Danh Bộ Phu Nhân - Thanh Nhàn Nha Đầu

Chương 22




Cảnh Dực không đáp, Lãnh Nguyệt cũng không cần hắn phải đáp gì cả.

Đến bây giờ, mọi chuyện đã dần sáng tỏ. Lãnh Nguyệt lôi Cảnh Dực từ góc tường ra, thuận tay phủi những bông tuyết bám trên vạt áo hắn, lắc đầu: "Về nhà thay y phục đi."

Giọng Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng, ấm áp, khiến Cảnh Dực nhất thời chẳng hiểu sao nàng lại bảo hắn đi thay y phục.

"... Hửm?"

"Hửm cái gì mà hửm, giờ nào rồi mà còn đực ra đấy? Mau về nhà thay quan phục rồi đến Đại Lý Tự, làm gì thì làm đi. Nếu để Đại Lý Tự lại bẩm báo lên An Vương gia, ta xem còn đường nào cho huynh không bị lột da!"

Cảnh Dực dở khóc dở cười nhìn phu nhân vừa dịu dàng nay đã lập tức thay sắc mặt nhanh như chớp.

Rõ ràng khi phủi áo hắn còn nhẹ nhàng như vỗ về mèo con...

Cảnh Dực điềm đạm, ôn hòa nói: "Phu nhân, lúc sáng khi nàng ra cửa ta đã đến Đại Lý Tự, hiện tại là đang ở trên đường làm công vụ."

Nha môn Đại Lý Tự cách phủ của Cảnh Dực chỉ một con phố. Cưỡi ngựa hay ngồi kiệu cũng chỉ mất một khắc là đến. Nếu muốn đi tắt qua nóc nhà hàng xóm cũng chỉ bằng thời gian uống chén nước. Cảnh Dực lại ít khi cưỡi ngựa, nên hắn hoàn toàn có thể đi về một chuyến để thay quan phục, rồi lại thong thả tới Khánh Tường lâu vừa ăn đậu hũ vừa chờ nàng. Thế nhưng đúng lúc đó lại có vụ án cần điều tra, đi đến đâu là hắn liền theo đến đó, Lãnh Nguyệt chẳng thể không nghi ngờ.

"Lão gia tử vừa nói với ta, người trong nhà lừa dối nhau là phải quỳ từ đường... Huynh quỳ xong nhớ tiện tay mang thanh kiếm của ta về luôn đấy."

"Ta thực sự có công vụ cần làm." Cảnh Dực cười bất đắc dĩ, khẽ bổ sung, "Là vụ trọng án đắc tội với người trên."

Lãnh Nguyệt ngẩn người.

"Đắc tội với người trên."

Đây không phải là lời Cảnh Dực nói qua loa với nàng. Đây là câu cửa miệng của quan viên Đại Lý Tự khi thân thích hay đồng liêu trong triều hỏi họ đang bận việc gì.

Ẩn ý sau câu này các quan đều ngầm hiểu: hiện tại bận vụ án tham quan phạm tội, không tiện nói, đừng hỏi.

Lãnh Nguyệt tuy không phải mệnh quan triều đình nhưng cũng là người lĩnh lương triều đình, đương nhiên hiểu rõ ý tứ câu này. Nhưng mà... Cảnh Dực bận rộn vụ án tham quan, cớ gì theo sát nàng một bước không rời?

Quan phạm tội...

Lãnh Nguyệt bỗng nhớ tới vài lời trước đây Cảnh Dực từng nói, bất ngờ thốt lên: "Huynh muốn bắt..."

Cảnh Dực chưa kịp che miệng nàng, Lãnh Nguyệt đã tự đưa tay che lại.

"Xin lỗi..."

Cảnh Dực nhìn sắc mặt nàng dần tan đi hỏa khí, nở nụ cười hiền lành: "Phu nhân định đến Từ Diêu điều tra, đúng không?"

Lãnh Nguyệt hơi sững lại.

Phải, nàng quả thực đang tính đi dò xét Từ Diêu.

