Tần Hợp Hoan không muốn nghe thêm lời nào nữa, chứ đừng nói là tới hai ba việc.
Thế nhưng nhược điểm của nàng lại bị hai người này nắm chặt, mà cả hai thì một không sợ trời, không sợ đất, người còn lại muốn làm gì cũng làm được...
Tần Hợp Hoan bất lực buông một chữ: "Nói."
Cành Dực thàn nhiên mút nhẹ ngón tay dính váng dầu, điểm nhiên đáp: "Đây là ba chuyện rất đáng để nghe đấy... Đầu tiên, cô đến giờ vẫn chưa biết lý do mình bị đánh hôm qua, đúng không?"
"Là vì Trương Trùng hắn..." Tần Hợp Hoan định lên tiềng giải thích.
Cành Dực mìm cười, xua tay: "Thật ra không phải đâu. Trên đường về Đại Lý Tự ngục, Tôn Đại Thành và đồ đệ của Trương Trùng ngồi xồm trong rương mà mắng nhau, mắng đến nỗi lời không nên nói cũng nói cả rồi. Xóa hết những lời chửi bới đi, ý Tôn Đại Thành đại khái là thế này: Hắn không nghe thấy tin tức nào về việc phát hiện thi thể ở Từ Diêu, nên cứ ngỡ Trướng Trùng đã bị thiêu thành tro rồi, lại không tìm được túi tiền trên người Trương Trùng. Hắn lại lén nghe được cô dặn dò Trương Trùng điều gì đó, liền đem chuyện cô và Trương Trùng cầu thả bên đường kể với biểu ca, bảo cô còn tặng túi tiền cho hắn. Biểu ca mới vì thế mà mới đánh cô một trận."
Tần Hợp Hoan kinh ngạc há miệng, một hồi lâu không thốt được lời nào.
Không phải cô ta không muốn phản bác, chỉ là từ giọng điệu Cảnh Dực, những gì hắn kể đều mạch lạc đến nỗi không tìm được điểm nào phản bác. Giờ khắc này, trong đầu cô ta chỉ còn bốn chữ: "Vong ân bội nghĩa."
"Vậy..." Tần Hợp Hoan lại lên tiếng, giọng đã trầm đi, mang theo chút ưu thương: "Ta sẽ viết thư về Tần gia, bảo bọn họ đừng tra xét nữa... Túi tiền, nếu các người cần làm vật chứng, cứ lấy đi, ta sẽ bồi thường chút bạc cho nhà Trương Trùng, các người muốn ta làm gì, ta đều có thể làm, chi xin trăm ngàn lần đừng để người khác biết ta là người Tần gia..."
Nói đến chữ "Tần", giọng Tần Hợp Hoan hơi run rẩy.
Lãnh Nguyệt vừa nhai bánh bao vừa nhìn nàng, trong lòng này sinh nhiều cảm xúc.
Nỗi lòng của Tần Hơp Hoan, nàng hiểu rõ hơn bất kỳ ai, vốn định trò chuyện thêm với cô ấy, nhưng vì có Cành Dực ở đây...
Có những chuyện Cành Dực không bao giờ nói với nàng, cũng có những điều nàng vĩnh viễn không thể nói với hắn.
Lãnh Nguyệt chỉ đành nuốt những lời định nói vào bụng, cùng với miếng bánh bao.
"Những việc đó cô cứ suy nghĩ dần mà làm, tiện thể làm luôn chuyện thứ hai..."
Cành Dực dường như không hề để ý đến sự trầm mặc của Lãnh Nguyệt, khom người nhặt gói giấy dưới đất, đưa cho Tần Hợp Hoan, vẫn vẻ mặt ôn hòa: "Uống hết số thuốc này."
Tần Hợp Hoan ngơ ngác nhìn gói thuốc trong tay, lắp bắp hỏi: "Uống... uống thuốc?"
"Phải, uống thuốc." Cành Dực nghiêm túc giải thích: "Bỏ thứ đen thùi lùi trong gói giấy vào nồi, đun thành nước rồi uống sạch, mỗi ngày hai lần. Hiểu chưa?"
Nỗi loạn trong lòng Tần Hợp Hoan bỗng chốc tan biến, khuôn mặt vốn trắng bệch thoáng ần chút sắc đen, ánh mắt nàng còn hiện lên tia đồng cảm nhìn Lãnh Nguyệt, đến nỗi Lãnh Nguyệt cũng muốn nhét bánh bao vào miệng Cành Dực để hắn im lặng.
Nàng biết, hễ để Cảnh Dực mở miệng, quá ba câu là y như rằng sẽ đổi vị.
Dưới ánh mắt kiên nhẫn và nghiêm túc của Cảnh Dực, thấy hắn như thể không nghe được câu trả lời thì sẽ chờ đến thiên hoang địa lão, Tần Hợp Hoan đành căng da đầu đáp: "... Hiểu rồi."
Cảnh Dực mãn nguyện gật đầu, mắt thoáng ánh lên vẻ thâm trầm: "Hiểu là tốt. Đợi mọi chuyện xong xuôi, cô có thể làm nốt chuyện cuối cùng..."
