Lãnh Nguyệt cũng không nhớ rõ sau đó đã xảy ra chuyện gì. Nàng chỉ cảm thấy nước ấm trong bồn đột ngột trở nên nóng bỏng, rồi dần dần lạnh đi. Đến khi hơi thở trở lại đều đặn, ý thức tỉnh táo lại, thì nàng đã nằm trên giường mềm mại, khô ráo và mát mẻ.
Trong phòng tràn ngập mùi giấm chua nồng nàn, không rõ là từ chiếc lò nhỏ tỏa ra hay từ trong xương tủy nàng mà thấm ra. Đánh nhau đến muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong, lại còn khoái lạc đến dường ấy...
Chết tiệt...
Còn tên đầu sỏ gây chuyện kia, như chẳng có việc gì, lại ôm nàng vào lòng, nâng niu mà hôn lên mắt nàng, tựa hồ trận bão táp vừa rồi chẳng liên quan gì đến hắn.
"Tiểu Nguyệt..."
Cảnh Dực nhẹ nhàng hôn lên hàng mi còn vương hơi nước của nàng, giọng khàn khàn như có chút áy náy:
"Xin lỗi nàng."
Lãnh Nguyệt đoán rằng, chắc hẳn hắn muốn xin lỗi vì chuyện thường lui tới thanh lâu. Dù sao thì đó cũng là chuyện trước khi thành thân, nàng tức giận cũng được, giận dữ cũng xong, nhưng không đến lượt nàng quản quá khứ của hắn. Nếu về sau có lần nào bắt gặp hắn tái phạm, nàng sẽ thanh toán cả nợ mới lẫn nợ cũ, xử lý hắn không nương tay.
Bởi vậy, lời "xin lỗi" này của hắn, nàng cũng chẳng thiết tha. Nàng không mở mắt, lười biếng dịch người:
"Nói gì dễ nghe hơn đi."
"Ừm..." Cảnh Dực hơi ngập ngừng.
"Ta nói thì không dễ nghe, có thể hát một câu được không?"
Thực ra nàng chưa từng nghe hắn hát, nhưng giọng hắn vốn đã rất êm tai, đặc biệt khi nhỏ nhẹ dịu dàng, có thể khiến tim người ta xao xuyến. Cả kinh thành cũng không tìm được ai có giọng hát hay như hắn, nên nàng đoán rằng khi hát hẳn cũng không thể tệ.
"Hát đi."
Cảnh Dực nghiêm túc, hắng giọng, rồi rõ ràng, tình cảm phong phú mà cất tiếng.
"Ma cây kéo lẹt rẹt — kéo dao phay ——"
"..."
Lãnh Nguyệt co tay lại, thúc cùi chỏ vào bụng hắn, suýt nữa khiến hắn lăn xuống giường.
Cảnh Dực ôm lấy bụng bị thúc đau, nhìn gương mặt đen kịt của nàng, uất ức nói:
"Lúc nhỏ nàng thích nghe câu này nhất mà?"
Đúng vậy, lời hắn nói cũng chẳng sai. Hồi nhỏ nàng chẳng hiểu tại sao, luôn không thích những bài hát nhẹ nhàng uyển chuyển, chỉ thích nghe câu "kéo dao phay" vang dội có thể dọa người. Mỗi khi có người hát bài này đi qua phủ, nàng liền chạy theo phía sau, cứ thế nghe mãi.
Đó là chuyện hồi nàng còn nhỏ xíu, rất nhỏ, ít nhất là từ trước khi lên sáu tuổi. Chuyện đáng xấu hổ như thế mà hắn lại nhớ rõ như vậy...
Lãnh Nguyệt nhắm mắt, nằm im không nhúc nhích giả vờ chết. Cảnh Dực xoa bụng, lại ghé sát vào nàng, giọng đầy hứng thú:
"Ta vì học bài này còn đi theo người ta mài dao mấy ngày liền."
Lãnh Nguyệt tin rằng, chuyện này hắn thực sự có thể làm. Nàng thích cái gì, cho dù có lạ lùng hay đáng xấu hổ thế nào, hắn đều sẽ nghĩ cách làm cho bằng được.
Trong lòng nàng bỗng thấy câu hát kia đúng là có chút dễ nghe, nhưng vẫn nhắm mắt, mặt không đổi sắc. Chỉ nghe thấy Cảnh Dực hơi u oán mà tiếp lời:
"Đáng tiếc ta không có thiên phú mài dao, mài đến đâu dao cũng sứt sẹo, thế là sư phụ đặt cho ta biệt hiệu "Tiểu Mẻ"."