Dấu vết còn lưu lại ở Từ Diêu và manh mối trên thi thể Trương Trùng cho thấy hắn chết tại căn nhà hoang đó. Hung thủ là một nam nhân cao hơn Trương Trùng, thuận tay phải, nhất định phải là kẻ có quen biết với nạn nhân.

Người này dù là ai đi nữa, hắn chắc chắn không rành về luyện gốm, hơn nữa lại có mối quan hệ với Từ Diêu.

Lại liên tưởng đến lời Trương Trùng nói với Từ Thanh lúc sinh thời, túi tiền lạ mà hắn giấu trong bọc, việc Tiêu Duẫn Đức nửa năm không về nhà nhưng ngày hôm qua lại về liên tiếp hai lần, thù hằn của Tần Hợp Hoan với Trương Trùng, cả đứa trẻ còn chưa kịp sinh đã vội vàng chuyển thế...

Trong lòng Lãnh Nguyệt đã có phán đoán. Chỉ cần tìm thêm chứng cứ từ Tiêu Duẫn Đức, nàng sẽ có thể khép lưới.

Thế nhưng...

Lời Cảnh Dực không chỉ đơn thuần là quan tâm thuận miệng mà hỏi, dường như còn có ẩn ý.

"Huynh có phải muốn nói... Huynh cũng phải đi, cùng ta?"

Cảnh Dực gật đầu không chút do dự.

Lãnh Nguyệt không định từ chối hắn, nàng thậm chí còn thấy mừng vì điều này. Dù không mang theo kiếm, nàng lại có Cảnh Dực bên cạnh, cũng thấy lòng vững vàng.

Cái giá phải trả, chỉ là phải nghe Cảnh Dực dọc đường thao thao bất tuyệt về "một trăm loại khả năng trong quan hệ vợ chồng của Tần Hợp Hoan và Tiêu Duẫn Đức."

Đến trước cửa Từ Diêu, trong lòng nàng chỉ còn một ý nghĩ: mau bắt Tiêu Duẫn Đức lại, bóp cổ hắn hỏi rõ hắn và vợ rốt cuộc còn giấu điều gì!

Người gác cổng mời bọn họ vào phòng khách đợi, mãi đến nửa canh giờ sau mới có một người xuất hiện.

Người tới không phải Tiêu Duẫn Đức, mà là một trung niên viên ngoại bụng phệ, hơi khom lưng, khuôn mặt rịn mồ hôi và nở nụ cười thương nhân tiêu chuẩn, khách khí chắp tay nói: "Cảnh đại nhân, phu nhân, tiểu nhân là quản sự Từ Diêu, tên Triệu Hạ. Từ Diêu hôm nay có nhiều việc bận, để nhị vị đợi lâu rồi."

Cảnh Dực cũng đứng dậy, hòa khí chắp tay đáp: "Có nước không?"

Triệu Hạ ngớ ra: "... Nước?"

Cảnh Dực càng thêm ôn hòa: "Đúng vậy, nước, loại trong suốt, chảy róc rách, uống vào cho đỡ khát ấy. Vừa nói nhiều, miệng ta khô rồi."

Thấy ánh mắt Triệu Hạ, Lãnh Nguyệt đâm ra có chút hối hận vì đã đến cùng Cảnh Dực.

"Dạ, có có! Gia đinh thiếu quy củ, mong nhị vị thứ lỗi..." Triệu Hạ chưa kịp nói dứt lời đã bị Cảnh Dực chặn ngang, cười bảo: "Pha trà Long Tỉnh Minh Tiền, pha qua nước sôi hai lần."

"... Long Tỉnh Minh Tiền, 2 lần nước sôi, không được nhầm!"

Cảnh Dực lại nở nụ cười hiền lành: "Cùng thêm một đĩa bánh ngàn tầng."

"... Dạ, bánh ngàn tầng!"

"Ta muốn bánh vị quế hoa."

"... Bánh vị quế hoa!"

"Không có ai ở bên ngoài."

"Không..." Triệu Hạ sững lại, ngẩn ngơ nhìn gương mặt hiền hòa mà vẫn tươi cười ôn nhuận của Cảnh Dực, "Không có... ai?"