Nghe giọng điệu đó, Lãnh Nguyệt liền đoán được chuyện hắn sắp nói. Thế là, chưa đợi hắn nói xong, nàng đã ăn hết bánh bao, quả quyết ngắt lời:
"Cô gặp Tiêu Duẫn Đức thì bảo hắn về phủ gặp ta ngay."
Cảnh Dực nhướng mày, không nói thêm gì, chỉ mìm cười dịu dàng, gật đầu đồng ý.
Nghe thấy tên Tiêu Duẫn Đức, tinh thần Tần Hợp Hoan chợt căng thẳng, lưng cũng không tự chủ thẳng lên, đôi mắt vốn ảm đạm chợt sáng lên, giọng cũng mang theo vẻ gấp gáp:
"Vì sao?"
"Hắn gây chút chuyện, đụng phải người không nên đụng..." Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng đáp, "Cô cứ làm theo lời ta, nếu không hắn sẽ gặp tai ương huyết quang."
Cảnh Dực cũng gật đầu, tán thành lời nàng.
"Được... được. Ta còn có thể làm thêm gì nữa không?"
Cảnh Dực thay Lãnh Nguyệt trả lời: "Ăn uống, ngủ nghỉ thật tốt."
"Được..."
Ra khỏi phủ Tiêu Duẫn Đức, Lãnh Nguyệt lại đi đến An Vương phủ, lần này Cảnh Dực không đi theo nàng. Ít nhất, cho đến khi trăng lên, cũng không thấy bóng dáng hắn.
Về sau, nàng tìm thấy hắn bên ao cá.
Cảnh Dực ngồi khoanh chân bên ao, từ phía sau nhìn lại, áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, dáng ngồi bất động, trông như một hồn ma.
Lãnh Nguyệt tiến đến, khế vỗ lên vai hắn: "Huynh vừa bò lên, hay đang định nhảy xuống?"
"À..." Cảnh Dực quay đầu lại, khuôn mặt được ánh trăng chiếu sáng có chút tái nhợt, trong đôi mắt trong veo thoáng vẻ buồn bã: "Ta đang tính nhảy xuống."
"Vương gia nói chủ thẩm quan có thể không phải huynh nữa, còn muốn nhày không?"
"Vậy thì không."
Lãnh Nguyệt tức giận trừng mắt, ngồi xuống bên cạnh, chưa kịp ngồi vững, Cảnh Dực đã nghiêng người, không nói một lời gối đầu lên đùi nàng.
Không những nằm xuống, mà còn tựa đầu đầy tóc xù xì vào đùi nàng.
Cả người Lãnh Nguyệt cứng đờ, Cảnh Dực lại càng thoải mái trờ mình, còn chôn mặt vào bụng nàng.
"... Đứng lên cho ta!"
Tiếng rống của nàng vang xa đến nỗi hàng xóm cũng có thể nghe thấy, nhưng cơ thể lại chẳng hề nhúc nhích.
Cảnh Dực thản nhiên cọ vài cái, khiến nàng căng bụng, nín thở đến đỏ cả mặt.
"Tam ca của ta tới rồi" Cảnh Dực thong thả nói, giọng điệu như thể hai vợ chồng đang chuyện trò vặt, "Hắn mang thanh kiếm của nàng để quên chỗ lão gia tử tới, ta còn chọn vỏ kiếm cho nàng, đặt sẵn trong phòng ngủ. Nếu không thích, bảo ta đổi cái khác."
Khi trở về, nàng đã nhìn thấy thanh kiếm ấy, vỏ kiếm sáng bóng, tao nhã, khiến nàng vừa trông đã yêu thích không rời. Dù là với Cảnh Yên hay Cảnh Dực, nàng đều muốn nói một tiếng cảm ơn, nhưng mà thế này...
Lãnh Nguyệt không nỡ đẩy hắn ra.
Vì thế nàng đành làm mặt nghiêm, đáp khế: "Ừm."
"À, còn chuyện nữa." Cảnh Dực mìm cười đắc ý, "Sáng sớm nay khi chúng ta rời khỏi phủ Trương Lão Ngũ, Từ Thanh đem cả đống chén bát mẻ đưa sang nhà lão gia tử.
Không rõ hắn nói gì với người giữ cửa, nhưng bây giờ cả nhà đại trạch đều truyền nhau rằng tam ca đã bỏ mấy vạn lượng mua đống chén bát mẻ ấy. Lão gia tử nghe cười đến nỗi đau cả bụng, lúc tam ca tới còn thấy nhị ca đang xoa bóp cho ông ấy."
"..."
"Còn nữa, tam ca có hỏi ta Tiêu Duẫn Đức đâu rồi."
Lãnh Nguyệt ngạc nhiên, cúi đầu nhìn Cảnh Dực đang gối đầu trên đùi nàng, hỏi:
"Hắn hỏi chuyện đó làm gì?"
Cảnh Dực lắc đầu, khiến nàng suýt nữa nổi điên.
"... Đừng có lắc đầu nữa!"
"Ừm..."
