Danh Bộ Phu Nhân - Thanh Nhàn Nha Đầu

Chương 27




"Chết không bình thường?"

"Không bình thường cũng có lắm loại."

Cảnh Dực thầm nghĩ, không khỏi cảm thấy có lẽ cái "không bình thường" hắn đang nghĩ đến rất có khả năng khác hẳn với cái mà Lãnh Nguyệt ám chỉ.

Hắn chần chừ một chút, thử dò hỏi.

"Ý nàng là nhìn vào thấy không bình thường, hay sờ vào không bình thường, hay nghe thấy không bình thường, hay... nếm thử cũng không bình thường như vậy?"

Dù đã nuốt kịp nửa câu "nếm thử", Lãnh Nguyệt vẫn không khỏi cau mày ghê tởm, đem một ngụm nước mới ngậm vào miệng phun trở lại ly.

"Nghĩ ít thôi..." Nàng lau miệng, mặt mày có chút khó coi, đặt ly trà xuống.

"Ta ghé qua phủ Tần Hợp Hoan, sau lại sang An Vương phủ, thấy hắn thật sự đã bị hạ độc thủ, thế là trực tiếp đem quan tài chuyển tới Hình Bộ. Dự là Kinh Triệu phủ sẽ gây khó dễ... Chuyện này huynh không cần xen vào, cũng đừng hỏi."

Nói rồi, Lãnh Nguyệt lại nghiêm mặt nói thêm.

"Ngàn vạn lần đừng hỏi gì cả."

"Phu nhân yên tâm."

Lãnh Nguyệt ra đến cửa, lại quay lại, ôm lấy cổ Cảnh Dực, nhẹ nhón chân, khẽ hôn lên khoé môi hắn một cái, nói nhỏ.

"Coi như là thưởng huynh vì ly nước ấm kia..."

Hắn còn chưa kịp phản ứng, nàng đã đi mất.

Lúc đi, Lãnh Nguyệt còn rất yên tâm, nhưng đến tối trở về ăn cơm, khi thấy một đĩa tỏi giã thịt luộc được bưng lên, sắc mặt Cảnh Dực bỗng chốc trắng bệch, khiến Lãnh Nguyệt cũng sinh ra dự cảm chẳng lành.

Chờ khi Quý Thu lui xuống, nàng vừa ăn vừa quan sát Cảnh Dực. Thấy hắn chỉ cắm cúi bới cơm trắng, nàng càng thêm bất an.

"Huynh đã đi hỏi thăm chuyện của Tiêu Duẫn Đức?"

Cảnh Dực ngẩng đầu lên từ bát cơm, vẻ vô tội lắc đầu, "Không có mà."

"Vậy à..." Lãnh Nguyệt mặt không đổi sắc, gắp một miếng thịt luộc, nhúng vào chén trà, trút bỏ phần rau thơm xanh rì cùng nước sốt đỏ hồng, chỉ còn lại lát thịt ba chỉ trắng nõn, nước còn lóng lánh, rồi đặt vào bát Cảnh Dực,

"Ăn cái này đi."

Sắc mặt Cảnh Dực thoáng chốc lại càng trắng bệch hơn.

"Phu nhân..."

Lãnh Nguyệt trừng mắt.

"Ăn."

Cảnh Dực đành kẹp miếng thịt lên, đưa đến bên miệng, há mồm, rồi lại há, nhưng vẫn không đưa vào miệng. Lãnh Nguyệt lạnh lùng nhìn, hỏi lại.

"Huynh đã đi hỏi chuyện của Tiêu Duẫn Đức?"

Cảnh Dực ngoan ngoãn gật đầu.

"Phải..."

"Nghe nói hắn chết thế nào chưa?"

"Cụ thể không rõ, chỉ nghe rằng trắng nõn sạch sẽ, có chút giống như..." Cảnh Dực nhìn lát thịt trắng bóng trên đũa, dạ dày thắt lại, không nói tiếp được.

"Thôi vậy," Lãnh Nguyệt trợn mắt.

"Đừng ăn nữa."

Cảnh Dực như được đại xá, lập tức thả miếng thịt trở lại đĩa, nhúng vào nước sốt mấy lần cho ám màu, rồi mới yên tâm để lại đĩa. Chàng vùi đầu vào ăn cơm, nhưng không cẩn thận bị sặc, phun cả gạo ra ngoài.