Cảnh Dực vẫn cười phúc hậu, vô hại: "Phải, vừa rồi ta đã bảo người đuổi tất cả ra xa rồi. Thật khéo, mỗi người đều có lệnh bài An Vương phủ, cư xử nghe lời hẳn hoi, phải thưởng."

Triệu Hạ ngây ra, quay sang nhìn Lãnh Nguyệt, mới phát hiện nàng đang nhìn hắn đầy cảm thông.

"Nhị vị... rốt cuộc đến Từ Diêu là vì chuyện gì?"

Lãnh Nguyệt biết Cảnh Dực vì bất mãn chuyện Triệu Hạ để hai người đợi lâu nên mới cố ý bỡn cợt hắn. Nàng sợ vị quản sự này chẳng mấy chốc bị Cảnh Dực dọa đến suy sụp, liền giành nói trước: "Nói chuyện làm ăn, phiền quản sự gọi lão gia ra đây."

Triệu Hạ hiển nhiên càng muốn nói chuyện với Lãnh Nguyệt, vội chắp tay đáp: "Phu nhân thứ lỗi... Lão gia không có ở đây, chuyện làm ăn cứ để tiểu nhân nói thay cũng được."

Lãnh Nguyệt nhíu mày.

Sao lại khéo không có mặt đúng lúc này?

"Hắn đi đâu?"

"Chuyện này..." Triệu Hạ khó xử đáp: "Lão gia đi gấp, không kịp báo, tiểu nhân cũng không rõ."

Lãnh Nguyệt chưa kịp mở lời thì đã nghe giọng Cảnh Dực đầy ý cười: "Hắn nói bậy."

Triệu Hạ nghẹn đến nỗi mắt trợn tròn: "... Cảnh đại nhân, người làm ăn lấy thành tín làm gốc, tiểu nhân không dám bịa lời."

Cảnh Dực vẫn giữ nụ cười: "Hắn vẫn đang nói bậy."

"..."

Khuôn mặt tròn vo của Triệu Hạ đỏ bừng như mai rùa. Lãnh Nguyệt bất đắc dĩ, nhẫn nại hỏi lần nữa: "Triệu quản sự, ta hỏi lại ông lần nữa, lão gia nhà ông rốt cuộc đi đâu?"

"Tiểu nhân..."

Triệu Hạ nhìn lén Cảnh Dực, thấy hắn đang nhìn mình như con chó săn nhà quê ngắm con thỏ hoang trong núi, chỉ chờ hắn nói gì ngu ngốc để một móng vuốt vồ lấy.

Nhìn một hồi, Triệu Hạ thấy má mình hơi nhói đau.

"Tiểu nhân không rõ lắm... Sáng qua lão gia vào thành bàn chuyện làm ăn, trưa mới về, khi ấy còn ở trong phủ. Sau lại có một tiểu nhị tìm lão gia nói gì đó, nói xong lão gia liền vội ra ngoài, giờ này vẫn chưa về... Tuy nhiên, lão gia ngủ lại bên ngoài là chuyện thường, nếu nhị vị muốn gặp, tiểu nhân có thể sai người đi tìm."

Triệu Hạ dè dặt nói, thấy Cảnh Dực không phản ứng, liền thở phào nhẹ nhõm.

Lãnh Nguyệt nghiền ngẫm lời hắn, nhíu mày: "Ông biết phải tìm lão gia ở đâu?"

"Chuyện này..." Triệu Hạ lại nhìn sang Cảnh Dực, thấy hắn vẫn cười mà nhìn mình, bỗng dưng cảm thấy sống lưng ớn lạnh, "Chắc là... chỗ mấy con hẻm phấn hương trong thành..."

Lãnh Nguyệt nhướn mày.

Tiêu Duẫn Đức lui tới thanh lâu cũng không ngoài dự đoán, nhưng chuyện hắn vội vàng rời khỏi phủ ngay sau khi gặp tiểu nhị rồi đến hẻm phấn hương, thì có chút khó hiểu.

"Ông có biết tiểu nhị nói gì với lão gia không?"