Lãnh Nguyệt chưa kịp phòng bị, phì cười thành tiếng, rồi trừng mắt tức giận, khẽ lẩm bẩm: "Đúng là... ngốc."
Nhìn nàng cười, khóe mắt Cảnh Dực cũng thấp thoáng một nét cười dịu dàng, tay khẽ vuốt ve khóe mắt cong cong của nàng: "Tức phụ của ta cười rộ lên thật đẹp."
Nàng cười rất đẹp sao?
Nàng hình như vừa mới gặp được một nụ cười kinh diễm động lòng người.
Nghĩ đến nụ cười của người kia, nét cười trên mặt Lãnh Nguyệt thoáng dừng lại, vẻ ảm đạm dần hiện ra, nàng nhìn Cảnh Dực gần trong gang tấc, nỗ lực giả bộ bình thản mà hỏi:
"Đẹp hơn Phùng Ti Nhi sao?"
Cảnh Dực khẽ nhíu mày, như thể đây là câu hỏi khó trả lời.
Sau một thoáng suy nghĩ.
Khoảnh khắc ấy dài chỉ khoảng nửa khắc, nhưng Lãnh Nguyệt đã có đến mười lần định lái sang chuyện khác, gạt đi câu hỏi ngốc nghếch này. Thế mà cứ muốn mở miệng rồi lại không, cho đến khi Cảnh Dực tựa hồ suy nghĩ xong, giọng trầm ngâm hỏi ngược lại nàng:
"Nàng cảm thấy Phùng Ti Nhi đẹp sao?"
Lãnh Nguyệt nhất thời sững sờ, mang theo chút thất bại mà thành thật đáp:
"Ta chưa từng gặp ai đẹp đến vậy."
Cảnh Dực lắc đầu, thở dài:
"Ta đã cẩn thận chọn cho nàng một tấm gương tốt như thế, mỗi ngày nàng không dùng sao?"
Lãnh Nguyệt giật mình, sau đó nhướng mày, giáng thêm một cú đấm vào bụng hắn.
"Ta hỏi huynh... Phùng Ti Nhi nói từng gặp ta, sao ta lại không nhớ chút gì?"
Khuôn mặt nàng đỏ bừng như đóa hoa đang xấu hổ mà hé nở, đẹp một cách khó tả khiến Cảnh Dực không muốn trả lời câu hỏi này chút nào. Hơn nữa, theo hắn thấy, vấn đề này chẳng đáng giá bằng câu hỏi "tối nay ăn gì".
Vì thế, hắn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng hôn lên má nàng, khiến má nàng càng đỏ hơn.
Chỉ đến khi Lãnh Nguyệt siết cổ hắn, hắn mới ngoan ngoãn đáp:
"Cô ấy từng nhìn thấy nàng, nhưng nàng chưa từng gặp cô ấy..."
Nghe vậy, Lãnh Nguyệt mới buông tay:
"Nói, cô ấy nhìn thấy ta khi nào?"
Cảnh Dực uể oải xoa cổ, đáp lơ đãng: "Từ nhỏ đến lớn, nàng đều gặp qua."
Từ nhỏ đến lớn?
Nếu ai đó thấy nàng từ nhỏ đến lớn, sao nàng có thể chưa từng gặp người này?
"Huynh lại bịa chuyện, có tin ta để Huynh ra chuồng ngựa ăn Tết với Thành Tuần không?"
Cảnh Dực biết Lãnh Nguyệt nói được làm được. Hắn thở dài, đứng dậy, kéo một chiếc rương đặt cạnh giường, mở nắp:
"Đây là bằng chứng."
Lãnh Nguyệt khoác áo ngồi dậy, nhìn vào trong rương. Những thứ trong đó là nàng từng lấy từ thư phòng của hắn mà cất hộ, vốn là vật chứng của vụ án trước, nên hắn đã tạm cất vào đây, chưa đem về lại thư phòng.
Nếu nhớ không lầm, Tề thúc từng nói với nàng rằng đây đều là những món đồ Cảnh Dực yêu thích.
Có thể khiến hắn giữ trong rương khóa kín, nàng từng nghĩ rằng đó là tranh vẽ của các danh gia đại sư. Nàng không có hứng thú với chúng, cũng không hiểu tranh, chỉ sợ làm hỏng lại khiến hắn đau lòng, nên dù là nàng đã ôm vào phòng cũng không mở ra xem lần nào.
Vậy thì đây tính là bằng chứng gì?
Lãnh Nguyệt tiện tay cầm một cuộn tranh, cẩn thận tháo dải lụa, mở ra xem, rồi nàng liền ngẩn người.
Lại mở tiếp một bức, rồi một bức nữa...