"Khụ khụ khụ..."

"Thật chẳng ra gì..." Lãnh Nguyệt buông chén đũa, tức giận vỗ lưng hắn,

"Đã bảo không được hỏi rồi, huynh sợ ta hại huynh đến thế sao?"

Cảnh Dực ho sặc sụa, nước mắt rưng rưng, gắng gượng nói.

"Ta sợ có người hại nàng..."

Lãnh Nguyệt ngừng lại.

"Ai hại ta?"

"Chẳng phải nàng nói Kinh Triệu phủ sẽ chèn ép nàng sao..."

Lãnh Nguyệt ngẩn người, công việc của nàng đặc thù, bị các nha môn chèn ép cũng là chuyện thường. Vậy mà nàng chỉ tiện miệng nói, hắn lại để tâm.

Nàng bỗng nhớ lại một chuyện.

"Sáng nay Kinh Triệu Doãn quả thật đến An Vương phủ gặp ta. Vừa đến thì khập khiễng, mồ hôi đầy đầu, thở dốc như sắp tắt thở, ngồi run rẩy mãi không yên. Có phải huynh làm không?"

Cảnh Dực gật đầu, vẻ đắc ý.

Lãnh Nguyệt bỗng thấy dự cảm không lành lại trỗi dậy.

"Rốt cuộc huynh đã làm gì hắn?"

Cảnh Dực nhấp ngụm trà, bình thản đáp.

"Hắn là mệnh quan triều đình tam phẩm, tuổi tác cũng xấp xỉ lão gia tử, ta lại là vãn bối, làm sao dám vô lễ với hắn."

Lãnh Nguyệt vừa thở phào nhẹ nhõm, đã nghe Cảnh Dực tiếp tục.

"Ta chỉ đợi nàng đi rồi mới đến Kinh Triệu phủ gỡ bánh xe ngựa của hắn thôi."

"..."

"Rồi dỡ nắp kiệu của hắn."

"..."

"Còn cắt bờm đuôi ngựa của hắn."

"..."

"Cuối cùng chôn mũ quan của hắn vào lu gạo nhà hắn."

"..."

"Chẳng phải Lễ Bộ có quy định khi ra ngoài y phục nghiêm chỉnh sao? Khi ấy hắn chỉ có thể cuống quýt chạy đến An Vương phủ, vừa lúc nàng đã nói rõ mọi chuyện với Vương gia rồi, trận này, phu nhân thắng chắc."

Nói xong, Cảnh Dực vòng tay ôm eo nàng kéo vào lòng, khiến nàng giật mình suýt nhảy dựng.

"Huynh làm gì đấy!"

Cảnh Dực nở nụ cười ngây ngô, nhìn nàng ngồi trên đùi hắn, mặt đỏ bừng, toàn thân cứng đờ.

"Có thưởng không?"

"Ta thưởng cái đại gia huynh!"

Cảnh Dực chỉnh lại.

"Ta chính là đại gia."

Lãnh Nguyệt nghẹn một hơi đến suýt trẹo lưỡi.

"Chẳng có thưởng gì cả! Huynh mau buông tay!"

Cảnh Dực uể oải nói, vẫn không chịu buông.

"Vậy là nàng lừa ta rồi."

"Ta lừa huynh gì chứ!"

"Sáng nay, nàng còn hôn ta vì ly nước ấm, giờ ta lăn lộn cả buổi sáng, chẳng lẽ không có thưởng?"

"Có..." Lãnh Nguyệt hít sâu, nghĩ cách đối phó.

"Thưởng huynh Quy Tôn Tử, huynh ôm nó mà chơi."

Cảnh Dực không chịu, chớp đôi mắt hồ ly ngây thơ.

"Nó vốn dĩ là của ta, không tính."

"Ta bỏ tiền mua mà, sao là của huynh!"

Cảnh Dực nhìn mặt nàng càng đỏ bừng, cười sung sướng.

