Danh Bộ Phu Nhân - Thanh Nhàn Nha Đầu

Chương 36




Nghe tiếng than thở ấy, Cảnh Yên không cần nhìn cũng biết người đến là ai.

"Ngài mới là nương của ta..."

Đúng là Cảnh lão phu nhân đang đứng trước cửa, trên người mặc đồ của nữ đầu bếp, tay cầm chảo sắt và xẻng, vừa lỡ tay dùng xẻng gõ trúng đầu nhi tử mình, lại còn thản nhiên giấu chảo và xẻng ra sau lưng.

"Nương..." Cảnh Yên vừa xoa đầu vừa bất lực nhìn mẫu thân mình dường như đang cố nhịn cười. "Ngài tìm con có việc gì?"

"Ta không tìm con," Cảnh lão phu nhân đoan trang mỉm cười, "Ta đi tìm con gà. Nha hoàn nói con mang gà tới đây. Ta đâu cần con phải nấu, tìm con làm gì?"

"..."

Lãnh Nguyệt ngồi trong phòng nghe mà bất giác nhớ đến ngày nàng cùng Cảnh Dực thành thân, Cảnh lão phu nhân từng lẩm bẩm rằng:

"Thích lão Tứ này biết bao nhiêu, chẳng hiểu ai sẽ thích nổi cái tính của lão Tam."

Lúc ấy, Lãnh Nguyệt liền có cảm giác khó tả, như thể Cảnh Dực là món đồ ăn vặt mua về chợ đêm, còn Cảnh Yên thì như thể được chủ quán tặng kèm.

"Nương..." Cảnh Yên dường như thật sự sợ mẫu thân sẽ bắt y đem nấu cùng gà, lùi một bước rồi chỉ qua một bên,

"Ngài mới ở nhà bếp hỏi lão Tứ phải không, đệ ấy ở đây."

Cảnh Dực ý thức được mình nên tìm cách trốn thì đã muộn.

"Ồ..." Cảnh lão phu nhân ngẩn người, không ngờ trong phòng lại có hai người. Ánh mắt bà dao động giữa gương mặt đầy ngượng ngùng của Lãnh Nguyệt và mái tóc còn ướt của Cảnh Dực, cuối cùng dừng lại trên bộ váy phấn hồng ôm sát eo Cảnh Dực, cảm thán:

"Ối chà! Cái váy này còn rất vừa người đấy nhỉ!"

Lãnh Nguyệt ngơ ngẩn, quên cả cười.

Sao nghe cứ như thể cái váy này là bà đặt làm riêng cho Cảnh Dực mặc?

Lãnh Nguyệt bất giác nhìn Cảnh Dực với vẻ khó tin.

Cảnh Dực còn kinh ngạc hơn nàng, quay sang nhìn mẫu thân đang mừng rỡ, hỏi:

"Nương... Ngài từng thấy cái váy này rồi?"

Cảnh lão phu nhân nhanh chóng tiến lên, đặt cái chảo và thanh kiếm của Lãnh Nguyệt lên bàn, rồi kéo Cảnh Dực xoay một vòng ngắm nghía, vẻ mãn nguyện nói với Lãnh Nguyệt:

"Đây là ta đặt riêng cho nó đấy. Nhìn xem, đẹp không?"

Lãnh Nguyệt lại ngơ ngác mất một lúc.

Cảnh lão phu nhân, vị quận chúa bướng bỉnh nhất trong hoàng thất, quả nhiên là vậy.

Năm xưa, đương kim Thánh Thượng còn là Thái tử, nghe tin Cảnh lão gia muốn thượng thư xin tứ hôn với tiên đế, liền thức trắng một đêm thuyết phục, kể lại mọi chuyện bất ngờ về tính cách đường muội này, mong Cảnh lão gia đổi ý. Thế nhưng, lão gia nghe rất chăm chú, rồi sáng hôm sau vẫn dâng sớ cầu hôn.

Lãnh Nguyệt biết sở thích của Cảnh lão phu nhân khá khác thường, nhưng việc tự tay làm váy cho con trai thì...

Nhìn vẻ mặt của Cảnh Dực, có vẻ đây cũng là lần đầu y nghe nói đến chuyện này.

Lãnh Nguyệt vô thức nhìn ra cửa, không biết từ khi nào Cảnh Yên đã lặng lẽ lẻn đi.

Không còn cách nào, nàng đành thành thật nói:

"Đẹp... đẹp lắm."

Dù sao, bất kể là váy hay người mặc, đều đẹp đến không chê vào đâu được.

Được một lời khen từ chính thê tử, Cảnh Dực xúc động suýt khóc.

"Nương... Sao giờ ngài mới nói là may cho con bộ quần áo này..."

