dầm mưa đến Kinh Triệu phủ, thi thể vẫn giữ nguyên trạng. Xác chết là một nam nhân, sạch sẽ gọn gàng, trên đùi có mấy chỗ bị đổ sáp ong che lại. Trời đang mưa, xác chết mặt ngửa lên trời, đặt trên tấm chiếu rách bên cạnh cổng phủ. Phần bụng bị moi rỗng chứa đầy nước mưa. Những kẻ canh xác ở Kinh Triệu phủ đứng bên, để mặc mưa quất ướt cả người.
Lãnh Nguyệt tạm thời để quan tài ở Kinh Triệu phủ rồi lại dầm mưa đến Tước Sào.
Thông thường, thanh lâu không tiếp đón phụ nhân.
Nhưng Tước Sào, với tư cách đệ nhất thanh lâu kinh thành, có phần đặc biệt hơn.
Phụ nhân vẫn có thể vào.
Chỉ cần nhan sắc đạt tiêu chuẩn và mặt dày vòi tiền không biết ngượng.
Tước Sào có một bông hoa đầu bảng, Họa Mi cô nương, một nữ nhân vì hội hợp mọi tiêu chuẩn ấy mà vào nghề kiếm cơm.
Lãnh Nguyệt bước qua cửa sổ, trong khuê phòng của Họa Mi đèn nến lay động, không khí tràn ngập một loại mùi phấn hương dược đang lưu hành gần đây trong các thanh lâu.
Nàng khẽ cau mày, nhẹ nhàng bước đến bên giường, đưa tay chém nhẹ vào cổ gã đàn ông đang đè trên người cô nương kia. Thân hình mập mạp của hắn cứng đờ, rồi lăn xuống dưới chân nàng.
Trừ tiếng ngã nặng nề, gã chẳng kịp phát ra âm thanh nào.
Cô nương kia rốt cuộc có thể thở ra, thở hồn hền một hồi lâu rồi quay sang nhìn nàng cười, mỹ miều đến độ tim nàng cũng rung lên một nhịp.
"Ta đã nói rồi mà... Bị đánh gãy chuyện này, có lẽ đời này coi như xong..."
Lãnh Nguyệt nhặt y phục rơi rớt dưới đất lên ném về phía nàng, giọng lạnh lùng:
"Đêm Trung Thu mà còn để nam nhân chui vào ổ chăn, đời này của tỷ xem như đã xong thật rồi."