"Khi mua nó nàng còn phải giành với một công tử nhà nào đó, rồi năn nỉ người ta rằng muốn mua về tặng tướng công. Nàng còn bảo, nuôi mèo cũng chết, nuôi cá cũng chết, sợ tướng công đau lòng, nên muốn tặng hắn thứ gì không dễ chết..."

Chàng còn chưa dứt lời, Lãnh Nguyệt đã xấu hổ đến sắp bốc khói.

Khó trách đêm nay hắn lại không biết xấu hổ như vậy...

Lời này nàng chỉ nói thầm với người nọ, sao hắn lại biết!

Lãnh Nguyệt thẹn quá thành giận.

"Huynh còn nói bậy ta sẽ đánh huynh!"

"Còn bảo, nàng theo tướng công mười mấy năm, chưa từng thấy hắn đau lòng đến mức ấy, đến nỗi nàng cũng không đành..."

Lãnh Nguyệt muốn chui xuống đất, ước gì có cái lỗ để giấu gương mặt này...

Tiếc là không có, nàng đành túm lấy vạt áo hắn, quát lớn.

"Huynh muốn chết sao!"

"Cái công tử đó là tiểu quan vừa tới Đại Lý Tự, trưa nay còn kể chuyện này cho mọi người, bảo là ghen tị với ta muốn chết..."

Lãnh Nguyệt tay run rẩy, suýt nữa thì siết hắn đến ngạt.

Quan viên Đại Lý Tự, lại còn kể ra với mọi người...

Khi ấy nàng chỉ nghĩ là công tử nhà nào văn nhược yếu ớt, nên dỗ ngọt vài câu mà không ngờ lại thành thế này. May là lúc ấy nàng không báo danh...

Cảnh Dực nói đến đây, ngừng lại. Lãnh Nguyệt tưởng đã xong, thả áo hắn ra, ai ngờ Cảnh Dực lại siết chặt hơn, cười càng thêm rạng rỡ, nói ra câu sau.

"Ta đâu biết nàng với ta đã bên nhau mười mấy năm."

"Huynh còn nói!"

"Nàng đau lòng đến thế cũng không nói với ta."

"Huynh không chịu để yên!"

"Nàng lại làm thân mình tổn thương thì biết làm sao?"

"Huynh đừng ép ta đánh huynh!"

"Ăn no chưa?"

Câu hỏi này khiến Lãnh Nguyệt khựng lại, choáng váng.

"Chưa... buông tay, ta ăn cơm."

Cảnh Dực nới tay, lại bế ngang nàng lên, cúi đầu hôn sâu.

"Mời phu nhân ăn một chút mỹ vị."

"...!"

Khi Lãnh Nguyệt lại nhớ mình họ gì, trời đã sắp sáng.

Toàn thân rã rời như vừa đánh nhau ba ngày ba đêm, rõ ràng thua thảm hại, lại có thứ cảm giác sảng khoái khó tả.

Thế này chẳng phải bệnh tâm thần sao...

Cảnh Dực nằm cạnh, làn da trắng ngần lấp lánh mồ hôi, thân thể như tẩm nước, thoáng nhìn chẳng khác một củ cải trắng non mướt. Buổi sáng chỉ thấy được một nửa, giờ mới là nhìn trọn vẹn.

Càng nhìn, bụng Lãnh Nguyệt lại kêu lên.

Mà không chỉ kêu một tiếng, còn vang liên tiếp.

Lãnh Nguyệt bất chấp, nhắm nghiền mắt, nằm im không nhúc nhích. Dù sao hôm nay đã mất hết mặt mũi rồi, chẳng buồn giữ gì nữa.

"Chưa ăn no sao?" Cảnh Dực nhẹ nhàng xoa xoa bụng nàng.

Lãnh Nguyệt thều thào.

"Cút..."

"Vậy đổi cái khác ăn đi."

Cả đêm nàng đã nghe câu này không dưới mười lần, giờ cũng hiểu ăn là có ý gì. Lãnh Nguyệt nhắm mắt chờ đón một hiệp nữa, nhưng Cảnh Dực chỉ cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng, rồi đắp chăn, khoác áo đứng dậy.

Lãnh Nguyệt ngẩn người, đến khi nhớ ra, hắn đã chẳng biết đi đâu rồi.

Trời mưa là ý trời, còn hắn muốn đi đâu thì cứ đi...