Cảnh lão phu nhân như thể không nghe thấy nhi tử, vẫn mỉm cười mãn nguyện nhìn bộ váy, rồi quay sang nói với con dâu:

"Tiểu Nguyệt, con còn nhớ ba năm trước, nó vì thua xúc xắc mà bị chém cho suýt mất mạng không..."

Lãnh Nguyệt không rõ vì sao bà đột nhiên nhắc tới chuyện đó, nhất thời cảm thấy tim mình như thắt lại, khó chịu vô cùng.

Nàng vừa định mở miệng thì thấy ánh mắt Cảnh Dực lướt qua như ra hiệu.

Cảnh Dực nhìn nàng, mang theo chút ngây ngô cười, khẽ lắc đầu.

Phải rồi, nếu bây giờ để Cảnh lão phu nhân biết Cảnh Dực từng nói dối, dựa theo quy củ của Cảnh gia, có khi hôm nay Cảnh Dực phải quỳ từ đường đến nửa đêm.

Lãnh Nguyệt đành đáp:

"Con nhớ rõ."

Cảnh lão phu nhân như ngắm đủ rồi, kéo nàng cùng ngồi xuống, tiếp tục nói:

"Con không biết đấy thôi, lúc đó đại phu cầm máu cho nó, nó vẫn ôm bức tranh mỹ nhân vẽ dang dở, rầm rì đòi làm nữ nhân. Ta liền tìm người may cho nó bộ đồ này, hao không ít bạc đâu, ai ngờ tỉnh dậy nó chẳng còn nhắc đến chuyện đòi làm nữ nhân nữa."

"Vậy sau này..." Lãnh Nguyệt theo dòng suy đoán, "Tam ca lại đòi làm nữ nhân sao?"

"Ai chà!" Cảnh lão phu nhân sáng bừng đôi mắt, nắm lấy tay Lãnh Nguyệt, mừng rỡ như bắt được bảo bối, khiến Lãnh Nguyệt hoảng đến run người.

"Ta đã bảo mà, lão Tứ phải tìm một cô con dâu thông minh như con, nếu không còn không khéo lại sinh ra một đống đầu đất!"

... Sinh đầu đất.

Lãnh Nguyệt hơi nghẹn lại, mặt đỏ bừng, còn Cảnh Dực lại từ lời mẫu thân phát hiện ra điểm quan trọng.

"Nương... Tam ca từng đòi làm nữ nhân sao?!"

Cảnh lão phu nhân vẫn nắm chặt tay con dâu, nhìn Lãnh Nguyệt đầy yêu thương.

"Có lần lão Tam say, nằm bẹp dưới bàn ói đến muốn chết muốn sống, khóc lóc đòi làm nữ nhân. Khi đó thấy nó dáng dấp gần giống con, ta liền bảo người thay váy cho nó, thay xong thì yên ngay, chẳng còn đòi làm nữ nhân nữa."

Cảnh lão phu nhân nói xong, còn cười hỏi Lãnh Nguyệt:

"Nương thông minh chứ?"

Lãnh Nguyệt nhất thời chẳng biết phải đáp ra sao.

"Thông minh..."

"A!" Cảnh lão phu nhân như chợt nhớ trong phòng còn có nhi tử mình, quay lại lườm một cái.

"Con cưới thê tử rồi, sao lại còn nhớ đến chuyện làm nữ nhân!"

"Không phải... Nương, tam ca chạy mất rồi!"

"Hả?" Cảnh lão phu nhân lúc này mới nhớ lại mình đến đây là để tìm gà,

"Rõ ràng đâu rồi... Tiểu Nguyệt, cứ ngồi đây, chuyện hai đứa còn dài, không cần vội!"

Nhìn theo bóng lão phu nhân hùng dũng rời đi, Cảnh Dực như tìm được đường sống, thở phào nhẹ nhõm. Còn chưa kịp bình tâm, y đã thấy Lãnh Nguyệt đột nhiên đè xuống, bế y thẳng về phòng thay y phục.

"Tiểu... Tiểu Nguyệt!"

Lãnh Nguyệt cười nhàn nhã, ôm y ném lên giường, đầu gối và khuỷu tay ghìm chặt, mặt không cảm xúc, phán ra bốn chữ. 

"Huynh dám gạt ta."

Cảnh Dực nằm trên giường của tam ca mình, dưới thân là gương mặt đầy băng lãnh của thê tử, không khóc nổi,

"Ta đâu dám..."

"Huynh vẽ ta là vì lý do gì?"

"Nhớ nàng..."

"Lúc huynh ôm bức tranh đó cũng là đang nghĩ đến ta?"

Lãnh Nguyệt ghé sát lại, gần đến mức Cảnh Dực chỉ còn thấy rõ gương mặt nàng.

"Đúng vậy."

"Huynh lại nói dối!"

Cảnh Dực hơi sững sờ.

Y biết Lãnh Nguyệt đang giận, đang giận vì y lừa nàng, nhưng nhất thời không hiểu rốt cuộc là lừa chuyện gì...