Cảnh Dực nhịn cười nhìn nàng, còn nàng xem tranh đến mặt đỏ bừng, lật từng bức một cách nghiêm túc, rồi quay sang hắn hỏi:
"Còn cần ta phải ra chuồng ngựa nữa không?"
Tất nhiên không cần.
Đúng như hắn nói, những bức tranh này chính là bằng chứng, bằng chứng rõ ràng nhất.
Trong chiếc rương đầy những cuộn tranh, toàn bộ đều là hình vẽ một người - nàng. Từ khi nàng chỉ ba, bốn tuổi, cho đến lúc này, từng nét vẽ đều tinh tế tỉ mỉ, như thật đến sống động.
"Huynh... huynh vẽ những bức này từ khi nào?"
Cảnh Dực nghiêm túc đáp:
"Khi nào nhớ nàng thì vẽ."
Lãnh Nguyệt mặt đỏ bừng, vùi đầu giả vờ chăm chú xem tranh. Bức tranh trong tay là một bức còn chưa hoàn thiện, vô tình liếc qua, nàng phát hiện trên tranh có dấu vết quen thuộc.
Vệt máu.
Khi mở qua lúc nãy, nàng không để ý, nhưng vệt máu thấm từ mặt sau qua bức tranh, làm loang cả vải gấm xanh nhạt phía trước.
Nhìn màu máu, có lẽ từ cách đây hai, ba năm.
"Đây là... máu người sao?"
Nếu là máu người, thì người đổ máu này, dù còn sống, cũng từng dạo qua quỷ môn quan một vòng.
Cảnh Dực nhìn vệt máu làm hỏng một bức tranh tuyệt đẹp, tiếc nuối gật đầu:
"Là máu của ta... Lần ấy còn tưởng không qua khỏi, ta đã định đem nó xuống âm phủ để vẽ nốt, ai ngờ chẳng gặp Diêm Vương mà còn làm bức tranh bị hỏng..."
Lần đó, là khi Cảnh Dực vì giành lại tín vật đính hôn của hai người, suýt nữa bị người ta chém chết.
Lãnh Nguyệt nắm chặt bức tranh, đột nhiên thấy Phùng Ti Nhi chỉ như áng mây trôi.
Mà nàng...
Lãnh Nguyệt hơi ướt đôi mắt phượng, nhìn hắn nhè nhẹ mỉm cười, giọng như có chút ngượng ngùng:
"Huynh cảm thấy ta giống cái gì?"
Cảnh Dực hơi híp mắt, nghiêm túc cân nhắc, rồi trịnh trọng đáp:
"Giống một miếng thịt kho tàu vừa mới ra nồi."
"Cút ra chuồng ngựa ngay cho ta!"
Cảnh Dực bĩu môi đầy uất ức:
"Đây là ta khen nàng sắc hương vị đều đầy đủ mà..."
Lãnh Nguyệt cẩn thận cất lại bức tranh, trừng mắt lườm hắn:
"Sao huynh không nói ta giống cá hầm ớt luôn đi?"
Cảnh Dực gật đầu lia lịa, táp táp miệng:
"Cũng giống, mà cũng có thể là sườn om tỏi."
Lãnh Nguyệt giận dữ tiếp lời:
"Vịt quay?"
"Thăn bò xào ớt Hàng Châu."
"Gà Cung Bảo."
"..."
"..."
Hai người nhìn nhau một lát, im lặng hồi lâu.
"Nàng có đói không?"
Lãnh Nguyệt gật đầu.
"Về đại trạch ăn cỗ Tết Trung Thu đi?"
"Đi."
Cảnh gia đại trạch đêm Trung Thu nhộn nhịp hơn Lãnh Nguyệt tưởng tượng.
Khi hai người vào cửa, mưa đã tạnh, sau trận mưa lớn, hương hoa quế thoang thoảng ngào ngạt, say lòng người.
Lãnh Nguyệt đi theo Cảnh Dực đến sân thứ hai, mới chợt hiểu câu "lung tung lộn xộn một đống" mà hắn nói tối qua có nghĩa là gì.
Không phải là lễ nghi phiền phức của nhà quyền quý, mà đúng thực sự là lung tung lộn xộn.
Cảnh đại ca Cảnh Trác đang đứng trên ghế, treo đèn lồng dưới mái hiên.
Nhị ca Cảnh Nghi thì xắn tay áo, hò hét dựng sân khấu.
Cảnh Yên...
Lãnh Nguyệt liếc nhìn, không thấy Cảnh Yên đâu.
Mà lại thấy bóng lưng của Cảnh lão gia tử, quấn chiếc tạp dề trắng tinh, ôm chiếc giỏ thức ăn chạy như bay vào hậu viện.