Lãnh Nguyệt hít sâu mấy hơi để bình tĩnh lại, trầm giọng:
"Vậy huynh nói gì với hắn?"
"Ta bảo nàng cũng đang tìm Tiêu Duẫn Đức. Đợi đến lúc tìm được rồi, nàng sẽ đánh cho hắn một trận. Nếu hắn còn sống, ta sẽ bảo hắn đến gặp tam ca."
Lãnh Nguyệt nghe mà sững sờ:
"Ta đánh Tiêu Duẫn Đức?"
Cảnh Dực nở nụ cười hiền lành, chớp chớp mắt nhìn nàng:
"Chính nàng nói với Tần Hợp Hoan, hắn gây chuyện không nên gây, không tới gặp nàng thì sẽ gặp tai ương huyết quang. Ý đó chẳng phải là nói hắn chọc giận nàng, không đến gặp sẽ bị nàng đánh đến chết sao?"
Lãnh Nguyệt khế nhướng mày, đúng là nàng có ý này, chỉ là vào công môn rồi thì lời ấy cũng không thể nói một cách quá trắng trợn.
Tần Hợp Hoan hiển nhiên không nhận ra, nghĩ rằng cả Cảnh Dực cũng bị nàng dắt mũi theo.
"Ta nói rõ đến vậy sao?"
Cảnh Dực quả quyết gật đầu, khiến nàng cứng đờ.
"... Có tin ta vặn đầu huynh không!"
"Không tin." Cảnh Dực mim cười dịu dàng, cố ý lắc đầu, thích thú ngắm vẻ mặt nàng vừa ngượng ngùng vừa tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng.
"Nàng còn thương tiếc Trương Lão Ngũ và Tần Hợp Hoan, chắc chắn không làm ra việc mưu sát phu quân."
"Ai thương tiếc!"
"Nàng không thương Tần Hợp Hoan, vậy sao không lập tức bắt cô ấy làm nhân chứng? Nếu để cô ấy tự khai hết lời trước công đường, chẳng phải bớt việc sao? Nàng không thương Trương Lão Ngũ, thì cản Từ Thanh lại làm gì, cứ để hắn khai báo hết mọi chuyện. Nói rõ tại sao cất giấu thi thể, nói Trương Lão Ngũ đến Từ Diêu để làm gì, cho cả thầy trò cùng bị trừng phạt vì tội che giấu thi thể chẳng phải càng hợp lý?"
Lãnh Nguyệt nghẹn lại, kinh ngạc nhìn Cảnh Dực:
"Huynh... lúc ấy chẳng phải đã ra ngoài rồi sao, sao lại biết được?"
"Từ Thanh nói với ta. Vừa vào nhà lao, cửa còn chưa đóng, hắn đã nghĩ thông suốt, quỳ xuống đất khấu đầu ba cái, ta phải khách khí với hắn nửa ngày mới chịu khai thật, còn bảo khấu đầu ấy là để cảm tạ nàng..."
Lãnh Nguyệt lòng thoáng ấm áp.
Có lẽ Trương Trùng trên trời linh thiêng, một người thật thà quê mùa như hắn, vậy mà cũng hiểu được tấm lòng của nàng.
"Ta cùng lắm chỉ đánh Tiêu Duẫn Đức vài cái, sẽ không nặng tay. Người như hắn sẽ tự gặp quả báo... Người làm, trời nhìn, huynh tin không?"
Cảnh Dực quả quyết lắc đầu, lắc đến mức Lãnh Nguyệt muốn nhảy dựng.
"... Huynh tường ta không dám đánh huynh?"
Cảnh Dực vẫn nhìn nàng kiên định: "Nàng có đánh, ta cũng không tin."
"..."
Cảnh Dực ngẩng đầu ngắm màn đêm trăng sao lấp lánh, khẽ thở dài: "Nếu thật có chuyện người làm trời thấy....
Hắn dừng một chút, mim môi, giữa mày thoáng vẻ ưu tư, nhìn đến nỗi lòng nàng chợt nhói lên, chợt nhớ ra vì sao Cảnh Dực nửa đêm lại ngồi bên ao cá.
Đúng rồi, hắn có lý do để không tin những lời đó.
Hắn không làm gì ai, nhưng con mèo của hắn... và cả cái ao này...
Việc nhà người khác đã xong, còn nàng suýt chút nữa quên mất trong viện mình vẫn còn một ao đầy oan hồn.
Lãnh Nguyệt còn chưa nghĩ ra nên an ủi thế nào, đã thấy Cảnh Dực cọ bụng nàng, khe khế than một tiếng:
"Không biết giờ này cha ta có còn mong chờ tôn tử không..."
"... Đứng lên!"
Lần này nàng thực sự xô hắn ra, mặt xụ xuống kéo tai hắn bước vào phòng ngủ:
"Lão gia tử không phải muốn tôn tử sao, ta nhất định sẽ cho ông ấy một đứa!"
".!"
Bị phu nhân xách tai lôi đi dưới ánh trăng dịu dàng, Cảnh Dực chợt có cảm giác ngũ vị trộn lẫn.
Đêm nay, e rằng khó mà chợp mắt...