"Bọn họ đóng cửa bàn chuyện trong thư phòng, tiểu nhân đứng cách vách, không nghe được... Nghe được! Nghe được một câu... Lão gia mắng một câu "tiện phụ", tiểu nhân cũng không rõ mắng ai, mắng xong liền bỏ ra ngoài."

Tiện phụ.

Vậy là đúng rồi.

Lãnh Nguyệt càng thêm chắc chắn phán đoán.

"Triệu quản sự, ông còn nhớ tiểu nhị đến tìm lão gia là ai không?"

"Nhớ rõ, hắn tên Tôn Đại Thành, người cao to thô kệch, rất dễ nhận ra."

"Hắn sống có khó khăn không?"

Triệu Hạ ngẩn ra: "Chuyện này... tiểu nhân không rõ."

Cảnh Dực hài lòng nói: "Lại nói bậy."

Lãnh Nguyệt trừng mắt nhìn, Triệu Hạ vội đáp: "Hắn... hắn có vài thói xấu, hình như nợ không ít bạc."

Lãnh Nguyệt hài lòng mỉm cười: "Vậy thì ta và Cảnh đại nhân sẽ đi dạo phía sau Từ Diêu một vòng, phiền Triệu quản sự gọi Tôn Đại Thành và Từ Thanh vào gian thiêu diêu ở Từ Diêu đi."

Triệu Hạ ngây người nhìn hai người càng nói càng không giống đến bàn chuyện làm ăn: "Nhị vị... có gì cứ nói thẳng, tìm lão gia nhà ta rốt cuộc là có việc gì?"

Lãnh Nguyệt quay sang nhìn Cảnh Dực.

Nàng không thể không thừa nhận, loại chuyện bịa đặt này vẫn là để hắn xử lý sẽ hay hơn.

Cảnh Dực nở nụ cười thân thiện, từ trong áo lấy ra một khối lệnh bài ánh vàng rực rỡ, giơ ra trước mặt Triệu Hạ, ôn hòa nói: "Không nói cho ông."

Sắc mặt Triệu Hạ biến đổi, đầu gối nhũn ra, "bịch" một tiếng quỳ xuống.

Lãnh Nguyệt cũng suýt nữa quỳ xuống theo Cảnh Dực.

Hắn lấy ra không phải thẻ bài thông thường, mà là kim bài do đích thân đương kim hoàng đế ban tặng.

Không phải Thượng Phương Bảo Kiếm gì đó, mà là loại kim bài đại nội dùng để truyền khẩu dụ của thiên tử, thường chỉ có tổng quản thái giám mới có.

Một nam nhân như Cảnh Dực, cớ gì lại sở hữu kim bài này!

Cảnh Dực vẫn giơ lệnh bài, vẻ mặt ôn hòa hỏi: "Ông còn gì muốn hỏi sao?"

Hoàng thân còn chẳng dám hỏi, huống chi hắn chỉ là quản sự nho nhỏ?

"Không... không dám..."

"Vậy phiền Triệu quản sự."

"Không dám không dám... Tiểu nhân lập tức đi làm!"

Nhìn Triệu Hạ gần như vừa bò vừa lăn lao ra ngoài, Lãnh Nguyệt liếc mắt nhìn vẻ mặt mãn nguyện của Cảnh Dực, cả lệnh bài vàng óng hắn vẫn nắm trong tay.

"Huynh lấy đâu ra trò hay ho này vậy?"

Cảnh Dực cất lệnh bài vào áo, vừa tìm thứ gì đó vừa hờ hững đáp: "Tết vừa rồi chơi xúc xắc với Hoàng thượng, thắng được. Cảm thấy dùng còn tiện hơn lệnh bài An Vương phủ, ta liền mang theo bên mình."

"Chính là chuyện lần đó huynh khiến Hoàng thượng đến nỗi chỉ còn một cái quần?"

"Ừm, không... Cái gì cũng không chừa cho hắn."

"..."

Cuối cùng Cảnh Dực tìm ra ba viên xúc xắc, nhét vào thắt lưng, chỉnh lại vạt áo, cười rạng rỡ vẻ như chính nhân quân tử.

"Được rồi, đi thôi."