Lãnh Nguyệt ghé gần đến mức cảm nhận rõ từng nhịp thở của y.

"Huynh vừa nghĩ tới ta, lại vừa muốn làm nữ nhân, rốt cuộc là muốn cái gì?"

Cảnh Dực thoáng ngẩn ra, như hiểu ra lý do nàng giận, liền nở một nụ cười thâm trầm, tranh thủ lúc nàng ngẩn ra, y ngẩng lên, khẽ chạm vào môi nàng.

"Huynh đứng đắn cho ta chút!"

Cảnh Dực không đứng đắn mà nhấp môi nàng.

"Lãnh bộ đầu rộng lượng..."

"Nói mau!"

Cảnh Dực khẽ chớp đôi mắt hồ ly, dùng ánh nhìn thâm tình mà ngắm nàng,

"Thoạt nhìn, việc nhớ nữ nhân cùng với việc muốn làm nữ nhân là chuyện khó có thể xảy ra, nhưng sự việc này có đôi chút đặc thù, không thể dùng lẽ thường mà suy xét."

Giong y bình thản, nhìn vẻ mặt kiên quyết như muốn giải oan cho bản thân dù có chết, khiến nàng không đành lòng ngắt lời.

"Đặc thù gì?"

Cảnh Dực nhếch môi, giọng trở nên nhẹ nhàng, ôn nhu.

"Thủ phạm thấy bản thân làm nam nhân chẳng có gì tốt."

Lãnh Nguyệt thoáng sửng sốt, đuôi mày khẽ nhướng.

"Bậy bạ, hắn là kinh thành đệ nhất công tử, nữ nhân muốn gả cho hắn đầy cả con phố, nam nhân như thế còn không muốn làm?"

Cảnh Dực nghe giọng nàng đầy chua chát thì bật cười, lắc đầu.

"Nhưng đâu phải người hắn thích."

Lãnh Nguyệt lườm y.

"Lắm tật..."

"Cho nên..." Cảnh Dực khẽ cười, từ từ nói.

"Sở dĩ hắn ôm tranh người trong lòng, muốn làm nữ nhân, là vì nghĩ rằng nếu mình là nữ, người kia là nam, thì có lẽ sẽ thích hắn một chút."

Lãnh Nguyệt bất giác ngẩn ngơ, thả lỏng tay chân, để y vòng tay ôm lấy eo mình mà không hay.

Cảnh Dực khẽ ôm nàng, như kẻ mộng du, giọng nhẹ mà chờ mong hỏi,

"Có thể như thế không? Một chút thôi cũng được."

"Sẽ không, một chút cũng không."

Lãnh Nguyệt đáp dứt khoát, như lời Thánh Thượng phán tội không chút thương tình.

Cánh tay ôm eo nàng của Cảnh Dực chợt khựng lại, toàn thân cứng đờ, cố miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng chưa kịp nói ra chữ "Được," thì Lãnh Nguyệt đã đè y xuống, cúi người, đôi môi gắt gao phủ lấy từng lời y định nói.

Lãnh Nguyệt điên cuồng hôn y, như thể qua hôm nay sẽ không còn cơ hội nào khác.

Cảnh Dực chỉ nằm im, trên mặt mang vẻ thản nhiên như chờ đợi sự an bài của khách quan.

Đến khi Lãnh Nguyệt dần bình tĩnh lại, xấu hổ đến nỗi vùi mặt vào cổ y, Cảnh Dực vẫn chưa đụng vào nàng.

Nàng đang nói với y, lời vẫn còn dang dở, y không muốn ngắt lời nàng.

Lãnh Nguyệt chôn mặt vào cổ y một lúc lâu, chậm rãi đưa tay ra sau lưng y, chạm đến vết sẹo duy nhất trên thân thể hoàn mỹ của y, giọng khẽ run, thấp giọng nói.

"Ta vốn chẳng giỏi giang gì, huynh có cảm nhận được hay không, ta cũng chỉ có thể thích huynh đến mức này. Dù huynh là nam, nữ, hay cầm thú, ta chỉ có thể thích đến vậy, không hơn được..."

Cảnh Dực nghiêng đầu hôn nhẹ lên tóc nàng, còn chưa kịp mở lời thì cửa đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay giòn giã.

Phải rồi...

Vừa rồi nàng vội quá nên không đóng cửa.

Mà lúc ấy nàng cũng chẳng nghĩ đến chuyện phải đóng cửa...

Lãnh Nguyệt giật mình đứng bật dậy quay lại nhìn.

Chỉ thấy Cảnh lão phu nhân đứng ở cửa, nách còn kẹp cái chảo khi nãy, một tay vừa lau nước mắt vừa vỗ tay khen.

"Hay lắm! Lại thêm một lần nữa nào!"